Mộng Nhiễu Lâm Lam

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mogami

Từ trước tới giờ chưa từng có ai đứng trước mặt nàng thổ lộ rằng thích nàng.

Tuy rằng người không biết ‘Chánh Tại Thải Thảo’ chính là nàng. (Mo: Hô hô!)

Cảm giác này…

Giống như đang lơ lửng giữa không trung.

Vừa bừng tỉnh trở lại, mở di động ra, đã nhìn thấy cuộc gọi đến của Dương Chi.

“Bé con, hôm nay Hoàng Lam sư huynh đến đây chơi, đúng lúc đại gia có việc đột xuất, không thể tiếp đón anh ấy. Ngươi vốn là sủng thiếp của ta, ngươi tiếp đón anh ấy thay ta nhé?” Một tràng dài âm thanh vang lên.

Sửng sốt, Ngũ Thi Lâm còn chưa tỉnh ngủ hẳn “A?”

“Khó khăn sao, bé con, hôm nay ngươi lại có hẹn rồi sao? Không rảnh?” Giọn nói của Dương Chi vẫn vang lên đều đều.

“Không phải…”

“Tức là hôm nay ngươi rảnh?”

“Uhm…”

“Được, vậy thì hôm nay ngươi giúp ta đem bán Hoàng Lam sư huynh đi, bao giờ ta về thì chia tiền a…” còn chưa thông báo là bao giờ thì Hoàng Lam đến, bọn họ hẹn gặp nhau ở chỗ nào, Dương Chi không để cho Ngũ Thi Lâm kịp hỏi thêm câu nào, đã tiếp tục “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí, tất cả phụ thuộc vào ngươi.” Tắt máy.

Ngũ Thi Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại áp trên tai, ngơ ngẩn ngồi trên giường.

“Tất cả phụ thuộc vào ta? Cách mạng gì?” Đầu óc từ từ tỉnh lại, đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo “Dương chi đáng chết, còn chưa nói cho rõ ràng đã…”

Một giờ sau, Ngũ Thi Lâm ngồi trên ghế đá ở một góc trong quảng trường, nhìn ngó khắp nơi.

Nếu như trước ngày hôm qua, mặc dù cũng không được tự nhiên cho lắm nhưng cũng không đến nỗi nàng sợ phải đối diện với Hoàng Lam.

Chỉ là…

Bây giờ xuất hiện một vấn đề rất khó nói.

Nếu không vì Dương Chi nói một mạch từ đầu đến cuối rồi ngắt điện thoại, khiến nàng không kịp hỏi lại một câu nào, thì chắc bây giờ nàng đã không đến.

Vốn dĩ định kiếm một cớ nào đó rồi lẳng lặng trốn đi…

Cũng may nàng đã dặn dò Ngũ Thi Lang phải nhanh chóng gọi điện cho nàng…

Đúng lúc Ngũ Thi Lâm cúi xuống nhìn đám kiến đang bò trên mặt đất bỗng dưng trước mắt nàng có một bóng đen.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Là Hoàng Lam.

Vẫn đang thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi. “Ngại quá, anh đến muộn.”

Ngũ Thi Lâm vừa nghe hết câu, vội đứng dậy “Không sao, vẫn còn chưa đến giờ hẹn mà Tiểu Chi thông báo mà. Tại em đến sớm thôi.”

Nói xong, Ngũ Thi Lâm nhìn mái tóc của Hoàng Lam “Anh chạy đến đây à?”

“Từ xa đã nhìn thấy em rồi, anh sợ là anh đến muộn, nên hơi vội vàng.” Ánh mắt nhìn nàng chăm chú.

Chợt nhớ tối hôm qua Hoàng Lam có nói là thích nàng, Ngũ Thi Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lam, vội cúi đầu mở túi tìm khăn mùi xoa “Anh lau mồ hôi đi.”

Tìm đi tìm lại thì phát hiện ra trong túi không có khăn mùi xoa. >..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio