Nước nóng xả lên người, bàn chân khẽ nhói đau, nhưng sau khi quen với nhiệt độ nóng thì cả người cô cũng tê lại. Cô nhắm mắt, cả phòng bốc hơi, mặt gương như phủ lớp sương mù, thực ra vào ngày hè nóng nực thế này, nhiệt độ kiểu này khiến người ta khó thở, nhưng cô cứ xả cho đến khi da đỏ ửng lên mới chịu lau khô bước ra ngoài.
Không ngờ cô Triệu đang đợi ngoài cửa. Thấy cô xuất hiện, vội hỏi: “Cháu có ăn đêm không? Buổi tối nhà bếp có làm súp tổ yến gan ngỗng, cháu xuống ăn, hay cô mang một bát lên đây.”
“Không cần đâu cô Triệu.”
“Nghe nói lúc tối cháu đi dự tiệc cùng Cố Phi Trần, giờ chắc đói rồi. Xuống gác đi, Cố Phi Trần lúc này đang không ở nhà.”
“Anh ấy lại đi rồi?” nói xong cô mới biết lỡ rồi, cô chỉ quay đi nõi khẽ: “Cháu không phải là tránh mặt anh ấy.”
“Biết rồi biết rồi, cháu không phải tránh mặt cậu ấy, chỉ là không đói.” Cô Triệu lắc đầu tỏ ý nhẫn nại, như thể vừa tức vừa buồn cười, vẫn coi cô như trẻ con, chỉ khuyên bằng giọng ôn hòa: “Thế cháu ngồi xuống cùng cô, nhân thể sấy tóc cho được không?”
“Được ạ”
Tần Hoan miễn cưỡng xuống lầu, phát hiện Ôn Như Thanh vẫn xếp chân vòng tròn ở phòng khách, đang chỉnh kênh truyền hình một cách vô vị.
Thấy cô xuất hiện, Ôn Như Thanh vội vẫy tay nói: “Mau lại đây.”
“Chị và Cố Phi Trần là bạn học?” Trong lúc ăn đêm, Tần Hoan buột miệng hỏi.
“Đúng rồi, bọn chị chơi với nhau từ lâu, tiếc là chưa bao giờ có cơ hội gặp em. Chị bình thường ít khi về nước.”
“Trước kia em cũng sống ở nước ngoài.”
“Chị có biết. Em chuyển về đây năm tuổi, rồi trở thành bạn gái của Cố Phi Trần, sau lại chia tay.”
Tần Hoan giật mình hỏi: “Chị đều biết hết?”
“Thực ra chị đã xem ảnh của em.” Ôn Như Thanh cười đắc ý, “Là chị bắt Cố Phi Trần gửi cho chị xem qua mạng.”
Tần Hoan cúi đầu cắm dĩa vào miếng bánh trong đĩa, giọng nói có vẻ nhạt nhẽo: “Em và anh ấy không có ảnh chụp chung.”
“Chị xem đều là ảnh riêng của em.”
“Tấm nào?”
“Ồ, để chị nhớ xem, là tấm em phơi nắng ở ngoài hiên, mặc một chiếc áo trắng, quần bò, hôm đó ánh sáng có vẻ rất đẹp, nhìn em cực kỳ thư giãn, ôm quyển sách như sắp ngủ.”
Nghe lời miêu tả như vậy, Tần Hoan cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì: “Em không nhớ đã từng chụp bức ảnh như thế.”
Ôn Như Thanh cúi đầu ăn một miếng, rồi cười cười, như không hề ngạc nhiên: “Không biết chừng bức ảnh đó là bị chụp trộm.”
Tần Hoan không khỏi cứng họng, mãi lâu sau mới “ừm” một tiếng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Kỷ niệm càng ngọt ngào, nỗi đau càng nhức nhối. Mật ngọt trong quá khứ đã hóa thành thạch tín, không mùi không vị, nhưng giết chết mọi tế bào cảm xúc, một cách vô tình.
Cô thậm chí còn không muốn nghĩ về hoàn cảnh của bức ảnh.
Bởi trước kia đúng là cô rất thích chạy lên hiên tầng ba năm đọc sách, ở đó có một tấm ghế dài, là Cố Hoài Sơn đặt riêng cho cô, thiết kế chiều dài chiều rộng bao gồm cả đường gấp khúc hoàn toàn phù hợp với người cô.
