Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
Một tiếng “Ầm…” vang lên, cửa phòng bị bên ngoài đẩy vào, theo sau đó là bóng dáng Mộ Dung Diệc Hàn, đằng sau còn có mấy người Nam Tố Y, Hinh Nhị, Lăng Vi, Tử Hiên cùng Linh Vân do nghe được tin tức nên chạy tới.
-Ta không phải bảo con coi chừng bên ngoài sao? Ai cho các con đi vào?
Hạo Huyền trầm mặt, nhíu mày nhìn Mộ Dung Diệc Hàn.
-Sư phụ, con…
Mặc dù Mộ Dung Diệc Hàn đang trả lời Hạo Huyền, nhưng ánh mắt từ khi bước vào vẫn nhìn chằm chằm Mộng Tịch.
Nam Tố Y thấy Mộng Tịch bình an vô sự, không khỏi thở dài một hơi, vội vàng nói:
-Sư huynh, huynh muốn trách thì trách ta, không nên trách Diệc Hàn. Là ta muốn tiến vào xem Mộng Tịch bị thương như thế nào, Diệc Hàn có ngăn cản nhưng không được. Mộng Tịch không có việc gì chứ?
Hạo Huyền gật đầu, đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống:
-Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì khi Mộng Tịch Tịch lại sẽ không có chuyện gì nữa.
-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Nam Tố Y khẽ vỗ ngực mấy cái, rồi hướng Mộ Dung Diệc Hàn nháy mắt.
Mộ Dung Diệc Hàn đi tới bên người Dịch Vân Lạc:
-Tôn Thượng, ngài vì Mộ Tịch chữa thương đã tổn hao không ít nội lực, xin người hãy trở về nghỉ ngơi. Còn Mộng Tịch… thì cứ giao cho đệ tử chiếu cố nàng.
-Sư Huynh!
Lăng Vi tính toán đến đây để xem kịch vui, nhưng khi nghe Mộ Dung Diệc Hàn nói như vậy, nhất thời nóng nảy.
Dịch Vân Lạc liếc mắt nhìn Mộ Dung Diệc Hàn:
-Đây là ngươi đang đuổi ta đi?
-Đệ tử không dám!
Mộ Dung Diệc Hàn vội vàng cúi đầu, lời nói đứt quãng:
-Đệ tử… đệ tử chỉ muốn thay tôn thượng phân ưu. Tôn Thượng luôn bị sự vụ quấn người, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, sợ là không thể chăm sóc được Mộng Tịch, đệ tử…
-Ý của ngươi là, ngay cả đồ đệ của mình mà ta cũng không thể chăm sóc tốt cho nàng?
Dịch Vân Lạc cắt ngang lời Mộ Dung Diệc Hàn, giọng điệu có chút không vui.
-Không phải, đệ tử…
Mộ Dung Diệc Hàn tựa hồ cảm giác được có một luồng sức mạnh nào đó làm cho tận sâu trong đáy lòng hắn trở nên sợ hãi, nên lui về sau mấy bước.
-Được rồi!
Hạo Huyền liếc mắt nhìn hai người họ một cái, trầm giọng nói với Mộ Dung Diệc Hàn:
-Con cứ đi ra ngoài trước, chuyện này sư thúc của ngươi tự có tính toán, còn chưa tới phiên con nhúng tay vào!
-…Vâng.
Tuy không cam lòng nhưng Mộ Dung Diệc Hàn vẫn phải đáp một tiếng. Hắn chỉ là muốn chiếu cố Mộng Tịch mà thôi, chuyện này thì có gì sai sao? Tại sao sư phụ cùng Tôn thượng đều phản đối, mà lại còn nhằm vào hắn?
Nam Tố Y vỗ vỗ lên vai Mộ Dung Diệc Hàn mấy cái, chuyện này là do nàng không suy nghĩ kỹ, cũng không nên dạy hắn nói như vậy. Vốn là nàng tính toán để cho hắn dựa vào thời cơ này chiếu cố tốt Mộng Tịch, như vậy sẽ làm cho hảo cảm của Mộng Tịch đối với hắn tăng thêm chút ít. Nàng chỉ là có hảo ý muốn thúc đẩy quan hệ giữa hai người, nhưng lại không nghĩ rằng đối với vấn đề này Dịch Vân Lạc lại có phản ứng như vậy. Bất quá, dường như hôm nay, Dịch Vân Lạc có điểm khác thường !
