... giờ!
Sau khi ý thức được thời gian này nói lên điều gì, cô ngây ra. Điều này có nghĩa cô đã ngủ trọng vẹn một buổi chiều.
Túi xách của cô để ở trên sofa trong phòng khách, di động vẫn nằm nguyên trên bàn, ngoài những thứ đó ra, trên bàn còn có một túi ni-lông, cô mở ra xem thì thấy bên trong đều là đồ dùng của phụ nữ.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở phía khác của ghế sofa, một chiếc áo đang vắt hờ hững ở đó, đó là áo vest màu sẫm, chất liệu lẫn đường may đều thuộc hạng sang, nhìn là biết giá trị không nhỏ. Cô gần như vừa nhìn đã nhận ra, đó là áo của Cố Phi Trần, sáng nay anh vẫn còn mặc nó trong buổi nói chuyện ở trường.
Đến giờ, cô mới có thể xác nhận, người ôm cô lúc trước, chính là anh.
Là anh đỡ lấy cô và đưa cô đến đây.
Cũng đúng, khách sạn như vậy, phòng như vậy, đương nhiên không phải do thầy hiệu phó bố trí cho cô.
Nghĩ tới đây, cô lại ngây ra.
Vòng ôm đó, trong lúc cô gần ngất đi, cô vẫn kịp nghĩ tới việc dựa vào đó, đồng thời với tay nắm chặt lấy mép áo đối phương.
Bởi vì cô sợ.
Đó là lúc cô đau khổ không nơi bấu víu nhất, vòng tay đó lại khiến cô có thể an lòng, cô có thể yên tâm dựa cả cơ thể vào đó, lại như sợ anh bỏ rơi cô giữa đường, nên cho dù trong lúc hôn mê, cô vẫn không chịu rời tay.
Thì ra là anh.
Cái người cô cố dựa vào đó, thì ra là anh.
Lúc này tỉnh lại, Tần Hoan không khỏi cảm thấy mọi chuyện thật nực cười. Tiềm thức của cô sao lại phạm phải sai lầm như vậy? Sự thực rõ ràng là, trên đời này, cô có thể an tâm dựa vào bất cứ ai, chỉ duy không bao giờ được tin vào Cố Phi Trần.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, cô lý ra đã phải học đủ rồi mới đúng.
Nhưng tại sao khi tư duy bị mất đi kiểm soát, cơ thể lại phạm phải sai lầm như vậy?
Trời đã ngả dần sang tối, ánh mặt trời lặn ở đằng Tây, bóng đêm bao trùm lấy những tòa kiến trúc bằng bê tông cốt thép cao lớn, cả thành phố sau một ngày huyên náo lại quay về trạng thái tĩnh lặng ngắn ngủi.
Cuộc sống về đêm sắp bắt đầu, rõ ràng là một ngày đen đủi của cô sắp sửa kết thúc.
Vì cô bị hôn mê, nên chắc đã làm lỡ việc của trường. Nghe nói buổi chiều còn có lễ khánh thành thư viện mới, nhưng nhìn mặt trời sắp xuống núi, Cố Phi Trần vẫn chưa quay lại, cũng không biết bao giờ anh mới quay lại.
Tần Hoan vốn định đi ngay, nhưng thẻ phòng vẫn nằm ở khe cắm thẻ, tiền không có bên người, huống hồ lại còn áo của Cố Phi Trần, cô lại không muốn mang theo.
Cô dường như cả ngày chưa ăn uống gì, lúc này bỗng thấy đói cồn cào, bụng tuy không còn đau, nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, tay chân chợt mềm nhũn ra.
Túi đồ dùng cá nhân đó cũng không biết ai mang tới, nhưng quả là rất chu đáo, gần như những thứ một người phụ nữ cần dùng trong thời kỳ đặc biệt đều có đủ.
