Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
-Mạnh mỗ xin đa tạ Tôn thượng đã xuất thủ cứu giúp…
Tuy gân mạch trên người Mạnh Lăng Côn đã được Dịch Vân Lạc chữa trị, nhưng khí tức của hắn vẫn thập phần yếu ớt.
Dịch Vân Lạc vẫn chỉ đạm bạc nói:
-Mạnh chưởng môn không cần khách khí. Nếu không phải nhờ Tịch Nhi, thì ta cũng không biết các ngươi đang bị nhốt ở chỗ này.
Mạnh Lăng Công gật gật đầu, sau đó nhờ Mạnh Tiêu Nhiên đỡ đến trước mặt Mộng Tịch, chắp hai tay lại nói:
-Ta xin đa tạ Mộng Tịch cô nương.
Mộng Tịch khẽ lắc đầu, vội vàng giơ tay đỡ lấy Mạnh Lăng Côn:
-Mạnh chưởng môn không cần phải nói như vậy. Đây là chuyện ta phải làm, sao lại dám nhận lễ lớn của ngài như vậy.
-Mộng Tịch cô nương quá khiêm nhường rồi. lần trước ở Thiên Thanh, nếu không phải do chuyện của ta và Tiêu Nhiên, thì..
Mạnh Lăng Côn cúi đầu thấp xuống, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách cùng áy náy. Đều do hắn nhất thời hồ đồ, nên mới để cho Ma tộc lợi dụng !
Mộng Tịch cười nói:
-Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Những điều đó Mạnh chưởng môn cũng chưa từng làm, vậy thì tại sao lại để ý làm gì?
Mạnh Tiêu Nhiên cảm kích nhìn Mộng Tịch, sau đó cũng quay sang an ủi Mạnh Lăng Côn:
-Đúng vậy, phụ thân, người chỉ trúng gian kế của ma tộc, nên bất đắc dĩ mới phải đáp ứng yêu cầu của bọn chúng. Đó cũng không phải ý định của người, cũng không cần để torng lòng như vậy.
Mạnh Lăng Côn thở dài một tiếng, vỗ vỗ lên tay Mạnh Tiêu Nhiên, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện một tia thoải mái:
-Hài tử, con đã trưởng thành, mà ta cũng già rồi. bây giờ tu vi nội lực của ta mất hết, cũng đã đến thời gian buông tha tất cả, cũng đã đến lúc ta được hưởng thụ thiên luân chi lạc rồi!
-Phụ thân?
Mạnh Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn Mạnh Lăng Côn.
Vẻ mặt Mạnh Lăng Côn mang chút tiếu ý nhìn Dịch Vân Lạc:
-Tôn thượng, đáng lý chuyện này không nên làm phiền đến ngài, nhưng tuổi Tiêu Nhiên còn trẻ, tư lịch lại thấp, nếu bây giờ trên vai gánh nhiều trọng trách nặng thì chỉ sợ không có đủ năng lực. nhưng đứa nhỏ này từ khi còn nhỏ đã rất chăm chỉ, ở phái Thanh Thành chúng ta cũng xem như người nổi bật, nếu có thêm thời gian tôi luyện chắc chắn sẽ là báu vật. Nay mong rằng Tôn Thượng nghĩ đến giao tình của chúng ta, ngày sau giúp đỡ Tiêu Nhiên chưởng quản Thanh Thành, thì đã là tâm nguyện cả đời của lão phu rồi.
Nội lực của Mạnh Lăng Côn đã bị phế, hiện tại thân thể chính là một người phàm trần. Nếu dựa theo niên kỷ của hắn, nếu muốn tu luyện một lần nữa thì không có khả năng. Tính mạng của người phàm lại quá ngắn, mà Thanh Thành lại là trăm năm cơ nghiệp, một mình Tiêu Nhiêu gánh vác thì quả thật quá cực khổ. Mà hắn cũng không thể yên lòng.
Đương nhiên Dịch Vân Lạc hiểu ý của Mạnh Lăng Côn, nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm nói:
-Mạnh chưởng môn yên tâm, ta tin với năng lực của Mạnh thiếu hiệp, nhất định có thể phát dương quang đại cho Thanh Thành.