Xuân về hoa nở, nằm ở đó sưởi nắng đúng là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Có lẽ bức ảnh đúng là bị chụp trộm, như dù thế nào thì cô cũng không tin rằng Cố Phi Trần lại có thể làm việc đó. Di động của anh gần như chỉ dùng vào việc gọi điện, thi thoảng nhắn tin cho cô, đấy cũng là vì cô ép buộc mãi, anh mới chịu thỏa hiệp.
Nếu không, thường là tin nhắn mấy trăm chữ của cô gửi đi, nhận lại chỉ là cuộc điện thoại trong một, hai phút. Anh không hề hiểu được tâm lý của con gái, có những lúc cô cần, chỉ là sự trao đổi tình cảm vượt không gian.
Tối hôm đó, cho đến tận khi cô ăn xong bữa đêm lên lầu đi ngủ, Cố Phi Trần vẫn chưa về.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm. Kể từ khi đi làm, hàng ngày cô đều dậy vào giờ này, mới đảm bảo không bị muộn giờ.
Mở to mắt đúng khoảng mười giây, cô mới tỉnh táo trở lại. Cô nghĩ tới việc tối qua đã ngủ ở đâu, đồng thời cảm thấy kinh ngạc vì mình có thể ngủ ngon như vậy.
Rõ ràng đã rời xa nơi này một năm rồi, nhưng ngủ trên chiếc giường này, vẫn khiến cô có cảm giác yên tâm như ở nhà.
Thì ra cơ thể đúng là có thể lưu lại ký ức.
Cho dù trong lòng rất muốn quên đi.
Đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng. Phòng ăn vắng tanh, chỉ có vài người giúp việc đứng chờ bên cạnh. Đầu bếp làm theo khẩu vị của cô, nhanh chóng bưng lên hai phần ăn theo kiểu Trung và Âu. Cô uống một ngụm sữa, vừa cắt miếng sandwich vừa hỏi: “Cố Phi Trần có dặn hôm nay ai đưa tôi về hay không?”
Vừa đúng lúc cô Triệu đi tới liền bảo: “Lát nữa Tiểu Lưu sẽ đưa cháu về trường.” Ngập ngừng một lát rồi lại nói: “Cố Phi Trần nửa đêm qua lại lên cơn hen, giờ vẫn chưa ngủ dậy.”
“Vậy sao?” Chiếc dĩa trong tay cô khẽ ngừng lại, rồi nhanh chóng tiếp tục động tác cắt bánh như không có chuyện gì xảy ra, Tần Hoan không hề ngẩng đầu lên, dĩa cắm vào một miếng sandwich nhỏ, nói: “Được rồi, làm phiền cô bảo Tiểu Lưu đợi cháu ngoài cổng, năm phút nữa xuất phát.”
Cô Triệu muốn nói gì lại thôi. Cho đến lúc cô dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra khỏi cửa, mới nói: “Hay hôm nay đừng đi làm nữa.”
Cô biết cô Triệu định nói gì, nhưng chỉ lắc đầu: “Không được, trường cháu dạo này rất bận, bọn cháu phải tổ chức một buổi dạ hội chào mừng sinh viên mới nhập học, có rất nhiều việc phải chuẩn bị trước. Thôi, không nói chuyện này nữa, đợi khi nào rảnh cháu lại về thăm cô.”
Cô bước đi rất đàng hoàng, chỉ đến khi xe rẽ ra ngoài cổng ở sân trước, do có góc ngoặt, cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài trời, rồi khẽ liếc về phía cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai.
Rèm cửa ở đó hé mở, vì khoảng cách quá xe, nên không thấy được bất cứ động tĩnh gì bên trong.
Còi xe kêu lên một tiếng, chiếc cổng bề thế từ từ mở ra. Cô tự thấy vô vị, bèn thu tầm mắt lại, im lặng, thắt lại dây an toàn.
“Cô ấy đi rồi.” Ôn Như Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn qua khe rèm cửa với vẻ hứng thú, mãi sau mới chịu quay người lại, thần thái trên khuôn mặt đầy vẻ phức tạp: “Em rất khâm phục cô ấy.”
Người đàn ông lúc này đã ngồi dậy chỉ khẽ nhìn cô, như không kiềm chế được: “Em thường xuyên xông vào phòng đàn ông từ sáng sớm như thế này sao?”
“Thỉnh thoảng thôi. Bạn trai thì có tính không?” Cô chớp chớp mắt, định không thèm để ý đến sự bực tức của anh.
“Nhưng anh không phải bạn trai của em.”
“Em biết. Nên anh phải cảm thấy vinh dự. Bao nhiêu gã đàn ông mong em đến phòng của họ, em đều không đồng ý.”
Trả lời cô chỉ là một tiếng ừ lạnh lùng.
Cô lại tiếp tục chủ đề vừa nãy, như vô cùng cảm thán: “Cố Phi Trần, anh có thấy cô ấy đúng là khắc tinh của đời anh không? Nếu là người phụ nữ khác, em tin lúc này đã lao đến chăm sóc anh, nhưng cô ấy thì sao, chẳng thèm quay đầu nhìn lại đã vội đi luôn. Chẳng lẽ trên đời này vẫn còn người phụ nữ không thương tiếc anh, em thật sự phục cô ấy sát đất.”
Lời cô nói khiến Cố Phi Trần phải quay mặt lại ho khẽ vài tiếng, thần thái trên khuôn mặt vẫn rất lạnh lùng, dường như không hề chú ý, rồi lại như thể đã lường được kết cục này.
“Xem xong kịch rồi, em ra ngoài đi.” Anh nói, “Anh phải thay quần áo.”
“Anh đang ốm, hôm nay vẫn đi làm sao?”
“Không.” Anh trả lời cực kỳ dứt khoát, khiến cô nghẹn họng, “Nhưng anh phải có một lý do hợp lý để mời em ra ngoài, nên bây giờ anh phải đi thay quần áo.”
Ôn Như Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt điển trai lạnh lùng, rồi cũng chẳng hề tức giận, chỉ cười giơ tay làm hiệu: “Ok. Nhưng anh đoán xem cô ấy hôm nay có quay lại không?”
“Biến” Cố Phi Trần sầm mặt xuống ra lệnh một cách ngắn gọn.
Ôn Như Thanh trước khi ra khỏi cửa mới quay đầu lại, cười bí hiểm đắc ý: “Em đoán cô ấy sẽ quay lại.”
Nhưng thực sự lúc này Tần Hoan không hề có ý định quay lại nhà họ Cố.
Xe đi từ ngoại ô về phía trung tâm thành phố, đúng vào giờ cao điểm, vừa lên đến đường vành đai thứ ba là bắt đầu ùn tắc, cả dọc đường cứ phải nhích từng chút một, phía trước là mấy dòng xe kéo dài, như con sông uốn khúc, dưới ánh nắng vàng sáng sớm, không sao nhìn thấy đầu bên kia.
Cô vội cũng chẳng quên giải quyết vần đề gì, cô chán nản mở đài ra nghe tin tức. Trong loa phát ra một giọn nói ngọt ngào, đang thông báo toàn bộ tình hình đường phố. Coi như xong, MC hình như có chút ai oán: “Tình hình giao thông thành phố ngày càng tệ, lượng khí thải cũng đã vượt quá mức độ cho phép, bây giờ vào buổi đêm, mọi người còn nhìn thấy được sao trên trời hay không?”
Tiếp ngay sao chủ đề này là một bản nhạc thị trường có liên quan đến trăng sao.
Sau vài phút ngắn ngủi, tiếng đàn piano lại vang lên.
Thực ra Cố Phi Trần khi đi xe rất hiếm khi nghe đài hoặc đĩa CD, khi có mặt anh, trong xe thường phải hoàn toàn yên tĩnh. Nên lúc này tiếng đài phát ra khiến Tiểu Lưu cảm thấy không quen.
Tần Hoan cảm nhận được ánh mắt từ vị trí lái xe, bèn quay đầu sang, cười nói: “Hy vọng không ảnh hưởng tới việc lái xe của anh.”
Tiểu Lưu im lặng.
Thực ra cô ở nhà họ Cố bao nhiêu năm như vậy, trò chuyện với Tiểu Lưu cũng không nhiều.
Cô chỉ biết anh cực kỳ trung thành với chủ nhân là Cố Phi Trần, mười mấy năm nay vẫn như vậy, cô cũng biết anh làm việc cẩn thận chuyên tâm, lại rất giỏi võ. Nghe nói đã từng làm quán quân cuộc thi đấu võ thuật toàn quốc, sau này không biết vì lý do gì, đột nhiên rút khỏi võ đường, làm tài xế ở nhà Cố Phi Trần.
Hơn nữa anh lại rất ít nói, cả ngày cứ giữ một vẻ mặt lạnh như băng, ở phương diện này anh cực giống với ông chủ của mình.
Nên không nhận được câu trả lời của đối phương, Tần Hoan cũng không hề lưu tâm, cô chỉ tự điều chỉnh lưng ghế, tìm một tư thế ngồi thoải mái nhất, để đối phó với việc tắc đường đến không nhìn thấy đầu thấy cuối.
Xe di chuyển về phía trước với tốc độ rùa bò, cuối cùng cũng nhìn thấy thủ phạm gây ách tắc giao thông.
Thì ra ba chiếc xe con đâm nối đuôi nhau ở giữa đường, chiếc bị kẹp ở giữa là loại xe thể thao Convertible màu đỏ rực, nữ chủ nhân ngồi trong xe đang bực tức gọi điện thoại, xe đã tắt máy, như đang đợi người đến cứu viện, nên đã gây ách tắc cả một quãng đường dài.
Đi qua đoạn này, hàng loạt xe cộ được phân làn trở lại, giao thông mới dần thông thoáng.
Còn chưa đầy phút là đến giờ làm, không thể kịp để đến trường đúng giờ. Tần Hoan đành gọi điện cho đồng nghiệp, nhờ làm thay một lúc.
Đồng nghiệp là một anh chàng mới khoảng , kém Tần Hoan một tuổi, tính tình vui vẻ hài hước, thường ngày hay thích đùa giỡn trong văn phòng, cũng thích trêu đùa Tần Hoan.
Cậu nói trong điện thoai: “Sẵn lòng giúp đỡ, cơm trưa chị mời là được.”
Tần Hoan cười bảo: “Không sao, cơm tự chọn ở nhà ăn, tùy cậu gọi.”
“Ki bo thế, xấu tốt gì cũng phải một bữa lẩu.”
“Được. Lúc đó gọi thêm mấy người, chị mời.”
“Đúng là chọn ngày đẹp không bằng vớ phải ngày đẹp, tối nay được chứ?”
Tần Hoan hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nói: “Được, hẹn tối nay.”
Công việc đã bố trí xong, cô vừa cúp điện thoại liền phát hiện Tiểu Lưu đang quay sang phía cô từ khi nào, đang nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ đã đi hết đường vành đai, đang đợi đèn đỏ trong thành phố. Phía trước là chiếc xe buýt, chắc cũng đã sử dụng nhiều năm, ống khói khẽ rung lên, thải ra luồng khói đen xì.
Tần Hoan cảm thấy khó hiểu, bèn giơ tay sờ mặt, rồi soi vào tầm gương chiếu hậu, vẫn không phát hiện thấy điều gì bất thường. Phía đầu xe đang bị chặn lại, đúng lúc ánh sáng chiếu vào chói mắt, cô bèn dùng tấm chắn ngăn ánh sáng rồi hỏi: “Sao vậy? Anh nhìn tôi như vậy có ý gì?”
Tiểu Lưu khẽ mấp máy môi, định nói rồi lại thôi.
Cô càng cảm thấy ngạc nhiên: “Anh định nói gì thì cứ nói đi.”
“Chẳng lẽ tan làm cô không về nhà sao?” người cực kỳ ít nói cuối cùng cũng mở miệng.
Về nhà? Tần Hoan cảm thấy mông lung trong giây lát, rồi mới hiểu ý của anh bèn hỏi lại: “Tại sao tôi lại phải về?”
“Vì cậu Cố bị ốm.”
“Thì sao?”
“Buổi tối cô nên về thăm cậu ấy.”
“...”
“Cậu Cố đối với cô không giống những người khác, chẳng lẽ cô không nhận ra điều đó sao.”
Tần Hoan vốn không định nói tiếp, nhưng chợt phát hiện thấy mình không biết nói gì hơn. Cô khẽ chau mày nhìn Tiểu Lưu một hồi, rồi mới khẽ nói: “Đến giờ tôi mới phát hiện anh cũng nói nhiều.”