Tuy không cách nào rời đi ngay lập tức, nhưng Tần Hoan vẫn quyết định đi tắm nước nóng. Cô vào phòng tắm, mở nước thơm, nhanh chóng ngâm cả cơ thể đã bị giày vò suốt một ngày vào trong làn nước nóng rẫy còn đang bốc hơi.
Khi có người mở cửa phòng, đúng lúc Tần Hoan từ trong buồng tắm bước ra.
Cô khoác chiếc áo tắm của khách sạn, tay còn cầm chiếc khăn khô để lau tóc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng người đó. Cô ngây ra, còn đối phương thì đã xoay người lại đóng cửa, điềm nhiên bước tới.
“Đỡ hơn rồi chứ?”
Giọng sắc lạnh của người đàn ông đó vang lên, lúc này cô mới định thần lại. Cô vẫn tiếp tục lau khô tóc, vừa trả lời khẽ: “Đỡ rồi, cảm ơn.”
Cố Phi Trần nhìn cô một lúc rồi nói: “Ăn một chút rồi hẵng đi.”
Lúc này cô mới để ý trên tay anh đang cầm hộp cơm. Cô hơi giật mình, miệng lặp lại hai chữ: “Cảm ơn.”
Trong ấn tượng của cô, đây có lẽ là lần đầu tiên anh tự tay làm việc đó. Cô thậm chí còn không sao hình dung ra cảnh anh xách hộp cơm đi qua sảnh khách sạn và lên thang máy công cộng.
Cố Phi Trần bỏ đồ ăn ra, rồi mới ngồi xuống ghế sofa, thuận tay cầm điều khiển bật ti vi. Vừa đúng chương trình thời sự, nhưng dường như anh không để tâm trên ti vi đang nói gì, chỉ là nghe âm thanh mà thôi.
Thức ăn rất thơm, cũng không biết mua ở đâu, màu sắc đẹp mắt, nhìn chỉ muốn ăn ngay. Hơn nữa Tần Hoan lại rất đói, cô không có ý định xấu hổ gì ở đây, nên không khách khí từ chối.
Một mình cô ngồi bên bàn ăn, nghĩ giây lát rồi mới khẽ quay người lại, giọng khô khan hỏi: “Anh không ăn?”
“Anh ăn rồi.” Một giọng nói bình thản cất lên từ phía sau.
Được thôi, cô nghĩ, ít ra như vậy cũng đỡ ngại ngần. Cho dù hôm nay anh giúp cô, cô cũng không cách nào ngồi ăn cùng bàn với anh như không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ do đầu bếp nấu ngon, hoặc do rất đói, Tần Hoan ăn rất ngon miệng. Hơn nữa có tiếng ti vi, nên sự chú ý của cô nhanh chóng bị chuyển hướng, dường như quên mất đằng sau mình còn có một người đàn ông, nếu không chắc hẳn sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của cô.
Ăn cơm xong, Cố Phi Trần lại nhắc: “Ở đây còn một phần nữa.”
Cô vốn không để ý, chỉ theo anh chỉ, mới phát hiện trên bàn còn có một bát nước đường.
“Uống hết cái này đi.” Anh nói
Cô ngây ra trong giây lát, rồi khẽ lắc đầu, khóe miệng cuối cùng cũng khẽ nở nụ cười, nhưng vẫn rất miễn cưỡng: “Không cần.” Nhưng ánh mắt nhìn về phía đó, không sao thu lại được.
Nước đường... cô khẽ căn môi, cười khổ sở.
Đó dường như đã là kỷ niệm rất xa xăm, xa đến mức ngay cả cô cũng gần như quên lãng.
Đã từng có vài lần, anh cũng mua nước đường như vậy cho cô uống.
Lần đó cũng vì đau bụng tháng, nhưng không bằng lần này. Khi ấy cô có người yêu thương, đương nhiên cũng làm nũng hơn so với bây giờ, chỉ một chút đau đớn cũng bị khuếch đại lên thành mức độ nghiêm trọng, thực ra cũng chỉ là mượn cớ đau ốm để làm nũng một chút, để được quan tâm và yêu thương nhiều hơn.