-Nếu như vậy, thì ta yên tâm rồi!
-Tôn thượng, lúc nãy ngài vừa nói ngài cũng không biết bọn ta bị bắt tới đây. Vậy ngày mà chúng ta bị đại ma đầu Ứng Bá Thiên bắt tới đây sao lại…
Ngay cả tôn thượng cũng không biết sao?
Trải qua thời gian ngắn bị Ứng bá Thiên đùa giỡn, nội lực của mấy vị chưởng môn cũng khôi phục được tám thành. Vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, Diệp Hành đối với vấn đề này rất khó hiểu.
Dịch Vân lạc ngẩng đầu nhìn nơi Ứng Bá Thiên vừa đứng, hiện tại đã sớm không còn thấy bóng dáng của hắn:
-Chuyện này Viêm Mạch đã tự mình điều tra, chúng ta hoài nghi bọn chúng cho yêu gia giả trang mọi người, bất động thanh sắc giấu giếm đệ tử của Thiên Thanh phái đi theo các ngươi, cho nên mọi người mới không thể phát hiện.
-Nghe vậy Diệc Hành vội la lên:
-Vậy thì không thể chậm trễ nữa, chúng ta phải mau chóng trở về thôi.
-Diệp chưởng môn, chờ đã.
Đàm Thiên Tiêu vội vàng ngăn lại động tác ngự kiếm của Diệp Hành, trên mặt vẫn tràn ngập bất an:
-Nói như thế nào thì ở đây cũng là địa bàn của ma giới, mặc dù nói Ứng Bá thiên thả chúng ta, nhưng cũng không thể tránh khỏi hắn sẽ lật lọng. Vạn nhất chúng ta còn chưa kịp trở về, mà hắn lại dùng thủ đoạn bắt chúng ta lại lần nữa thì…
Chưa nói xong thì Dịch Vân Lạc đã tiếp lời:
-Về điểm này, các vị chưởng môn cứ yên tâm. Mặc dù Ứng Bá Thiên hành sự hung ác, quỷ kế đa đoan, nhưng tuyệt đối không phải loại người thất tín bội nghĩa. Hắn đã đáp ứng thả các ngươi, thì sẽ không làm gì khó dễ các ngươi nữa đâu. Hiện tại việc cấp bách nhất, là các vị chưởng môn hãy lập tức về núi, bắt những yêu ma trà trộn vào trong phái của mình.
-Tốt, tôn thượng đã nói như vậy, thì chúng ta liền cáo từ trước.
Chờ cho mọi người rời đi, thì Dịch Vân Lạc mới đem ánh mắt của mình đặt trên người Mộng Tịch đang đứng cách hắn hai bước.
Tựa hồ là nàng lại gầy đi, thân thể mảnh khảnh giống như một tờ giấy mỏng, chỉ cần một cơ gió nhẹ là có thể bay đi. Mấy ngày nay, chắc hẳn là nàng đã chịu khổ không ít !
Mộng Tịch bị Dịch Vân Lạc nhìn chăm chú như vậy cho nên có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng kêu một tiếng:
-Sư phụ.
Tuy nói đem đó nàng quyết tuyệt như vậy là chỉ muốn diễn cho Kinh Thương Hải cùng Minh Ảnh xem một tuồng kịch, nhưng là nàng cũng không biết sư phụ có nghe được lời nói mà nàng thừa nhận yêu người với Hạo Khiên hay không.
Nếu như người nghe thấy, vậy thì người có tức giận hay không?
Bí mật này nàng giấu trong lòng đã lâu, nàng luôn luôn cẩn thận từng li từng tí che giấu để không cho bất luận kẻ nào biết được. Bởi vì nàng sợ, nàng sỡ có một ngày, sư phụ sẽ biết được.
Nàng không thích bộ dáng giận giữ của sư phụ. Nàng chỉ hy vọng khi nàng ở trước mặt người, người vĩnh viễn sẽ luôn ôn như cười với nàng giống khi nàng còn bé.