Khuôn mặt Tiểu Lưu không biểu lộ bất kỳ thái độ nào, bởi đèn tín hiệu cũng đã đổi sang màu khác, anh lái xe theo sau chiếc xe buýt đi qua ngã tư, rồi nhẹ nhàng đổi làn đường rồi tăng tốc, bình tĩnh vượt lên phía trước.
“Nên tôi nghĩ buổi tối cô nên về thăm cậu ấy.” Rồi anh lại nói tiếp, chỉ có điều lần này anh chăm chú nhìn về phía trước vừa lái xe vừa nói.
Tần Hoan vẫn cố chấp: “Nhưng vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi đó, tối nay tôi có hẹn.”
Chẳng thà không nói còn hơn, nói rồi cô nhận được ngay ánh mắt của đối phương nhìn về phía mình. Ánh mắt đó thể hiện rõ một câu hỏi: Chẳng lẽ ăn cơm lại quan trọng hơn việc đi thăm Cố Phi Trần.
Trong giây phút đó, Tần Hoan thậm chí có cảm giác như bị lột trần.
Khuôn mặt cô vẫn chưa dịu lại, bởi lý do đó quả thực quá tệ, không hề có sức thuyết phục. Hoặc do lương tâm của cô đang cắn rứt, bởi nếu trong tình huống thông thường, thăm hỏi người ốm đương nhiên quan trọng hơn nhiều so với việc mời mọi người đi ăn, nên trong giây lát, cô không cách nào đáp lời được Tiểu Lưu.
May sao người tài xế vốn rất ít nói lại nhanh chóng quay về bản tính vốn có, suốt dọc đường sau đó không hề cằn nhằn thêm gì với cô.
Ơn trời, ơn Phật.
Xe chạy thẳng tới cổng sau của trường, chỗ đó gần nhất với văn phòng giáo viên. Tần Hoan tháo dây an toàn, tay đã chạm vào cửa xe, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Cô như có chút tò mò, suy nghĩ một lát rồi khẽ cười hỏi: “Cố Phi Trần đối với tôi có gì khác với người khác?”
Tiểu Lưu nghe xong bỗng ngây ra.
Thật là rắc rồi! Cô tự mắng mình. Chỉ là một câu người ta buột miệng nói, chỉ mới hơn phút trước, nhưng sao cô không nhớ rõ, mà lại để tâm đến vậy.
Trong lòng chợt thấy ân hận, nên cô không đợi đối phương trả lời liền vội mở cửa xe, bước nhanh ra ngoài.
Một ngày bận rộn như thường lệ. Chỉ là đến chiều sắp tan ca, cô bỗng nhận được điện thoại từ Canada gọi về.
Đây là lần đầu tiên chú cô chủ động gọi điện kể từ sau khi Tần Hoan và Cố Phi Trần chính thức ký kết giao kèo.
Giọng chú cô nhẹ nhàng hỏi: “Tần Hoan, cháu đang bận gì vậy?”
Tần Hoan đang sắp xếp đống tài liệu trên mặt bàn, trả lời lơ đãng: “Cháu đang làm việc. Công ty không có vấn đề gì chứ?”
Canada lúc đó chắc khoảng , giờ sáng, nhưng giọng của chú cô đã rất rõ ràng: “Không có, không có. Cháu nhìn cháu xem, toàn nói những lời xui xẻo. Công ty lúc này đang tốt, vì có Cố Phi Trần đứng ra giúp đỡ, khó khăn trước mắt đã được giải quyết, tạm thời là đã qua nguy hiểm rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Cháu thì sao? Dạo này công việc tốt không?”
“Cũng tạm”
Đang nói, đồng nghiệp ngồi đối diện làm động tác tay, biểu thị sắp đến giờ tan làm. Bọn họ đã hẹn nhau đi ăn, nên Tần Hoan gật đầu với đồng nghiệp, rồi nói vào trong điện thoại: “Cháu phải đi một chút, cháu tắt máy đã. Việc của công ty phiền chú vậy.”
“Cái con bé này, đều là người nhà, sao còn khách sáo.” Chú cô cười sảng khoái, nghe giọng có vẻ rất vui, hoàn toàn khác với lần gọi điện trước.
