Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Mệt mỏi cả một buổi tối, ngày thứ hai khi tỉnh lại toàn thân đều đau. Chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình lõa thể, bị Dịch Vân Lạc ôm trong ngực, đáy mắt Mộng Tịch hiện lên vẻ kinh ngạc. Lập tức hai má ửng hồng đỏ rực, cực kì giống con tôm bị luộc chín.
Tối hôm qua nàng không có khí lực tự hỏi, thế nhưng bây giờ…
Tầm mắt chậm rãi dời đến trên mặt Dịch Vân Lạc, nhớ lại tối qua hai mắt hắn tản ra dục vọng nồng đậm, nhớ lại cái hôn triền miên của hắn, nhớ lại hơi thở ấm áp ẩm ướt của hắn…
Hai mắt Mộng Tịch đã dần ươn ướt.
Nàng nhớ lần đầu nàng gặp hắn, thần tình hắn đạm mạc, ánh mắt lãnh tĩnh, bóng dáng phiêu dật cùng khí tức cao cao tại thượng khiến nàng kính nể, không dám nhìn thẳng. Vẫn cho rằng hắn chính là như thế, đến khi nàng thật sự tiến vào cuộc sống của hắn, đi vào lòng hắn nàng mới phát hiện, sư phụ của nàng hắn không phải như vậy.
Hắn cũng sẽ cười, cũng sẽ tức giận. Khi nàng bị thương hắn sẽ lo lắng, khi nàng rơi vào biển suýt chết hắn sẽ khẩn trương; nàng rời khỏi hắn hắn sẽ cô độc, nàng quên hắn hắn sẽ khổ sở…
Bảy năm, Chưởng môn sư bá và Sư thúc thu nhận rất nhiều đệ tử, mà Sương Vân điện này vẫn chỉ có hai thầy trò bọn họ.
Hắn nói hắn không muốn thu thêm đệ tử.
Hắn nói có nàng đã đủ khiến hắn phiền.
Nhưng nàng sao lại không biết, bởi vì hắn thật lòng yêu nàng nên không muốn chia sẻ chút tình cảm nào cho người khác.
Trước mặt nàng hắn giống như một đứa trẻ hiến vật quý, đem tất cả ôn nhu thương yêu trao hết cho nàng.
Là bắt đầu từ khi nào, trong lòng sư phụ nàng lại quan trọng như thế? Vì sao hắn lại không nói cho nàng biết? Nếu không phải xảy ra chuyện mất trí nhớ này, đến một ngày nàng tuyệt vọng với tình yêu này, đi yêu một người khác, hắn sẽ ra sao?
Không dám nghĩ đến vẻ thất vọng của hắn, không muốn nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn, càng không muốn hắn lại trở về bộ dáng băng lãnh như trước.
Nước mắt theo khóe mi chậm rãi rơi xuống, Mộng Tịch hít sâu một cái. Gần đây số lần nàng khóc hình như đặc biệt nhiều hơn trước, bất quá vì hắn nàng cũng cam nguyện.
Vốn dĩ ngủ không sâu, cảm nhận được trên vai có chút ẩm ướt, hàng mi Dịch Vân Lạc đột nhiên run rẩy.
Sư phụ sắp tỉnh rồi sao? Nhưng mà nàng còn chưa biết phải đối mặt với hắn thế nào! Mộng Tịch lo lắng không dám nhìn hắn, vội nhắm mắt, vùi đầu vào trong chăn, thân thể nhỏ bé cuộn tròn.
Nàng không động còn tạm ổn, cử động rồi lại kinh ngạc phát hiện mình và Dịch Vân Lạc vẫn duy trì tư thế tối qua, ôm nhau nằm một chỗ. Mà người hắn đang nóng lên, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, tay vẫn ôm nàng.
Mộng Tịch đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, bởi vì cuộn mình trong chăn, thân thể nàng cũng nhanh chóng nóng lên.
