Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
“A…” Thanh âm này là từ trong miệng Nam Tố Y truyền đến, lúc này nàng che miệng, tay có chút hơi run.
Viêm Mạch nhíu mày quay đầu lại:
-Làm sao vậy?
Nam Tố Y chỉ về phía Ứng Bá Thiên, thanh âm không ngừng run rẩy:
-Hắn… Mặt của hắn…
Nhãn lực của nàng từ nhỏ so với người khác tốt hơn, thị lực gấp ba lần người khác; hơn nữa trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ.
Lúc này mặt nạ trên mặt Ứng Bá Thiên còn chưa hoàn toàn bóc ra, bột phấn màu đen tung bay trước mặt của hắn tản ra, tạo thành một đạo sương mù màu đen dày đặc; hơn nữa sắc trời vốn là tối, vì thế mặc dù mọi người đều theo dõi hắn không rời mắt, nhưng ngoại trừ Nam Tố Y không có bất kỳ người nào thấy rõ dáng vẻ thật của hắn.
-Rốt cuộc làm sao vậy?!
Viêm Mạch cũng không có tâm tư nghe nàng nói lời vô ích tại thời điểm này.
Nam Tố Y bất an liếc mắt nhìn Dịch Vân Lạc một cái, xác định mình không có nhìn lầm:
-Hắn và sư huynh…
-Không có khả năng… Điều này sao có thể…
Nam Tố Y chưa kịp nói xong, thân thể Diệp Hành bên cạnh chấn động, khi nhìn rõ chân diện mục của Ứng Bá Thiên, vẻ mặt đồng dạng là không thể tin tưởng.
Mọi người theo ánh mắt tìm kiếm của bọn họ, nhìn thoáng qua khuôn mặt quen thuộc kia, tâm trạng kinh hãi không hẹn mà nổi lên bốn phía. Mà Hạo Huyền từ nhiều năm trước đã biết quan hệ giữa Ứng BÁ Thiên và Dịch Vân Lạc, lúc này cũng tràn đầy kinh ngạc.
Vẫn nghĩ bọn họ là thân huynh đệ, không hề nghĩ tới dung mạo hai người cũng giống nhau như đúc.
-Tôn thượng, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Khiếp sợ ban đầu nhanh chóng trôi qua, mọi người ổn định tâm trạng hướng Dịch Vân Lạc hỏi
Mưa vẫn rơi, từng hạt từng hạt sa vào lòng biển làm nổi lên những đụn bọt nước trắng xóa.
Dịch Vân Lạc vẫn chắp tay đứng trước mọi người, phảng phất như không nghe thấy tiếng kinh hô cùng chất vấn của họ, đôi mắt tĩnh lặng nhìn Ứng Bá Thiên.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Ứng Bá Thiên chậm rãi thu hồi tiếu ý, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Đứng đối diện Dịch Vân Lạc, nếu không phải hôm nay lập trường bất đồng, y phục hai màu đen trắng đối lập, sợ rằng những người ở đây không cách nào phân biệt được ai là ai.
Tiếng nghị luận bốn phía ngày càng lớn. Từ yêu ma cho đến đệ tử các phái, còn có cả Tiên gia các mà Thượng đế phái tới “Điều tra tình hình”, đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Chỉ thấy Ứng Bá Thiên hơi cong cong khóe miệng, xoay người bay lên tầng mây phía trên. Dưới này Dịch Vân Lạc cũng đồng thời di chuyển, đứng trước mặt Ứng Bá Thiên
Tình cảnh hôm nay cùng với ngày đó, thật giống nhau như đúc.
Ngay khi mọi người cho rằng kế tiếp sẽ là đao quang kiếm ảnh bủa vây bốn phía thì quanh Ứng Bá Thiên và Dịch Vân Lạc chậm rãi nổi lên một tấm lá chắn màu trắng, tựa như kén tằm, đem hai người bọn họ ôm vào trong.
Không thể nghe được âm thanh bên trong, cũng không biết bọn họ nói chuyện gì. Mọi người chỉ có thể xuyên qua tấm chắn thấy được hai bóng hình mơ hồ, cũng chỉ có thể xác định bọn họ chưa giao thủ.
Tấm chắn tuy nhỏ hẹp, nhưng lại ngăn cách thế giới bên ngoài một cách triệt để.