-Ưm…
Chân Mộ Dung Diệc Hàn còn chưa kịp bước ra cửa, thì từ phái sau đã truyền đến một thanh âm rất khẽ, xoay người lại nhìn đến người nằm trên giường đang có dấu hiệu chuẩn bị tỉnh dậy, hắn liền dừng bước, tay vẫn nắm cánh cửa phòng.
-Tịch Nhi, con tỉnh rồi sao?
Dịch Vân Lạc hơi cúi đầu, nói với nàng. Mà Nam Tố Y và Hinh Nhị khi nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy tới xem.
-Mộng Tịch, Mộng Tịch…
Nam Tố Y cầm tay Mộng Tịch, mặc dù nàng không phải đệ tử chân truyền của Viêm Mạch, nhưng khi nàng còn nhỏ, Nma Tố Y vô cùng thích nàng. Lúc nãy ở đội võ nhạc, nghe đệ tử nói Mộng Tịch bị thương, đang ở Thanh Huyền điện, Nam Tố Y không nói hai lời, bỏ chúng đệ tử lại ở đó, vội vàng chạy qua bên này.
Mộng Tịch giống như nữ nhi của nàng vậy, thử hỏi có người mẫu thân nào khi nghe đến con mình bị thương, sao có thể không gấp gáp, lo lắng được !
Mộng Tịch mơ mơ màng màng mở mắt, đầu vẫn còn rất đau. Nhưng đây là nơi nào ?
Cảnh vật trước mắt nàng ngày càng hiện lên rõ ràng hơn, đập vào trước mắt nàng lại là những khuôn mặt vô cùng lo lắng. Mộng Tịch dùng một thanh âm vô cùng suy yếu, mơ hồ nói:
-Các ngươi… là ai?
Đây là nơi nào? Vì sao nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cho dù nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra? Còn nữa, những người trước mặt nàng là ai? Bọn họ đều biết nàng sao? Nhưng vì sao một chút ấn tượng cũng không có?
Nam Tố Y sờ đầu Mộng Tịch, cho rằng nàng còn chưa tỉnh ngủ nên đang nói mớ, khẽ cười nói:
-Nha đầu ngốc, ta đương nhiên là sư nương của ngươi ! Thế nào, mới có mấy ngày không gặp, mà ngươi đã quên mất sư nương của mình rồi sao?
-Sư nương…?
Nữ nhân trước mặt này nói quá nhanh, Mộng Tịch có chút không suy nghĩ theo kịp, bất quá nàng cười lên rất đẹp, vậy nhất định là người tốt!
Mộng Tịch lại chuyển hướng đến Hinh Nhị.
-Vậy ngươi thì sao? Ngươi là ai?
Hinh Nhị nhíu mày, trên mặt đã xuất hiện hai hàng lệ nhợt nhạt, đây là dấu vết khi khóc:
-Mộng Tịch, cậu không nhớ rõ mình là ai sao?
Khi nghe Hinh Nhị nói những lời này, mọi người ở đây đều giật mình, bất khả tư nghị nhìn về phái mộng Tịch. Mà hai hàng lông mày Dịch Vân Lạc đang chau lại, tay đặt trên giường khẽ run lên.
Mộng Tịch chớp mắt, tựa hồ thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn là trạng thái mờ mịt, sau đó nhìn Hinh Nhị lắc đầu, lại đem nghi vấn torng lòng nói ra:
-Đâ là nơi nào? Tại sao ta lại ở trong này? Vì sao ta không nhớ ra một chút gì hết?
-Vậy con có nhớ con là ai không?
Một thanh âm khàn khàn bỗng vang lên, hấp dẫn ánh mắt của Mộng Tịch. Còn chưa kịp suy nghĩ, thì Mộng Tịch đã giật bắn mình.
-A…
Mộng Tịch hô nhỏ một tiếng, kéo chăn che đầu mình lại, cả người lui vào sâu bên trong giường.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Người này thật đáng sợ !
Vì sao ánh mắt của người này lại đỏ như vậy? vì sao trên mặt hắn còn mang theo sát khí nặng như vậy? Vì sao trên quần áo trên người hắn còn có những vết đỏ như máu?
Hắn muốn giết nàng sao? Nàng… nàng rõ ràng cũng không nhận ra người này! Tại sao hắn lại muốn giết nàng?