Nguy cơ về tài chính đã được giải quyết, đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Tần Hoan không sao cười nổi, ậm ừ vài câu rồi định cúp máy, thì lại nghe giọng chú trong điện thoại, có phần ngập ngừng: “Tiểu Hoan à, cháu có thể nói cho chú biết dự định của cháu không? Ý chú là... sau khi cháu và Cố Phi Trần kết hôn, có quay lại bên này không?”
Tần Hoan khẽ ngây ra rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chú chỉ muốn hỏi cháu, cháu có biết Cố Phi Trần có hứng thú với công ty của chúng ta hay không?”
“Anh ta?” Tần Hoan không khỏi chau mày, thật thà nói: “Cháu không biết.”
“Bây giờ chú chỉ là quản lý giúp cháu, tuy chú cũng có cổ phần, nhưng dù sao công ty vẫn là của cháu... Nên nếu cháu lấy Cố Phi Trần, lúc đó cậu ấy có cử người sang bên này quản lý sự nghiệp của công ty không? Có lẽ cháu không biết, chú với thím cháu tuy chỉ sinh một cô con gái là em Ảnh, nhưng trong lòng chú, công ty này giống như đứa con trai ruột của chú. Tuy chú không có bản lĩnh như bố cháu, nhưng bao nhiêu năm nay tốt xấu gì cũng đã bỏ ra nhiều tâm huyết, thời gian chú dành cho công ty còn nhiều hơn ở nhà. Nếu tới lúc đó cháu và Cố Phi Trần giành lại công ty từ tay chú, chẳng khác nào lấy đi con trai của chú, chú nói sao cũng không thể vui được.”
Nghe một thôi một hồi, cuối cùng Tần Hoan cũng hiểu được toan tính của chú. Lúc này cô đã đi ra ngoài văn phòng hoặc do hơi nóng còn sót lại của buổi chiều mùa hạ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, cô thở một hồi lâu mới cất nổi tiếng, giọng bình thản lạnh lùng: “Chú yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra.”
“Cháu chắc chắn chứ?”
“Ừm” Cô bật cười, “Trước khi bố mẹ cháu ra đi quá bất ngờ, nếu không có chú, một mình cháu chắc chắn đã không gánh vác được công ty. Nên sau này vẫn phải dựa vào chú mới được. Cuộc sống và công việc của cháu lúc này đều ổn định, tạm thời không có ý định về Canada.” Cô ngừng lại, giọng lạnh hơn một chút: “Hơn nữa, Cố Phi Trần đã có sự nghiệp lớn như vậy, cũng chẳng có thời gian nhúng tay vào việc của chúng ta.”
Nhưng chú Tần Hoan dường như không mấy tin vào lời cô nói, hỏi lại một cách nghi hoặc: “Có đúng như cháu nói không? Thực ra có việc này, chú vốn không muốn nói cho cháu biết...”
“Việc gì?”
“Trưa qua chú và Cố Phi Trần nói chuyện điện thoại với nhau. Thực ra thư ký của cậu ấy liên lạc với chú... Sao, việc này cháu không biết sao?”
Tần Hoan đang móc chìa khóa ra để khóa cửa, bèn dừng lại giữa chừng bảo: “Cháu không biết.”
“Cậu ấy hỏi chú một vài vấn đề, đều là về việc vận hành và quy hoạch của cô ty, hơn nữa hỏi rất tỉ mỉ và chuyên nghiệp. Chú thừa nhận, nguy cơ lần này hoàn toàn nhờ có cậu ấy mới vượt qua được. Nhưng dù sao cậu ấy cũng không phải cổ đông của công ty, thậm chí chẳng hề có liên quan gì tới công ty, nên cậu ấy nghi ngờ cách chú điều hành công ty, điều này làm chú không vui, cũng khó mà chấp nhận được.” Dường như vẫn còn bán tính bán nghi, chú Tần Hoan lại xác nhận lại lần nữa: “Cậu ấy làm như vậy, chẳng lẽ không phải là ý của cháu sao?”
Trưa hôm qua?
Đó là thời gian ở Canada, nếu đổi sang giờ Trung Quốc sẽ vào khoảng sáng sớm ngày hôm nay.
Tần Hoan vô cùng kinh ngạc, tư duy hoạt động nhanh chóng, nhưng nhất thời không nói ra được suy nghĩ nào rõ ràng.