Nên khi cô đau bụng, liền không chịu đi học, không những thế, còn không chịu để anh đi làm.
Hôm đó cô cứ nằm trên giường, mặt mũi nhợt nhạt, nhìn anh với vẻ đáng thương, không cho anh rời xa mình nửa bước.
Lúc đầu anh không biết cô có phần giả bộ, cứ nghĩ cô thực sự rất đau, quả nhiên đồng ý yêu cầu của cô, đến cả tài liệu cũng kêu thư ký mang tới nhà giải quyết.
Khi thư ký tới, mang theo cả một cốc nước đường.
Anh ngồi bên cạnh nói: “Em uống hết cốc nước này nhé.”
Cô cầm bát nước nóng hôi hổi, chợt cảm thấy ngường ngượng, nãy giờ làm nũng giả bộ đau nên không cảm thấy, lúc này mới xấu hổ, chút bí mật thầm kín nhất của phụ nữ đã bị anh nhìn xuyên thấu.
Là người yêu của nhau, nhưng những lúc thân mật nhất, anh cũng chỉ ôm cô vào lòng, hai cơ thể áp sát vào nhau, chứ chưa hề có hành động gì thái quá.
Cô biết anh yêu thương cô, có lúc cũng cảm nhận được sự kiềm chế của anh, nên cầm bát nước đường, cô bỗng thấy mình đỏ mặt.
Cố Phi Trần hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Thế nào?”
Cô cúi thấp cổ, lắc lắc đầu, khuôn mặt nhanh chóng úp vào trong bát.
Một lúc lâu sau, bỗng nghe thấy có tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu.
Cô giật mình ngẩng lên, bắt gặp ngay đôi mắt sâu thăm thẳm như ánh sao đêm.
Anh nhìn cô cười, ánh mắt khẽ lóe lên vẻ yêu chiều khó nhận biết, cũng không vạch trần nguyên nhân cô làm nũng, chỉ lấy tay khẽ xoa má cô bảo: “Sao giống trẻ con vậy. Uống nhanh lên, không nguội hết.”
Sau đó cô thì thầm chia sẻ với Trần Trạch Như, Trần Trạch Như không khỏi than thở bảo: “Có bạn trai trưởng thành thật hạnh phúc.” Nhưng ngay sao đó lại nhanh chóng phát huy sở trường của mình, phân tích bảo: “Nhưng anh ấy thành thục như vậy, cậu đoán xem có phải trước kia anh ấy đã từng làm như vậy với người con gái khác hay không?”
“Làm sao có chuyện đó!” Cô lập tức phủ định giả thuyết này.
“Sao lại không thể? Cậu đã hỏi bao giờ chưa?”
“Ai dà, mình không muốn bàn với cậu về chủ đề vô vị này. Không thể là không thể.”
“Được rồi, được rồi, mình nghĩ cậu đã hoàn toàn bị ma xui quỷ khiến rồi. Cố Phi Trần rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà khiến một đại tiểu thư phải mê muội đắm đuối?”
“Trước mặt anh ấy mình chẳng phải là đại tiểu thư gì cả.”
“Vâng, vâng, cậu hận không phải là nô tì trước mặt anh ấy, được chưa?”
“Ai dà, tớ không phải là có ý như vậy...”
Cô vừa đấu khẩu với bạn, vừa cảm thấy thật ngọt ngào, ở bên Cố Phi Trần, ngày nào cũng tươi đẹp xán lạn, tâm trạng vui vẻ tới mức lúc nào cũng chỉ muốn bay lên cao.
Cô không phải là đại tiểu thư, cô chỉ cần là một người phụ nữ ở bên cạnh anh, tận hưởng tình yêu của anh cả đời, như vậy là đủ.