-Mộng Tịch! Mộng Tịch, ngươi làm sao vậy? Mau ra đây di! Tại sao lại trốn ở torng chăn! Nếu không ra thì ngươi sẽ chết ở trong đó mất!
Mộng Tịch sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, trốn ở torng chăn. Mặc cho Nam Tố Y cùng Hinh Nhị có gọi nàng như thế nào, thì Mộng Tịch vẫn giữ chặt góc chăn không chịu ra.
Đầu Mộng Tịch bỗng nhiên có chút đau, làm cho nàng gào thét:
-Ta không ra, ta không muốn ra ngoài! Người kia thật đáng sợ! Ta không muốn nhìn thấy hắn! Không muốn …!
Dịch Vân Lạc nghe tiếng thét của nàng, thân thể chấn động mạnh. Àng đang nói cái gì? Hắn thật đáng sợ? Nàng không muốn nhìn thấy hắn?
Khẽ đẩy Nam Tố Y cùng Hinh Nhị ra, dùng sức kéo ra chăn mà mộng Tịch đang coi như một pháp bảo cứu mạng của mình, đem Mộng Tịch kéo ra ngoài, đỡ bả vai nàng nói:
-Con vừa nói cái gì? Con lặp lại lần nữa?
Mặc dù Dịch Vân Lạc biết rõ đây là di chứng của Nhiếp Hồn thuật , nhưng khi hắn nghe thấy nàng như vậy, hắn lại không biết từ chỗ nào lại vùng lên một cỗ lửa giận trong lòng. Cứ coi như nàng đã quên hắn là ai, nhưng vị sao lại nói hắn thật đáng sợ, còn muốn không gặp hắn?
-A… ngươi mau bỏ ta ra, mau bỏ ta ra!
Mộng Tịch nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thấy người trước mặt. Hai tay đập lên không trong, dùng sức đánh vào lồng ngực của Dịch Vân Lạc.
Vừa tiêu hao quá nhiều chân khí, nội lực vẫn chưa kịp khôi phục, hiện tại Dịch Vân Lạc lại bị Mộng Tịch dùng sức đánh vào ngực, làm cho khí huyết trong lồng ngực dâng lên, xông tới cổ họng, nhưng lại bị Dịch Vân Lạc dùng sức nuốt xuống.
-Tịch Nhi!
Khí lực của nàng cũng không nhỏ, từng đòn từng đòn làm cho tình trạng của Dịch Vân Lạc lại càng nghiêm trọng. Đột nhiên Dịch Vân Lạc gầm lên một tiếng, kế tiếp đó là một trận ho kịch liệt.
Mộ Dung Diệc Hàn cảm giác được có gì không đúng, đang định đi tới bên giường, lại bị Tử Hiên cùng Linh Vân ngăn lại.
Thấy Mộng Tịch bởi bì tiếng quát của hắn mà bắt đầu bình tĩnh lại,thanh âm Dịch Vân Lạc cũng hạ thấy xuống, lực đạo trên tay có chút buông lỏng:
-Tịch Nhi…
Lại một trận ho không ngừng vang lên.
Mộng Tịch đang sợ hãi tới cực điểm, chậm rãi mở mắt ngẩng đầu lên. Vốn là nàng muốn hung hắng trừng người trước mắt này một cái, sau đó dùng hết khí lực đẩy hắn ra. Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng đau lòng nhìn nàng, tâm Mộng Tịch bỗng nhiên lại mềm nhũn.
Người trước mắt này, quả thức so với người lúc nãy là hai người hoàn toàn khác. Mới vừa rồi nàng đã nhìn lầm sao? Là nàng đã nhìn thấy ảo giác sao?
Y phục của người này rất trắng, so với mây trên trời còn muốn trắng hơn vài phần, nào có vết máu đỏ tươi? Sắc mặt hắn cũng vô cùng tái nhợt, giống như mày trắng của giấy. hình như hắn bị thương rất nặng … . là do lúc nãy nàng đánh hắn quá mạnh sao? thế nhưng mặc dù nàng dùng sức lực rất lớn, nhưng hiện tại nàng cũng biết thân thể hiện tại của mình rất yếu, cho dù dùng hết toàn bộ sực lực củng không thể gây thương tổn được cho hắn nha!