Cô thực sự không biết Cố Phi Trần đã tìm chú cô từ sáng sớm. Hơn nữa suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh trực tiếp hỏi về việc làm ăn bố cô để lại.
“Cháu không rõ chuyện này.” Cô trầm lại trong giây lát, rồi mới hỏi: “Anh ấy nói với chú những gì?”
“Đại khái là cậu ấy không tán thành cách giải quyết vẫn đề của chú trong chuyện làm ăn. Nói cụ thể những gì, cháu đã không biết, chú cũng không tiện nói ra. Nhưng chỉ cần những điều ban nãy cháu nói là sự thật, thì chú cũng yên tâm rồi. Mà đúng rồi, cháu vừa nói phải đi ra ngoài có chút việc mà, thôi mau đi đi, lúc nào rảnh lại nói tiếp, bye bye.”
Chú cô rõ là không muốn nói kỹ về chuyện đó. Thực ra trong lòng Tần Hoan cũng rõ đến bảy, tám phần. Cô rất hiểu tính cách và phương pháp làm việc của Cố Phi Trần, càng hiểu rõ bản lĩnh ít ỏi của chú cô, nếu nói đến chuyện làm ăn, chú cô vốn không phải là người có phẩm chất kinh doanh, nếu không trong vài năm ngắn ngủi không thể làm lỗ một khoản tiền to như vậy, cuối cùng lại rơi vào cảnh phải nhờ đến nhà họ Cố giơ tay giúp đỡ. Nên cách kinh doanh của chú cô trong mắt Cố Phi Trần, đương nhiên không nhận được sự trọng thị của anh.
Thực ra, toàn bộ công ty cũng không có nghĩa gì trong mắt anh.
Nhưng cô thật sự không biết, anh lại vì dăm ba cái chuyện nhỏ của công ty mà gọi điện xuyên quốc gia từ lúc tờ mờ sáng.
Là vì anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn, sợ rằng sau này đến tiền vốn cũng không lấy lại được sao?
Hay anh nổi lòng từ thiện, muốn cứu vớt công ty ra khỏi bờ vực nước sôi lửa bỏng.
Bởi cô vẫn nhớ khi hai người chính thức ký giao kèo, là ở văn phòng Cố Phi Trần. Cô giấy trắng mực đen viết làm hai bản, để cẩn thận trên bàn. Chiếc bàn gỗ mun rộng, nổi bật vẻ mong manh của hai tờ giấy. Còn anh ngồi trước bàn, khẽ cúi đầu nhìn cô, cho đến khi cô ký xong tên vào hai tờ giấy, anh mới giơ tay cầm khẽ lấy rồi chuyển tờ giấy mỏng đó về phía trước mặt.
Động tác của anh có chút khinh miệt, đến vẻ mặt cũng có phần như vậy: “Việc này thực sự quan trọng với em thế sao?”
Cô sợ anh lại hối hận thay đổi, hoặc nghĩ ra trò gì làm khó cô, nên chau mày nói: “Quan trọng hay không thì có liên quan gì đến anh?”
Anh cười nhạt, không nhìn cô, rồi cầm bút ký,
Cô nhìn con chữ đang nhảy múa trên tờ giấy, không kìm được, rốt cuộc vẫn nói với anh: “Đây là thứ duy nhất bố mẹ tôi để lại, tôi đương nhiên phải cố gắng hết sức giữ gìn nó.”
“Nhưng anh nghĩ người quản lý và người thực hiện bây giờ không có năng lực.” Cô nhớ anh đã bình luận như vậy.
Lúc đó, cô cảm thấy mất mặt nhưng không hề phản đối.
Chẳng lẽ, đây chính là lý do khiến anh sáng sớm tinh mơ đã gọi điện sang Canada để hỏi về tình hình công ty?
Không thể nào.
Tần Hoan lắc mạnh đầu, cố hết sức ngăn mình nghĩ ngợi lung tung.
Cô đâu ngây thơ như vậy, đâu có thể cho rằng anh có ý nghĩ bảo toàn công ty giúp cô. Thậm chí còn có thể bị bệnh, phát hen vì điều đó.
Thật sự quá ngây thơ.
Anh có bao giờ tử tế được như vậy?