"Còn muốn chuyển cái gì nữa không?" Tôn Duệ vô cùng nhiệt tình mà truy hỏi.
"Không. Cậu vừa mới về, còn chưa ngồi nóng mông đã theo tôi chạy qua chạy lại, nghỉ một lát đi."
"Không sao, không có chuyện gì." Tôn Duệ cười đến là đắc ý, Cao Vinh thế này là đang quan tâm hắn đấy.
Cao Vinh đứng lên: "Đều chỉ còn lại mấy thứ nhỏ nhỏ, tôi về dọn một chuyến nữa là được rồi."
"A..." Tôn Duệ nghĩ, hắn mà về thì sẽ không có lý do quay lại nữa, quyết định đổ thừa cho việc mệt, nằm làm ổ trên ghế, "Anh nhắc tôi mới cảm thấy có chút mệt, vậy để tôi nghỉ ở đây một lát đi."
Cao Vinh: "...Được rồi."
Suy nghĩ của Tôn Duệ vừa liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, Cao Vinh cũng không nghĩ nhiều, quay đi lấy tiếp đồ. Tôn Duệ mắt vừa thấy anh ra ngoài, đã bắt đầu trong phòng tò mò nhìn xung quanh, lặng lẽ chạy vào phòng Cao Vinh tham quan một vòng, một chút cũng không thấy bộ dạng mệt mỏi vừa nói. Chỉ là nơi này của Cao Vinh mới dọn không bao lâu, chưa ở qua, nên không có loại không khí sinh hoạt thường này, Tôn Duệ nhìn trước nhìn sau một hồi cũng không thấy cái gì, liền trở về làm ổ trong ghế sô pha.
Tiểu Hoa núp ở phía dưới TV, đôi mắt sáng rõ nhìn chằm chằm bên ngoài. Tôn Duệ cùng nó bốn mắt nhìn nhau, nhàm chán mà "meo meo" kêu đùa với Tiểu Hoa. Tiểu Hoa mở to mắt nhìn hắn, không có thời gian để ý việc nhân loại này kêu meo meo lung tung.
"Không có chút ý tứ nào cả..." Tôn Duệ kêu to nửa ngày, rát cả cổ mà Tiểu Hoa cứ như một ngọn núi bất động. Hắn nhớ tới Cơm Nắm, bắt chuyện một chút sẽ vui sướng nhào vào ngực hắn, không khỏi cảm thán vẫn là chó ngốc nhà mình tốt nhất.
Cổ họng khô, Tôn Duệ lắc lư đi tới phòng bếp, phòng bếp này cùng nhà hắn không khác gì nhau, đều là bố trí có sẵn. Kết quả, mở ra chỉ thấy tủ lạnh rỗng tuếch, hắn mới nhớ tới bên này vẫn chưa có đồ ăn cùng thức uống.
Vừa vặn lúc này Cao Vinh trở về, nhìn thấy Tôn Duệ trong phòng bếp, liền hỏi xem hắn đang làm gì. Tôn Duệ cảm giác mình tìm được một lý do tốt, một bên khoa trương nói với Cao Vinh mình vừa mệt vừa khat, không bằng cả hai cùng đi siêu thị mua ít đồ.
"Sao cậu không nói sớm, tôi từ nhà cậu mang nước đến đây là được rồi," Cao Vinh cau mày, "Đi siêu thị so với nhà cậu còn xa hơi."
Tôn Duệ một bộ "Tui không nghe", lẩm bẩm nói: "Vừa vặn nơi này của anh cái gì cũng không có, không bằng đi mua một chút!"
Cao Vinh nhíu mày: "Cậu rốt cục có phải thật sự vừa khát vừa mệt không?"
"Tôi, tôi có chút khát thật..." Tôn Duệ vừa nghe ngữ khí có chút nghiêm túc của Cao Vinh, lập tức lúng túng, nhanh chóng thừa nhận nói, "Tôi còn muốn cùng anh đi siêu thị..."