Lúc này, khung cảnh tương tự lại tái diễn một lần nữa, nhưng cô không sao cười nổi.
Ánh mắt không thôi nhìn bát nước đường đang bốc khói nghi ngút, vẻ mặt cô dần đóng băng trở lại, từ chối bảo: “Em đỡ rồi, không cần uống.”
Cố Phi Trần chỉ khẽ nhìn cô rồi bảo: “Tùy em.”
Cô không nói thêm lời nào, cầm quần áo vào phòng thay đồ. Thay quần áo xong là sẽ rời khỏi đây, lại tiếp tục ai đi đường nấy, có lẽ thành phố quá nhỏ nên hai người sẽ còn gặp mặt, nhưng cô chỉ hy vọng số lần gặp gỡ ngày càng ít đi.
Kết quả mới đang thay quần áo, đã nghe thấy tiếng điện thoại quen thuộc ở bên ngoài vọng lại.
Là di động của cô, cô nhanh chóng mặc áo, vội vàng mở cửa ra nghe điện thoại và nhìn thấy Cố Phi Trần đang nhanh chóng ra khỏi phòng.
Cô chỉ kịp nhìn cái bóng cao cao của anh, anh đã biến mất ngoài cánh cửa. Khi anh đi, không hề quay đầu lại, cũng không biết sợi dây thần kinh nào bị chạm mạch, nên hình như anh đã dùng sức khá mạnh, đóng sập cánh cửa lại, phát ra tiếng “sầm” rất lớn.
Cô đứng ngây ra, rồi mới tới bàn nhấc điện thoại, trên màn hình hiện lên ba chữ “Nghiêm Duyệt Dân”. Cô quay đầu lại nhìn ra phía cổng lớn, cảm giác như tiếng đóng cửa khi nãy của Cố Phi Trần vẫn còn đang vọng lại ở trong phòng.
Tâm trạng có chút rối bời, cô chỉ thở thật sâu rồi mới nghe điện thoại.
Về sau mới biết Nghiêm Duyệt Dân lúc chiều ít nhất đã gọi cho cô ba bốn cuộc điện thoại. Anh hôm nay lại không có ca mổ, cũng không phải trực ban, khó mà được thư thả như thế này, sau khi tan làm hẹn cô đi ăn.
Cô từ chối nói: “Em vừa ăn xong.” Ánh mắt lướt nhanh qua ghế sofa, chỗ Cố Phi Trần ngồi khi nãy, chiếc áo khoác vẫn để quên ở góc ghế.
“Vậy à, thật tiếc. Thế buổi tối em có muốn ra ngoài đi dạo hoặc đi xem phim không?”
Giọng Nghiêm Duyệt Dân nghe rất nhẹ nhàng vui vẻ, cảm giác như tâm trang đang rất thoải mái, anh gần như có khả năng lan truyền cảm xúc ho mọi người, đặc biệt là niềm vui và sự ấm áp.
Tần Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã dần buông xuống, buột miệng trả lời: “Vâng, thế thì đi xem phim.”
Gần đây ngoài rạp đang chiếu rất nhiềm bộ phim hoành tráng của Cao Thành Bản, màn hình LED không ngừng quảng cáo, mọi người xếp hàng mua vé rất đông, khi hai người tới rạp chiếu phim cũng là lúc đông nhất trong ngày.
Nghiêm Duyệt Dân đến khá sớm, mua xong hai chiếc vé, rồi lại mua bắp rang bơ và coca, một tay cầm đồ ăn một tay dắt Tần Hoan.
Trong lĩnh vực chăm sóc người khác, e rằng không có ai xuất sắc hơn bác sĩ.
Mà anh lại rất giỏi trong việc nhìn sắc diện người khác, trong lúc xem phim, khi Tần Hoan bắt đầu thấy mệt mỏi, anh bỗng hỏi: “Hôm nay tâm trạng em không vui?”