Nhưng… hình như nàng cũng có chút hy vọng rằng người sẽ nghe được những lời đó, bởi vì như vậy, có lẽ… có thể…
Vì thế, trong lòng nàng cũng có chút chờ mong…
Nghe thấy thanh âm gọi hai tiếng “sư phụ” của nàng, tâm đang treo lơ lửng của Dịch Vân Lạc rốt cuộc cũng được hạ xuống. Mộng Tịch vẫn không biết một điều, mấy ngày nay, trong lòng hắn không phải nghĩ cách là thế nào để cứu các chưởng môn từ trong tay của Ứng Bá Thiên, mà là, làm thế nào để có thể lại nghe được nàng gọi hai tiếng “Sư phụ”.
Rốt cuộc, hắn lại có thể nghe được… Tâm tình của Dịch Vân Lạc giống như đang có xuân phong quật vào. Không biết sao, khi nghe nàng ôn nhu gọi hai tiếng “sư phụ”, trong lòng hắn trở nên trống trải không ít.
Nàng không nói lời nào, Dịch Vân Lạc cũng không nói, chỉ cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn thấy nàng cau mày, ánh mắt vụt sáng, sắc mặt lúc thì trắng lúc thì hồng. Nhìn nàng khẽ cắn lấy môi dưới như có điều suy nghĩ. Nhìn hai tay luôn nắm cùng một chỗ dưới ống tay áo… Trong lòng hắn tựa hồ như có thứ gì đó, đang chuẩn bị trỗi dậy.
-Sư phụ?
Thấy Dịch Vân Lạc vẫn trầm mặc không nói, mộng tịch nhịn không được lại gọi thêm lần nữa.
Lần này nàng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia của người, thì nàng lại không biết làm thế nào để cúi đầu xuống nữa. Lông mi cong dài khẽ rung, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nổi lên một tầng ửng đỏ.
Dịch Vân Lạc đi đến trước mặt nàng. Cảm thấy hương hoa quen thuộc đang tới gần mình, torng lòng Mộng tịch phảng phất như đang có một con nai đanh nhảy loạn.
-Ta đã nói con bao nhiêu lần, không nên làm việc xúc động như vậy. Vì sao con luôn không nghe lời ?
Dịch Vân Lạc cúi đầu nhìn Mộng tịch chỉ đứng tới ngang ngực hắn, nhưng giọng nói trách cứ lại mang theo ôn như vô tận.
-Sư phụ… Con sai rồi…
Ngẩng đầu, trong đôi mắt còn phiếm chút quang mang. Mộng Tịch biết người đang nói đến chuyện trao đổi chính mình lúc nãy. Nhưng tình thế lúc đó quả thất rất cấp bách, nàng cũng không còn cách nào khác !
Đối mặt với vẻ mặt ủy khuất, vô tội này của nàng, Dịch Vân Lạc có chút bất đắc dĩ:
Xem ra là ta đã không có dạy dỗ con cho tốt. Từ giờ trở đi, con phải luôn ở bên cạnh ta. Không có lệnh của ta, một bước cũng không được rời. Có nghe hay không?
Kỳ thực, về sau, trở về Thiên Thanh cũng sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng chuyện này căn bản là không cần thiết. Nhưng Dịch Vân Lạc cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này. Hoặc là, thật ra trong nội tâm của hắn, luôn không hy vọng nàng lại rời khỏi bên cạnh mình lần nữa.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, bất kể là giả hay là thật, thì nàng đã từng rời khỏi bên cạnh hắn hai lần. Đây cũng là điều mà cả đời này hắn sợ hãi nhất, làm cho hắn luống cuống nhất, bất lực nhất. Vì thế, mặc dù hiện tại hắn cũng không hoàn toàn biết rõ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng hắn nhất định phải đem nàng giữ bên người, không bao giờ để nàng ly khai khỏi tầm mắt của hắn.
-A…
Mộng Tịch rầu rĩ đáp một tiếng.
-Thái độ này của con là như thế nào? Không muốn sao?
Dịch Vân Lạc đột nhiên trở nên khẩn trương.
Mộng Tịch vội vàng lắc đầu, xua tay nói:
-Không phải, sư phụ. Chỉ là…
Chỉ là cái gì?
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, Dịch Vân lạc vội hỏi tới.