Còn có, vì sao khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy chua chát như vậy? Còn có, mi tâm của hắn, vì sao lại nhăn sâu như vậy? Mộng Tịch không nhịn được, muốn đưa tay lên vuốt lên mi tâm của hắn.
Nghĩ một hồi, bàn tay lạnh lẽo của Mộng Tịch không tự chủ được xoa lên mi tâm của Dịch Vân Lạc, nhưng Dịch Vân Lạc lại quay đầu đi, vừa đúng lúc tay nàng khẽ đặt lên má hắn.
Dưới đáy lòng xuất hiện một cảm xúc khác thường, tim lại đột nhiên đập nhanh một nhịp. Nhìn thấy hai cánh tay của mình còn đặt trên vai Mộng Tịch, Dịch Vân Lạc vội vàng rút ta về, lui về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra.
Xúc cảm biến mấy trong nháy mắt, cảm giác trên tay không còn, mà trong tâm dường như cũng trở nên trống rỗng. Mộng Tịch ngẩng đầu nhìn Dịch Vân Lạc, khóe mắt lại lộ ra nước mắt lưng tròng:
-Ngươi kêu ta là Tịch Nhi? Tên của ta là Tịch Nhi sao? Vậy… ngươi là ai?
Vấn đền này vừa nói ra, Bỗng nhiên Mộng Tịch có chút không chờ đợi được muốn nghe đáp án từ hắn. Ánh mắt Mộng tịch mang theo khác vọng nhìn hắn, trong mắt dường như có hỏa diễn hừng hực.
Dịch Vân Lạc nhắm chặt hai mắt lại, đem đáy mắt cùng hai tròng mắt đang mang theo cảm xúc khác thường che lại. Thanh âm lành lạnh vang lên, giải đáp vấn đề cho nàng:
-Nơi này là Thiên Thanh, con gọi là Mộng Tịch, là đồ đệ của ta.
-Ngươi là sư phụ của ta…
Mộng Tịch vẫn còn trên giường, lại nhòn về phía Nam Tố Y:
-Ngươi là sư nương của ta… vậy hai người…
-Không phải.
Không đợi nàng hỏi. Dịch Vân Lạc đã cắt ngang lời nói của nàng:
-Đây là thê tử của sư thúc ngươi.
-A, thì ra là vậy…
Mộng Tịch gật gật đầu, mang theo ánh mắt xa lạ quét một vòng khắp căn phòng, khi nhìn đến Mộ Dung Diệc Hàn lại dừng lại. Mộng Tịch đưa tay chỉ vào hắn hỏi:
-Vậy sư phụ, người kia là ai?
Dịch Vân Lạc cũng không thèm nhìn Mộng Dung Diệc Hàn, vừa muốn mở miệng trả lời, nhưng Mộ Dung Diệc Hàn đã nhanh chóng dẩy Tử Hiên trước mặt ra, đi tới bên cạnh giường, cướp lời của Dịch Vân Lạc nói:
-Mộng Tịch, huynh là sư huynh của nàng !
Mộng Tịch nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười nói:
-Chào sư huynh!
Nàng nhìn ra được vị sư huynh này đang rất lo lắng cho nàng. Mặc dù hiện giờ cái gì nàng cũng không nhớ, thế nhưng nàng cảm giác được, hắn nhất định đối với nàng rất tốt, cũng rất thương nàng.
Lần này lại đến lượt Mộ Dung Diệc Hàn kinh ngạc, lúc Mộng Tịch tỉnh dậy, nhìn thấy ai cũng rất sợ hãi, thế như lại cười với hắn.
Vừa định lấy tay xoa đầu nàng, nhưng Mộ Dung Diệc Hàn lại cảm giác được phía sau truyền đến một ánh mắt sắc bén, nhất thời cả người đều âm lãnh. Lại nghĩ tới những lời nói của sư phụ, đành phảu rút tay về.
-Muội vừa bị thương, vì thế cho nên đã quên hết những chuyện trước kia. Bất quá có tôn thượng cùng với sư phụ và sư nương ở đây. Nhất định muội sẽ không sao. muội hãy ngoan ngoãn dưỡng thương, không thể tùy hứng giống như lúc này, biết chưa?
-Vâng!
Mộng Tịch gật gật đầu, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhìn Mộ Dung Diệc Hàn:
-Sư huynh, huynh đối với muội thật là tốt!