Nhiệt độ trong phòng lần nữa tăng cao, một khí tức ái muội lập tức tràn ra.
Cảm giác tay mình lại bị nắm chặt, tim Mộng Tịch như muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác ngứa ngứa bên tai lại xuất hiện, Dịch Vân Lạc cúi đầu gặm nhẹ dái tai mẫn cảm của nàng.
-Tịch Nhi…
Thanh âm kia khiến người ta mê hồn, thần trí cũng trở nên mơ hồ, phiêu đãng bay vào tai nàng, tâm thần Mộng Dịch ngày càng hỗn loạn, ngày càng không thể khống chế.
Không biết xoay người thế nào, đến khi nàng lấy lại được chút tri giác thì đã thấy mình bị đặt dưới thân Dịch Vân Lạc. Cảm giác trống rỗng dần được lấp đầy, khoái cảm vui sướng theo từng mạch máu thấm ra toàn thân.
Nàng cứ như vậy cảm thụ tất cả hắn cho nàng, cho đến kích tình qua đi…
Lần nữa tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa, tóc xõa tán loạn Mộng Tịch cố gắng ngồi dậy. Nhìn thấy bên cạnh có y phục sạch sẽ, biết là sư phụ chuẩn bị cho mình, Mộng Tịch ôm y phục cười ngây ngô thật lâu.
Muốn xuống giường, chân chưa chạm đất nhưng người đã không thề chờ được mà đứng lên; chỉ tiếc toàn thân vô lực nên chân mềm nhũn, cái mông nháy mắt liền thân mật hỏi thăm mặt đất.
“Két” một tiếng, Dịch Vân Lạc đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng chật vật của Mộng Tịch. Bất đắc dĩ nhếch môi, ôm nàng về giường. Mộng Tịch ôm hắn không chịu buông, Dịch Vân Lạc chỉ có thể ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực. Nhìn thấy trên giường nở rộ một đóa hồng liên rất bắt mắt trong lòng Dịch Vân Lạc không khỏi sinh ra thương xót:
-Có khỏe không?
Mộng Tịch lắc lắc đầu, không nói lời nào.
-Đói bụng không? Ta đi làm chút thức ăn cho nàng…
Mộng Tịch vẫn lắc đầu, chỉ ôm tay hắn thật chặt.
Dịch Vân Lạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, thấy viền mắt hơi hồng hồng của nàng, vội hỏi:
-Tại sao khóc, có phải không thoải mái chỗ nào không?
Vùi đầu hôn lòng bàn tay hắn một cái, Mộng Tịch nhẹ giọng nói:
-Không có việc gì, chỉ là nghĩ tới chuyện trước đây, chúng ta trải qua nhiều chuyện như thế, cuối cùng cũng có thể ở cùng nhau, trong lòng có chút cảm khái thôi.
Dịch Vân Lạc mỉm cười, ôn nhu thay nàng lau giọt nước mắt:
-Nha đầu ngốc, hiện tại hẳn nên cao hứng mới đúng, sao lại trở nên đa sầu đa cảm thế này. Mau đứng lên đi, hôm nay tiết trời rất tốt, chúng ta ra ngoài dạo một chút.
Mộng Tịch do dự một chút, ủy khuất nhìn hắn:
-Sư phụ, toàn thân ta vô lực, đi không nổi…
-Hửm?
Hậu tri hậu giác vẻ mặt người nào đó kinh ngạc.
Mộng Tịch cắn cắn môi, sắc mặt ửng hồng tựa trên vai của hắn, nhỏ giọng nói:
-Ta đau… Vai đau, bụng đau, thắt lưng đau, chân đau… Nơi đó, càng đau…
Rốt cuộc, mặt Dịch Vân Lạc cũng rất hợp thời đỏ lên. Yêu thương tự trách rất nhiều, bắt đầu xét lại chính mình tối hôm qua dùng sức quá nhiều, sau này nhất định phải nhẹ một chút…
Ngày qua ngày yên lặng trôi qua, chớp mắt đã hai tháng.