Cao Vinh nhìn về phía Tôn Duệ, người nào đó dùng ánh mắt tôi nghiệp chăm chú nhìn sang. Cứ giằng co như vậy một lát, Cao Vinh vẫn là không có nguyên tắc mà thua trận.
"Vừa lúc tôi muốn đi mua chút nguyên liệu nấu ăn. Nếu cậu không ngại mệt thì đi cùng đi."
Tôn Duệ nhảy lên một cái, vỗ đùi: "Cứ đi cùng nhau đi! Ôi chao, đúng rồi, hôm nay vừa đúng lúc là ngày đầu dọn đến, không phải nên làm một bữa cơm mừng tân gia sao?(tớ không chắc có thật sự là nấu cơm không) Quá vừa vặn luôn."
"Cậu còn biết tập tục này cơ à." Cao Vinh có chút kinh ngạc.
"Hình như được nghe nói qua."
"Hiện tại cũng không để ý đến việc đó nữa. Nhưng mà nấu cơ... Ngược lại cũng thích hợp, vậy cứ làm như vậy đi." Cao Vinh gật gật đầu.
Kỳ thực Tôn Duệ cũng không thoải mái gì, sáng sớm hôm qua bay đến gặp tổ chương trình, bận rộn cả trưa lẫn tối, ngủ một đêm tại khách sạn, sáng sớm liền chạy đến sân bay quay về, về đến nhà thì lại cùng Cao Vinh vất vả dọn nhà, quả thật là không chút ngừng nghỉ. Mà tinh thần hắn hiện giờ tương đối hưng phấn, tạm thời có thể che giấu đi sự mệt mỏi.
Đi quanh siêu thị một vòng, cũng không quyết định được muốn ăn cái gì, cuối cùng hai người quyết định ăn lẩu, thuận tiện bớt việc. Phần lớn nguyên liệu cũng không phải ra chợ, trong siêu thị cũng có.
Tôn Duệ cực kỳ hứng thú, đây rmootj xe đầy các loại thịt viên, Cao Vinh ở sau phụ trách suy nghĩ cẩn thận xem nên trả cái gì, giữ cái gì, không thì không nhét vừa tủ lạnh mất.
"Đã lâu chưa uống, mua chút bia đi."
"Muốn lên truyền hình thì nên uống ít thôi, không thì sắc mặt sẽ không được tốt."
Tôn Duệ nói: "Nhưng không phải rất lâu mới uống sao? Tôi bình thường cũng không có uống, mới dọn nhà, chung quy vẫn phải chúc mừng một chút. Với cả, gần đây tôi cũng không có lịch trình gì."
"Không có kế hoạch sao?" Cao Vinh tò mò hỏi.
Tôn Duệ lắc đầu một cái. "Thật sự không có. Tôi cảm thấy khá thú vị khi tham gia các chương trình tạp kỹ, nhưng vẫn muốn thử với phương diện diễn xuất... Cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
"Cậu không dễ gì mới có được may mắn lần này, tham gia vào một chương trình nổi như vậy. Đã có chút nhiệt độ, nhưng nếu một quãng thời gian dài không xuất hiện, sẽ nhanh chóng bị lãng quên." Cao Vinh lại tận tình khuyên nhủ, anh đã thấy rất nhiều trường hợp như thế nên muốn nhắc Tôn Duệ một chút.
Kết quả, Tôn Duệ thì hay rồi, một mặt biểu thị "Khong sao, ai muốn nổi làm gì", "Trời đất bao la, nghỉ ngơi là nhất". Cao Vinh ngẫm lại, tự thấy mình lại quản việc không đâu rồi. Vị này không thiếu tiền, cũng không cần nhanh chóng nổi tiếng. Chỉ muốn thu hút chú ý, thoả mãn cơn nghiện làm minh tinh, mà hắn chỉ vừa mới trải qua, dư vị vẫn đủ dùng.
"Lại nói, ngày đầu tiên anh đến ở nhà tôi, chúng ta cũng ăn lẩu." Tôn Duệ hắng giọng một cái.
"Phải nhỉ. Kỳ thực mới hơn hai tháng, mà thế nào tôi lại cảm thấy rất lâu rồi..."