Dịch Vân Lạc rũ mắt, nhàn nhạt mở miệng:
-Ngươi thay đổi.
Ứng Bá Thiên thích thú nhìn hắn:
-Dựa vào cái gì?
-Ngươi căn bản không muốn đánh Thiên Thanh.
-Ồ? Hôm nay là ngày ước hẹn hai mươi năm. Nếu không phải tới phó ước thì lí do gì ta tới đây?
Ứng Bá Thiên cười nhẹ.
Dịch Vân Lạc lắc đầu, lẳng lặng nhìn hắn nói:
-Ta không biết nguyên nhân, nhưng ta cảm giác được.
-Cảm giác? Mọi cảm giác cũng không phải chuẩn xác. Mặc dù ngươi có bản lĩnh biết trước tương lai nhưng ngươi đừng quên, phàm là chuyện liên quan đến ngươi ngươi đều không nhìn ra. Dĩ nhiên, bao gồm cả ta.
-Không, ngươi sai rồi. Loại cảm giác này không liên quan đến tu vi nội lực của ta.
Dịch Vân Lạc dừng một chút.
-Mà là, do cộng sinh ra.
Ứng Bá Thiên nhíu mày.
Dịch Vân Lạc suy tư thật lâu; sau đó tiến lên phía trước một bước, nhỏ giọng gọi Ứng Bá Thiên:
-Ca..
-Ngươi gọi ta là gì?
Ứng Bá Thiên mở to mắt hỏi.
Dịch Vân Lạc mỉm cười:
-Từ sau khi xảy ra sự kiện kia hai huynh đệ chúng ta đã lâu không tán gẫu đúng không? Ca, chúng ta đấu cũng đã trăm năm, đủ rồi. Chuyện đó mặc dù ta không nói nhưng ta tin trong lòng ngươi nhất định hiểu. Cũng như lần này ta không nói chuyện ngươi làm, không có nghĩa là ta không biết
Ứng Bá Thiên lúng túng:
-Thì đã sao? Chúng ta từ nhỏ đã định trước số mạng đối đầu nhau. Chính tà không chung đường. Ngươi và ta vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình, trừ phi…
Trừ phi chết! Bằng không, không có biện pháp khác!
Hai thân thể mang theo hai sức mạnh chính tà đối lập. Từ khi sinh ra, đã không có lựa chọn nào khác.
-Nhưng bây giờ chúng ta đã cùng phạm bản tính rồi.
Dịch Vân Lạc nhìn về hướng Sương Vân điện; hắn dường như có thể thấy rõ dung mạo đã sớm khắc thật sâu trong lòng.
-Tham, sân, si, vọng, dục; những thứ vốn không nên xuất hiện trên người ta, tại thời khắc ta yêu nàng, đã chậm rãi tiến vào tâm linh ta. Đại nghĩa và đại yêu đều là gông xiềng trước nay ta dùng để ràng buộc bản thân. Kì thực, nội tâm đã sớm cuộn trào mãnh liệt, vạn kiếp bất phục rồi.
Từ lúc hắn là một người thật sự, hắn đã không còn là Chiến thần chuyển thế dù hắn vẫn có được thân thể và thần lực của Chiến thần.
-Chuyện này… Ngươi không phải là ta.
-Chúng ta đều giống nhau.
Dịch Vân Lạc yên lặng nhìn Ứng Bá Thiên, cùng lúc hắn thay đổi, Ứng Bá Thiên cũng có biến động.
-Đối với ngươi mà nói, hận đã sớm không đủ chống đỡ toàn bộ miền tin của ngươi. Bằng không hôm nay, ngươi đã không chậm chạp không động thủ thế này.
-Có lẽ ta đang chờ đợi thời cơ?
-Ngươi còn chờ thời cơ sao?
Dịch Vân Lạc lắc đầu:
-Bằng vào nội lực hiện tại ta căn bản không phải đối thủ của ngươi. Muốn thắng ta quá dễ dàng. Tội gì chờ đến bây giờ?
Ứng Bá Thiên cười to:
-Quả nhiên chuyện gì cũng không giấu được ngươi. Vậy ngươi có biết vì sao ta đột nhiên thay đổi chủ ý không?