Hai tháng này, Mộng Tịch vẫn ở cùng Dịch Vân Lạc, mặt trời mọc thì thức, mặt trời lặn đi ngủ. Không có nhắc tới Thiên Thanh, cũng không đề cập Sương Vân điện, càng chưa từng nghĩ phải trở về.
Nhưng Mộng Tịch biết, sư phụ mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được.
Hắn là sư phụ nàng, không sai, nhưng hắn cũng không phải chỉ là của mình nàng. Hắn có trách nhiệm, có sứ mạng của bản thân; với tính cách hắn, không có khả năng bỏ mặc muôn dân Lục giới không lo. Huống chi ước hẹn với Ma quân Ứng Bá Thiên càng lúc càng gần, hai mươi năm giờ đã như lửa sém lông mày. Nàng không trải qua biến cố đó nhưng vẫn hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này.
Ngày hôm đó Mộng Tịch thức rất sớm, ôm tay Dịch Vân Lạc la hét đòi xuống núi chơi. Dịch Vân Lạc cho là nàng trên núi buồn chán, liền đồng ý với nàng.
Hắn đã quen thanh tĩnh, không thích náo nhiệt; hiện giờ có Mộng Tịch bên cạnh, với hắn mà nói đã đủ rồi. Nhưng Mộng Tịch không giống hắn; mặc dù hắn yêu nàng, chấp nhận nàng ở bên cạnh mình, chung quy nàng cũng chỉ là đứa trẻ trong mắt hắn. Tuổi trẻ khí thịnh, lòng hiếu kì lớn, luôn không yên tĩnh được. Nghĩ thế hắn liền dẫn nàng xuống núi chơi, thuận tiện mua thêm ít đồ dùng hằng ngày.
Bất quá gần đây nàng an tĩnh hơn nhiều. Thỉnh thoảng khi hắn nhập định nàng cũng tĩnh tâm ngồi bên cạnh hắn nhưng hơn phân nửa là không kiên trì được lâu, nửa canh giờ là ngủ.
Trươc đây hắn còn có thể lấy thân phận sư phụ khiến nàng ngoan ngoãn nhập định, hiện tại thì… Ai, quên đi! Nhìn nàng luôn không nói tiếng nào vào buổi tối, hắn đành chấp nhận cùng nàng xuống núi.
Trên con đường nhỏ.
Dịch Vân Lạc lẳng lặng đi phía sau nàng, nhìn nàng chơi đùa vui vẻ phía trước: một chốc bắt bướm, một chốc thì hái hoa nhỏ ven đường cài lên đầu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, khóe môi theo đó cũng cong lên.
-Sư phụ, sư phụ! Chàng mau tới đây đi!
Mộng Tịch ngồi xổm phía sau một thân cây, hướng Dịch Vân Lạc vẫy tay.
Dịch Vân Lạc đi tới bên cạnh nàng, sủng nịch nói:
-Lại phát hiện cái gì hay sao?
-Không phải, chàng nhìn này.
Mộng Tịch ôm một con thú nhỏ lông trắng nhưng tuyết, mềm mại tựa nhung giơ lên, nói với Dịch Vân Lạc:
-Nó bị thương, thật tội nghiệp.
Dịch Vân Lạc kiểm tra vết thương trên đùi tiểu hồ ly một chút:
-Hẳn là không cẩn thận bị bẫy thú quanh đây làm bị thương, nhưng không có gì nghiêm trọng..
Mộng Tịch vuốt vuôt lông nó, sờ thật thoải mái:
-Sư phụ giúp nó trị thương đi. Nếu không lát nữa gặp phải dã thú, chạy không nổi thì sẽ bị ăn mất.
Dịch Vân Lạc gật gật đầu, đưa tay ra phẩy nhẹ qua người tiểu hồ ly, vết thương lập tứcphục hồi như cũ. Tiểu hồ ly trong tay Mộng Tịch thoang cái nhảy xuống, hướng bọn họ kêu hai tiếng “Chi chi” rồi chạy đến rừng cây, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Mộng Tịch cười hì hì nắm tay Dịch Vân Lạc:
-Sư phụ thật tốt!