Mộng Tịch khẽ mím môi. Sư phụ cũng thật hồ đồ ! Người để cho nàng ở bên người một bước cũng không rời, đây là có ý nghĩ gì ! Đó không phải là từ sáng đến tối, thời thời khắc khắc không thể ly khai khỏi người sao?
Mặc dù nếu được như vậy là điều mà nàng cầu còn không được, thế nhưng… Chẳng lẽ buổi tối người cũng không để cho nàng rời khỏi sao? Vậy thì…
Vừa nghĩ đến đây, tâm của Mộng Tịch vừa bình tĩnh lại trở nên mãnh liệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn trở nên ửng đỏ hơn lúc nãy. Giống như cánh hoa đào, kiều diễm mà thoát tục.
-Chỉ là cái gì?
Dịch Vân Lạc lại hỏi một lần nữa, nhưng tựa hồ giọng nói lần này còn mang theo tia tức giận.
-Sư phụ, con…
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên Mộng Tịch đã cảm thấy một trận choáng váng. Sau đó, thân thể giống như không khống chế được, khẽ run như sắp đổ xuống đất.
-Tịch Nhi, con làm sao vậy?
Nhận thấy được sự khác thường của nàng. Dịch Vân Lạc vội vàng đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng.
Đầu Mộng Tịch như bị cái gì đó giáng mạnh xuống, đau như muốn nổ tung. Từng ngụm từng ngụm thờ phì phò, hai tay nắm chặt y phục của Dịch Vân Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại:
-Sư phụ, con… con… đầu của con đau quá…
Tay Dịch Vân lạc đặt lên mạch tượng của nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt. Mặc tượng của nàng tại sao lại đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy?
-Sư phụ… đau quá… con đau quá…
Mộng tịch tựa trên vai hắn, thống khổ rên rỉ.
-Tịch Nhi.
Dịch Vân lạc vội vàng bắt lấy cánh tay của nàng đang chuẩn bị đánh vào đầu nàng, tâm trạng thập phần lo lắng.
Chung quanh đây căn bản là không có người nào. Nếu như có người hạ thủ với nàng, không có khả năng là hắn không phát hiện được! Hơn nữa, nhìn vẻ thống khổ của nàng như vậy, cũng không phải bộ dáng trúng độc. Hơn nữa, ngoại trừ mạnh tượng của nàng vô kỳ quái, thì trong cơ thể cũng không có bất kỳ nội lực nào khác, nên cũng không thể có người động thủ trước! Vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
-A.. đau quá…
Hai tay của Mộng Tịch bị Dịch Vân lạc nắm lấy, không thể nhúc nhích, cho nên chỉ có thể liều mạnh lắc đầu. Thân thể ở trong ngựa Dịch Vân lạc không ngừng giãy giụa.
-Tịch Nhi, đừng sợ. Có sư phụ ở đây, con sẽ không có việc gì!
Dịch Vân Lạc thấp giọng an ủi bên tai nàng. Thấy hai mắt nàng nhắm chặt lại, đau đến mức nước mắt giàn giụa, Dịch Vân Lạc không nói hai lời liền đem nàng bế lên, nhanh chóng bay ra khỏi ma giới.
Ôm nàng trong lòng ngự phong mà đi, kiếp này Dịch Vân Lạc cũng chưa từng dùng qua tốc độ nhanh như vậy. Tâm trạng càng lo lắng, hai tròng mắt của hắn lại luôn lạnh nhạt yên tĩnh, thì nay lại hiện lên vẻ lo nghĩ khó gặp.
Dịch Vân Lạc sợ nàng sẽ lạnh, cho nên truyền một chút chân khí cho nàng. Thấy nàng sau khi hấp thu một ít nội lực của mình, sắc mặt cũng dần hòa hoãn lại, nên hắn lại tiếp tục truyền chân khí vào người Mộng Tịch.
Dọc đường đi, một mặt Dịch Vân Lạc luôn khẩn trương ôm nàng vào trong ngực, sợ nàng có gì sơ xuất, một mạch vẫn luôn kiểm tra lại mạch tượng của nàng.
Khi trở về Thiên Thanh thì trời cũng đã sáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của các đệ tử, Dịch Vân Lạc cũng không thèm để ý tới, ôm Mộng Tịch chạy thẳng tới Thanh Huyền điện.