Dịch Vân Lạc suy nghĩ, ánh mắt chợt lạnh đi:
-Minh Ảnh?
Nhìn Dịch Vân Lạc có chút đăm chiêu, Ứng Bá Thiên gật đầu:
-Đúng, vì Ảnh nhi. Dịch Vân Lạc, ta hối hận. Lúc trước căn bản không nên để ngươi và Mộng Tịch ở chung. Ảnh nhi thích đồ đệ của ngươi như thế, nếu để nàng gả cho Ảnh nhi, ngươi nói, hiện tại là tình hình gì?
Dịch Vân Lạc nhíu mày, Minh Ảnh thích Mộng Tịch, Mộng tịch cũng thích Minh Ảnh, điều này hắn biết. Nếu như lúc Mộng Tịch mất trí nhớ, người bên cạnh nàng không phải Mộ Dung Diệc Hàn mà là Minh Ảnh, vậy bây giờ…
-Nhưng cuối cùng ngươi vẫn chọn giúp ta
Nếu Ứng Bá Thiên không đối xử nhẫn tâm với Mộng Tịch, có lẽ lúc này Dịch Vân Lạc hắn vẫn chưa rõ tâm tư của bản thân.
Bắt đầu từ lần đầu hắn đi cứu Mộng Tịch ở Ma giới Ứng Bá Thiên đã đưa hắn vào trong bố cục của mình. Mỗi một câu nói, mỗi một hành động, bề ngoài là châm chọc khiêu khích hắn, kì thực chính là giúp hắn.
-Vì thế hôm nay ta đến đây để hỏi ngươi nàng ở đâu. bất quá ngươi giấu cũng thật kĩ…
Ứng Bá Thiên cười, cuối cùng còn ra vẻ tiếc hận nói:
-Ai, xem ra chờ ta thật sự diệt được Thiên Thanh của ngươi mới có thể đem nàng về.
Nghe ra ý trong lời Ứng Bá Thiên Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ lắc đầu:
-Đến giờ ngươi vẫn còn tâm tình đùa được.
Bất tri bất giác bọn họ trở về thời còn bé, không có ngăn cách và khúc mắc, chỉ thuần túy là huynh đệ, lúc trà dư tửu hậu nói chuyện phiếm.
Cùng nhìn về một phía với Dịch Vân Lạc, Ứng Bá Thiên ngưng trọng nói:
-Kì thực ta cũng không quá lo cho Ảnh nhi. Nó ở Thiên thanh lâu như vậy, được các ngươi dạy rất khá. Bây giờ người ta chân chính không buông được chỉ có một.
Chuyện kia, dạy hắn thế nào là yêu.
-Nàng đã chuyển thế, đời này nàng chỉ là người.
Dịch Vân Lạc nói.
Vẻ mặt Ứng Bá Thiên lộ vẻ vui mừng. Trái tim trống trải từ lâu lần nữa sống lại mãnh liệt, hận không thể tới hạ giới tìm nàng ngay lập tức.
Thế nhưng…
Trầm mặc một lát, Ứng Bá thiên nói:
-Ngươi thật quyết định như thế sao? Bây giờ ta đã không còn vướng bận, nhưng ngươi, ngươi bỏ được nàng sao?
Đáy mắt Dịch Vân Lạc hiện lên vẻ thống khổ nhưng đã được hắn giấu đi rất nhanh.
Đây không phải là chuyện hắn có thể quyết định. đây là là chuyện không thể nào thay đổi rồi!
Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, chính tà thế gian đã cùng tồn tại. Vạn vật xoay chuyển, thời thời khắc khắc đều duy trì. Đây là quy luật của thế gian; một khi quy luật bị phá hỏng có thể hủy diệt tất cả.
Thần lực trên người Dịch Vân Lạc và yêu lực trên người Ứng Bá Thiên, trải qua trăm vạn năm tinh lọc hấp thu, đến nay vừa vặn tạo ra hai luồng lực lượng đối nghịch đáng sợ.
Nếu để cho hai loại lực lượng này tiếp tục tồn tại, một ngày nào đó một loại lực lượng sẽ đột biến, đánh bại đối phương. Như vậy sẽ làm cán cân đang cân bằng bị lệch về một bên; lúc đó chính là hủy diệt thật sự!