Tần Hoan giật mình, cũng không biết bản thân mình đã lộ ra tâm trạng này từ bao giờ. Nghiêm Duyệt Dân dường như nhìn thấy tâm tư của cô, khuôn mặt điển trai nở một nụ cười, nói: “Khi em không vui, thường không thích nói chuyện.”
Anh nhìn cô chăm chú, như không muốn nghe cô biện minh, lại cũng không định tiếp tục chủ đề này.
Cô hơi ngại, tay mình vẫn nằm trong tay anh, trong khi đó buổi sáng rõ ràng vừa xảy ra những chuyện không vui đó. Cô chợt nhận ra, hình như cứ mỗi lần cô và Nghiêm Duyệt Dân có một chút tiến triển mới thì Cố Phi Trần lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Lần trước cũng như vậy, lần này cũng như thế.
Trong tình cảm của cô dường như bị một lời nguyền nào đó, cô cố gắng đi tìm một lối thoát cho cuộc sống của mình, nhưng lại cứ xoay vòng quanh chỗ cũ.
Cho dù là lựa chọn phương hướng nào, Cố Phi Trần cũng cứ bám theo sát.
Cô không biết rốt cuộc là vấn đề nảy sinh từ đâu.
Hôm đó cô về nhà khá muộn. Nằm trong bóng tối, mãi không sao ngủ được. Sau đó chợt nhớ tới một lần trò chuyện cùng Trần Trạch Như.
Trần Trạch Như nói: “Trong lòng cậu đã quét sạch hình bóng anh chàng họ Cố kia chưa?”
Cô không nhớ lúc đó tại sao lại bàn luận chủ đề đó. Nhưng khi ấy, cái tên của Cố Phi Trần vẫn là điều cấm kỵ đối với cô, cô đang cố gắng mọi cách để vứt bỏ nhưng gì liên quan tới anh.
Nên cô hơi bực mình, trả lời như thể không quan tâm: “Sạch hay không thì có liên quan gì?”
Thực ra cô tự cho rằng mình đã quét sạch hình bóng của anh, không còn một chỗ trống, cũng như việc cô vứt những món quà của anh, rõ ràng dứt khoát, không hề lưu luyến.
Sao bỗng dưng lại nhớ tới chuyện này?
Cô mở to mắt, vô cùng tỉnh táo lật lại người trong bóng tối. Ánh trăng dịu dàng như nước, lọt qua khe rèm cửa phủ tràn trên bệ cửa sổ, rớt xuống nhưng khoảng tối nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau Tần Hoan không đi làm. Cô gọi điện thoại cho người phụ trách đang công tác ở bên ngoài xin phép được nghỉ, chủ nhiệm Hoàng vốn rất quan tâm đến cô, vội vàng hỏi thăm tình hình. Cô không tiện nói sự thật, chỉ lấy cớ bị cảm, sốt để xin nghỉ.
Thực ra cô đã gần khỏi. Sau khi ngủ dậy, cô đi siêu thị mua ít đồ ăn, quay trở về còn sắp xếp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Cô còn nhớ lần đầu tiên tự mình quét dọn nhà cửa. Căn phòng này không rộng lắm, nhưng vẫn khiến cô đau nhức toàn thân, nằm trên giường đúng hai tiếng đồng hồ mới đỡ hơn một chút.
Nhưng giờ cô đã quen, việc quét rọn nhà cửa đã trở nên dễ dàng và quen thuộc hơn. Lau xong bệ cửa sổ, cô vứt tấm vải lau nhà xuống, rất vô tình, nhìn sang giá treo quần áo bên cửa.
Ở đó có treo chiếc áo vest của đàn ông, là chiếc hôm qua cô cầm ở khách sạn về.
Cô vốn không định làm vậy, nhưng quần áo của Cố Phi Trần đều có thêu tên của anh ở phía bên trong, nếu rớt lại ở khách sạn, sợ rằng có điều tiếng không hay.