Tôn Duệ lúc mới đầu cũng không thấy có gì đặc biệt, mà sau khi phát hiện ra tình cảm của mình, liền thấy không giống như vậy nữa. Nhỏ giọng nói: "Có thật không, tôi thế nào cũng cảm thấy thời gian trôi thật nhanh..."
"Hả? Cái gì?" Cao Vinh không nghe rõ.
"Không có chuyện gì." Tôn Duệ cười cười.
Theo ý kiến của Tôn Duệ, Cao Vinh cũng mua một trát bia. Đã cũng lâu anh không uống, ngẫm lại, trong lúc ăn lẩu, uống một hai lon cũng không tồi. Lúc này, anh đã sớm quên mất thảm trạng lần đầu ra ngoài uống bia cùng Tôn Duệ.
Sau khi về nhà, Cao VInh liền đem bếp từ ra. Làm lẩu ở chỗ rộng là thuận tiện nhất, thuận tiện đổ nước cùng gia vị vào nồi, sau đó là thả các món còn lại vào. Tôn Duệ phát hiện bây giờ hắn không có gì để giúp, vì vậy đã sớm ngồi lên bàn, khui lon bia uống hai ngụm, lộ ra biểu tình thoả mãn.
"Là nước dùng không thôi à?" Tôn Duệ liếc mắt nhìn vào nổi.
"Trong nhà không có nồi để chia thành lẩu uyên ương. Không phải cậu không ăn được cay sao?"
Tôn Duệ gật đầu: "Anh vẫn nhớ à..."
Cao Vinh nghiêng nhẹ đầu: "Khụ, hay cùng đi ra ngoài ăn cơm, đương nhiên là có nhớ." Tôn Duệ ăn cay thực sự kém, hai miếng mặt liền đỏ, sau đó thì bắt đầu chảy mồ hôi rồi nước mũi tùm lun, đem mặt mũi rối tung hết cả.
"Chúc mừng anh dọn đến nhà mới." Nồi còn chưa mở, Tôn Duệ liền không nhịn được mời Cao Vinh uống.
Cao Vinh thấy tinh thần hắn cao như thế, cũng ngồi xuống cùng hắn chạm cốc: "Cảm ơn. Trước ở nhà cậu, phiền cậu rồi..."
Tôn Duệ lắc đầu như trống bỏi: "Không phiền phức, không phiền phức!"
Dùng chân cũng có thể dự kiến được phản ứng này. Cao Vinh như nhớ tới cái gì, từ trong ví lầy chìa khoá ra: "Trả lại cậu, tôi cũng chuyển nhà rồi, phải đưa lại chìa khoá cho cậu..."
Tôn Duệ thầm nghĩ, không được, hắn cũng không muốn ăn cơm trong không vui, quyết đoán ngắt lời: "Không, đừng đưa cho tôi! Nếu anh muốn trả, thì anh phải ở với tôi!"
Cao Vinh: "... Thế nghĩa là tôi phải giao cả hai cho cậu à?"
"..." Tôn Duệ suy tư một chút, bắt đầu không quản đạo lý chi nữa, "Anh cũng đừng có muốn phân ranh giới rõ ràng với tôi như vậy...!"
Cao Vinh thở dài: "Đúng lúc tôi cũng muốn nói đến việc này. Gần đây tôi đã nghĩ rất nhiều."
Tôn Duệ không kịp chuẩn bị, ngốc lăng nhìn hắn: "A?"
"Ăn cơm trước, ăn xong nói sau đi." Cao Vinh nở nụ cười, bắt đầu thả đồ vào nồi. Anh không muốn vừa ăn lẩu vừa nói chuyện chính sự.
"Cái gì chứ..." Tôn Duệ trong lòng khóc lóc kể lể "Nói chuyện có một nửa như thế dằn vặt quá đi?", nhưng Cao Vinh đã nói cơm nước xong mới tính, hắn cũng không muốn hung hăng truy hỏi, khiến mình như một chút kiên trì cũng không có. Vì vậy không thể làm gì khác là vừa nghi ngờ vừa căng thẳng bắt đầu ăn lẩu.