Đây cũng chính là lí do vì sao chúng thần thượng cổ dần dần biên mất từng người một. Đến giờ chỉ còn lại hai người bọn họ cũng không thể xưng là thần nhân.
Cho nên ban đầu Nguyên Dương chân nhân mới nhọc lòng như thế. Dùng năm năm phong ấn thần lực trong cơ thể Dịch Vân Lạc, lại dẫn yêu lực nhập vào người hắn; ông cho rằng làm như thế có thể ngăn chặn chính khí. Không nghĩ tới không bao lâu hắn đã đem yêu lực trong người tịnh hóa sạch sẽ.
Mà từ khi Dịch Vân Lạc biết được thân thế của mình, hắn liền biết biện pháp giải quyết tốt nhất, chính là đem hai loại lực lượng này tiêu trừ.
Bất luận hồn phách của bọn họ đã có những gì xâm nhập vào thì hai loại lực lượng trên người bọn họ vẫn tồn tại. Một khi bọn họ không khống chế được mà sử dụng nó, khiến hai loại lực lượng va chạm xung đột, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được!
Vì thế, cách duy nhất là hắn cùng Ứng Bá Thiên biến mất trong thế gian thì hết thảy mọi chuyện mới có thể trở về như cũ.
…
-Cả đời này ta nhất định phải phụ nàng. Nếu có kiếp sau, nếu ta không sở hữu thần lực thì dù có buông bỏ tất cả ta cũng không rời xa nàng.
Khép mắt, Dịch Vân Lạc chậm rãi nói.
-Nếu không có kiếp sau?
-Vậy biến thành cát bụi thế gian, cho dù nàng đi đâu ta cũng sẽ bên nàng, không bao giờ rời xa.
-Hóa thành cát bụi, theo gió mà đi… Có lẽ giống như ngươi nói… Như vậy ta có thể cùng nàng bạc đầu không phân cách.
…
Lúc Mộng Tịch tỉnh lại chạy tới liền nhìn thấy một cảnh tượng:
Tấm chắn màu trắng vững vàng bao bọc Dịch Vân Lạc và Ứng Bá Thiên bên trong do bọn họ cùng nhau lập nên. Trên người bọn họ tản ra ánh sáng vàng, càng ngày càng sáng, càng ngày càng mạnh mẽ; sau đó nuốt chửng tấm chắn màu trắng.
“Phanh” một tiếng thật lớn, tấm chắn kia như thủy tinh vỡ vụn, văng tán loạn xung quanh. Cùng lúc đó tiên lực của Dịch Vân Lạc và yêu lực của Ứng Bá Thiên bắn lên trên, khuếch tán ra bốn phía nhưng vẫn tránh nơi mọi người đang đứng.
Ánh kim sắc mang theo thế sét đánh vạn quân, xẹt qua chân trời, chiếu rọi khắp không trung
-Không ổn! Bọn họ muốn đồng quy vu tận.
Khi mọi người đang ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, không biết là ai hô lớn một câu, khiến những người có mặt chấn động.
-Sư phụ!
Mắt thấy bóng dáng Dịch Vân Lạc ngày càng mơ hồ, ngày càng trong suốt Mộng Tịch không để ý phía trước nguy hiểm thế nào, không nghĩ ngợi gì hướng phía hắn phóng tới.
Những lời đêm qua của hắn, vọng rõ trong tai…
Chẳng trách hắn nói như vậy.
Thì ra hắn đã sớm biết kết cục!
Nàng cho rằng hắn lo nàng có nguy hiểm, sợ nàng bị thương.
Thế nhưng nàng sai rồi! Mười phần sai rồi!
Cái gì sợ nàng gặp nguy hiểm! Cái gì sợ nàng bị thương! Cái gì lo lắng cho nàng! Cái gì mà ngủ một giấc thức dậy sẽ không có chuyện gì! Tất cả đều là giả! Tất cả là hắn lừa nàng! Mọi thứ chỉ là tự nàng nghĩ!
Từ khi bắt đầu hắn đã quyết định xong! Căn bản là hắn nhẫn tâm bỏ nàng một mình!