Tới chợ, người đến người đi, náo nhiệt phi thường.
Mộng Tịch kéo Dịch Vân Lạc qua lại không ngớt ở trong đám người, lưu luyến với những quầy hàng rực rỡ sắc màu phía trước, khiến người xung quanh dừng lại vây xem không ngớt.
Bây giờ tuấn nam mỹ nữ không ít; thế nhưng đôi bích nhân trước mắt này, nam tử thanh cao xuất trần, nữ tử linh động đáng yêu, như hoa như ngọc vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Bốn phía không khỏi nổi lên một trận thán phục.
Nhưng Mộng Tịch và Dịch Vân Lạc vẫn không hay biết, nàng vẫn như trước, hứng trí bừng bừng cầm thứ gì đó trên tay xem. Đột nhiên linh quang chợt lóe, Mộng Tịch cầm lấy nó nhìn kĩ.
-Cô nương ánh mắt thật tốt, sợi dây này là phong cách mới hiện thời, người mua cũng rất nhiều. Chất lượng đặc biệt tốt, là dùng băng tằm ti thượng hạng chế tác, dùng nó tặng cho lang quân buộc tóc, thật sự không có gì tốt hơn!
Đại nương bán hàng mỉm cười nhìn Mộng Tịch, lại liếc qua Dịch Vân Lạc một cái.
Mộng Tịch bị nàng nói trúng, mặt đỏ ửng cúi đầu:
-Đại nương nnói gì thế. Ta chỉ nhìn thôi!
Đại nương cười cười:
-Cô nương đừng xem lão bà này lớn tuổi, ta nhìn người tới giờ chưa từng sai lầm. Nếu cô nương không thích sao liêc mắt một cái liền chọn trúng nó? Vị công tử này hẳn là như ý lang quân trong lòng cô nương đi. Không bằng mua một sợi dây buộc tóc tặng hắn, để hắn mỗi ngày đều mang theo tâm ý của cô nương trên người, không phải là rất tốt sao!
-Đại nương!
Mộng Tịch giậm chân, cầm lấy dây cột tóc ném ra văn tiền mua nó rồi kéo Dịch Vân Lạc rời đi.
Đúng là nàng rất thích sợi dây này, cũng muốn tặng nó cho sư phụ. Thế nhưng đại nương sao có thể nói thẳng ra như vậy, đem tâm tư của nàng phơi bày trước mặt Dịch Vân Lạc. Quan trọng là, nàng muốn cho Dịch Vân Lạc một kinh hỉ. Lần này thất bại rồi! Thật là!
Đại nương cười khanh khách nhìn bóng lưng bọn họ vội vã rời đi, thầm than tuổi trẻ thật tốt !
Hai người đi dạo không phương hướng một lúc, mệt mỏi liềntùy tiện tìm một tửu lâu ở gần đó ăn chút gì, nghỉ ngơi một hồi, thẳng đến giờ Mùi qua đi mới nghĩ đến trở về. Dịch Vân Lạc mỗi ngày đều dành ra một canh giờ tu luyện nhập định, Mộng Tịch cũng đã quen. Trước phòng có một con suối nhỏ chảy qua, Mộng Tịch không theo Dịch Vân Lạc về phòng.
Đi một ngày trên người đều là mồ hôi, dù sao chung quanh đây cũng không có người khác, liền thừa dịp sư phụ không để ý tới, liền thoải mái tắm rửa. Chỉ là nàng mới vào nước không lâu, trên trời liền có hai đạo nhân ảnh xẹt qua, xui xẻo là bọn họ dừng lại bên bờ suối.
Mộng Tịch không nhịn được kinh hô một tiếng, vội vã trốn vào trong nước, nửa ngày cũng không dám lộ đầu ra.