Đã gần đến giờ chiều, người chuyển hàng đến nhận đồ rất đúng hẹn, Tần Hoan viết xong hóa đơn, liền đưa chiếc áo đã gói sẵn cười nói: “Làm phiền anh.”
Chuyển phát nhanh trong cùng thành phố, chỉ trong ngày là nhận được.
Sau khi làm xong, cô mới vào phòng bếp, bắt đầu chuyên tâm nấu ăn.
Khi thư ký nhận được gói đồ, vừa lúc Cố Phi Trần bước ở phòng họp ra.
Đằng sau anh vẫn còn lại hai cổ đông khác, mọi người đi thẳng vào văn phòng của Cố Phi Trần, thấy rõ là có việc phải bàn, nên thư ký đợi rất lâu bên ngoài, đợi cho đến khi bọn họ đi ra, cô mới đưa gói đồ cho anh.
Cố Phi Trần ngồi xuống chiếc ghế lớn, chỉ khẽ nhìn gói đồ trên tay cô thư ký liền nói: “Cứ để đó.”
Thư ký nhanh chóng biết ý và lui ra.
Anh lấy chiếc dao dọc giấy đặt trên bàn, rạch chiếc túi chuyển phát nhanh, một góc áo lộ ra bên ngoài. Bàn tay đang cầm dao chợt dừng lại trong không trung, anh lại nhìn địa chỉ viết trên tờ đơn, chỉ có hai chữ “Thành Nam”, đến cả tên phố cũng không có.
Anh im lặng vài giây, vứt chiếc dao sang một bên, để mặc bọc đồ còn chưa mở ra hết nằm lặng lẽ trên bàn, chẳng có một chút cảm hứng nào mở ra xem.
Nghiêm Duyệt Dân.
Hai ngày nay, thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi anh thường nghĩ tới cái tên này. Anh biết con người này, bác sĩ khoa phụ sản tay nghề nổi tiếng, cũng là bác sĩ điều trị chính cho Tần Hoan khi cô nhập viện.
Thực ra hai người đã từng chào hỏi nhau một lần. Đó là khi xe cứu thương đưa Tần Hoan đến bệnh viện, cô đã mất quá nhiều máu, anh lúc đó đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, nói với vị bác sĩ trẻ nhưng có đôi mắt cực kỳ điềm đạm: “Xin anh hãy giữ cho cô ấy bình an vô sự.”
Là tên của anh ta không ngừng hiện lên trên điện thoại của Tần Hoan. Cố Phi Trần dựa người vào thành ghế, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại.
Cô đã ở bên anh ta, có thể cô cũng làm nũng anh ta, có thể cũng cười vui vẻ với anh ta, cũng thể hiện tính cách trẻ con những khi cần giúp đỡ khiến người khác sinh lòng thương xót...
Nhưng điều đó tuy chỉ là có thể.... Nhưng anh nhận thấy bản thân mình đã không sao chịu nổi.
Gần năm, anh và cô đã để lại bao nhiêu dấu vết trong nhau. Những dấu vết đó nhìn tưởng bình thường, nhưng thực ra đã ăn sâu vào tâm trí.
Đàn bà trên đời này đâu có thiếu, anh từng nghĩ mình có thể đánh mất cô.
Cô đã lừa anh vứt bỏ đứa con, anh đã từng hận tới mức muốn bóp chết cô.
Nhưng rồi anh lại nhận ra, những cáu giận tưởng như không sao chế ngự được rồi cũng qua đi theo thời gian, nhưng điều mà anh không sao quên được lại chỉ là con người của Tần Hoan.
Nhưng giờ cô đã cùng với Nghiêm Duyệt Dân.
Cô còn biết vứt bỏ quá khứ hơn cả anh, còn anh lại chỉ giống như một thằng ngốc.
Cố Phi Trần nhắm mắt lại, khóe miệng đẹp hoàn hảo không khỏi nhếch một nụ cười mỉa mai châm biếm.