Chỗ yếu nhất trong lòng rung rẩy, cảnh sắc đầu xuân phảng phất như móng vuốt nhỏ ôn nhu gãi nhẹ trong lòng nàng vẫn còn mà giờ đây đột nhiên bị kích thích, trở thành ngàn vạn mũi dao hung tàn xé rách trái tim nàng. Mặc kệ đau đến run rẩy, vẫn không phai mờ, giống như một khúc nhạc đau thương không ngừng lặp lại.
Toàn thân co giật, đau đến sắp không thở nổi, Mộng Tịch nhìn hắn phía xa xa, chậm rãi vươn tay…
Nếu như tối qua nàng không đem toàn lực chống lại một chưởng kia của hắn, nếu như nàng thật sự nghe lời hắn mà ngoan ngoãn ở lại Sương Vân điện không đến, có phải nàng sẽ vĩnh viễn không được gặp lại hắn không?
Nàng từng nói sẽ bảo vệ hắn, sao hắn có thể quên?!
Vì sao tới tận bây giờ hắn vẫn có thể nhẫn tâm bỏ nàng lại một mình?!
Nếu không còn hắn, nàng sống có nghĩa lý gì nữa?!
Dù muốn chết, cũng nên mang nàng đi cùng chứ!
-Mộng Tịch, không nên tới đó!
Thanh âm này rất quen thuộc, là ai?
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ. Mộng Tịch giống như phát điên hướng về phía ánh sáng kim sắc đang càng lúc càng mạnh kia mà phóng tới. Trên người đã thấm ướt từng mảng đỏ tươi, nhưng ngoại trừ Dịch Vân Lạc cái gì nàng cũng không cảm nhận được, cái gì cũng không thấy
Tới phía trước một chút, một chút nữa thôi là có thể chạm vào hắn rồi…
Bốn phía đã loạn thành một mớ hỗn độn. tình hình thế này, dù là ai cũng không nghĩ tới. Mà Phong Vô Thiên đứng bên cạnh, sắc mặt cũng sớm xanh đen.
Đường đường là Ma tộc chi Chủ, Ma vương sẽ vì Lục giới mà hi sinh?
Ha hả! Thật đáng buồn cười! Mà buồn cười nhất chính là hắn dùng hai mươi năm lên kế hoạch, cả ngày lẫn đêm không ngừng tính toán, không ngừng khiến kế hoạch hoàn mỹ hơn lại hóa thành hư ảo trong khoảnh khắc. Cũng như bầu trời và mây trắng trước mặt, rõ ràng gần như thế, gần như có thể nắm bắt được nhưng chỉ cần vươn tay, đầu ngón tay xẹt qua cũng không được, vô luận thế nào cũng không thể nắm lấy.
-Nha đầu! đừng liều mạng như thế! Dùng tinh luân có thể cứu mạng sư phụ ngươi!
Tinh luân?
Vừa nghe nói có thể cứu sư phụ Mộng Tịch từ trong cảm xúc điên cuồng tỉnh lại, khôi phục bình tĩnh. Nhìn chằm chằm bóng dáng trong suốt gần như sắp biến mất kia, nàng không chút do dự dùng kiếm đâm rách túi càn khôn.
Phải! Tư mệnh tinh quân cho nàng Tinh luân, nàng có thể thay đổi số mệnh! Năm đó có thể dùng nó cứu Tiểu Vân tỷ tỷ và Vương công tử, bây giờ cũng nhất định có thể cứu sư phụ!
Nắm viên dạ minh câu nho nhỏ trong tay, Mộng Tịch không chút do dự ném về bầu trời. Trong nháy mắt xuất hiện quang hoa vạn trượng, viên dạ minh châu nhỏ biến thành một chiếc vòng thật lớn, bốn phía khảm những viên bảo thạch nhỏ, tản ra ra ánh sáng ngũ sắc, át hẳn những vì sao…
…
Dịch Vân Lạc và Ứng Bá thiên vốn bị ánh sáng vàng vây lấy, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Bỗng một đạo ánh sáng khác sáng hơn so với ánh sáng quanh bọn họ xé không lao đến, ý thức đang bị xói mòn nhanh chóng dừng lại.
Dựa vào một phần ý thức cuối cùng, Dịch Vân Lạc nhìn về phía ánh sáng chợt thấy được một bóng dáng quen thuộc.
… Tịch nhi?
Đó là nàng sao? Sao nàng lại đến đây? Không phải nàng còn đang mê man sao?
Tầm mắt trở nên mơ hồ chỉ có thể thấy đường nét mờ ảo, Dịch Vân Lạc lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Người ta nói trước lúc chết sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp nhất. Hắn nhất định là nhìn lầm rồi…
Bất quá như thế cũng tốt, chí ít, hắn có thể nhìn thấy nàng lần nữa…
…
Không ai nghĩ tới ước hẹn hai mươi năm, một màn tiên ma đại chiến sẽ kết thúc qua loa như vậy.
Mặc dù Tinh luân cuối cùng cũng có tác dụng, giúp Ma quân Ứng Bá Thiên và Tôn thượng Dịch Vân Lạc nhặt về một mạng nhưng hồn phách bị đánh tan quá nhiều đã tạo thành thương tổn cực lớn.
Hiện tại bọn họ giống như hai thân thể vô hồn, toàn dùng ngoại lực kéo dài tính mạng. Một khi ngoại lực dừng lại, không còn đủ để duy trì sinh mệnh bọn họ, bọn họ sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Vừa về tới Thiên Thanh, Hạo Huyền, Viêm Mạch và tám vị Chưởng môn liền nương theo Tinh luân lục, vì Dịch Vân Lạc rót chân khí vào người hắn. Nhưng thân thể Dịch Vân Lạc giống như dòng sông đã khô cạn, dù có nhiều chân khí hơn nữa, cũng là nước xa không cứu được lửa gần, nguy cơ trùng trùng.
-Sư huynh, Nhị sư huynh thật sự không thể cứu được sao?
Sắc mặt Viêm Mạch cũng hết sức khó coi đi đi lại lại trong phòng.
-Dựa theo tình huống hiện tại, pháp lực của chúng ta chỉ đủ duy trì sinh mệnh Vân Lạc trong một tháng. Sau một tháng…
-Không có biện pháp khác sao? Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Nhị sư huynh chết được!
Viêm Mạch nắm tay phải lại, đập xuống mặt bàn.
Đều do hắn! Tất cả nên trách hắn không tốt! Nếu như hắn có thể phát hiện ý định của Dịch Vân Lạc, trước khi Dịch Vân Lạc xuất thủ ra tay ngăn cản thì sự tình cũng không đến nỗi như vậy.
Hạo Huyền vuốt râu, muốn nói lại thôi:
-Biện pháp không phải không có, chỉ là…
-Chỉ là cái gì? Chỉ cần có thể cứu Nhị sư huynh, chúng ta nhiều người thế này, chuyện khó khăn nào cũng nhất định làm được!
-Ai! Chuyện này không chỉ khó khăn, căn bản là chúng ta không thể nào nhúng tay được… Mà thôi đi, ngươi mệt mỏi cả ngày, lại tổn thất nhiều nội lực, về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng chư vị Chưởng môn bàn bạc kĩ hơn.
Hạo Huyền vuốt chòm râu dài, khuôn mặt già nua đầy ưu sầu.
-Đúng rồi, Mộng Tịch đâu?
Đứa bé kia từ khi trở lại đã ngất đi. Nếu không phải trên người nàng có nội lực của Thi vương, sợ rằng dưới sức mạnh của kim quang cũng sớm không thể toàn mạng trở ra.
-Tố Y đang chăm sóc nó trong phòng, hẳn không đáng ngại. Nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.
Hạo Huyền gật đầu:
-Chúng ta ra ngoài trước đi. Chờ ngày mai thương nghị rồi nói sau.
Viêm Mạch quay đầu nhìn Dịch Vân Lạc trên giường, mặt hắn không có một chut huyết sắc, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài cùng Hạo Huyền rời đi.
Qua một lúc, xác hoa trong viện đã phủ đầy.
Rõ ràng khi bọn họ đem Dịch Vân Lạc trở lại, hoa đào vẫn còn nở rộ kiều diễm, sao trong khoảnh khắc lại hóa điêu linh?
Chẳng lẽ vật vô tâm vô tình cũng thương tâm vì hắn?
Chỉ là bọn họ không biết, ở một gian phòng khác trong Sương Vân diện, người còn đang hôn mê trên giường nhưng nước mắt không ngừng rơi…