"Là nó sao? Tuổi còn nhỏ như vậy mà...!Thật đáng thương!"
"Đúng đó tôi nhìn mà còn xót!
Trước cổng nhà cô có bốn người phụ nữ đang đứng nói chuyện, vì hiếu kỳ Ngọc Thuần cũng đến tham gia.
"Các dì đang nói ai thế ạ?"
Bốn người phụ nữ giật mình, có người trách: "Cháu gái đi đứng kiểu gì mà không phát ra tiếng động vậy? Làm dì hú hồn!"
Ngọc Thuần nhe răng cười, cô vịn vào bờ tường nhập hội buôn chuyện cùng các dì.
"Ban nãy mấy dì nói ai đáng thương thế? Cho cháu nghe với!"
"Còn ai nữa..." Một dì béo mập mở lời: "Mấy dì đang nói thằng bé con ông Trọng, eo ôi thương lắm, mất mẹ từ nhỏ, còn cha thì rượu chè, cả ngày chỉ biết uống rượu, uống xong lại kéo thằng bé ra đánh, hàng xóm có khuyên can mấy lần, mà lần nào cũng bị ông Trọng dọa chém chết nên đâu ai dám can nữa.
May mà ông trời có mắt cha thằng bé vừa chết tháng trước, nhờ vậy thoát khỏi những cuộc hành hạ của cha mình.”
Một dì khác bất bình thay: "May gì mà may, bà không thấy ngày nào nó cũng bị tụi thằng Báo đánh te tua hả.
Cái bọn mất dạy!"
Dì béo mập giậm chân tức tối: "Ai kêu thằng Báo là con nhà giàu, nó cậy cha nó có tiền rồi huênh hoang hống hách."
"Phải phải, bà nói đúng!" Ba dì còn lại tán thành.
Tuy cô không biết thằng bé mà các dì nhắc đến là ai, tuy vậy tận sâu đáy lòng Ngọc Thuần cảm thấy thương xót cho hoàn cảnh bất hạnh của cậu ta, bị cha ruột đánh đập bao năm, còn bị kẻ lộng quyền ức hiếp, dù là bất cứ đâu hai chữ công bằng đều vô giá trị.
Nghe các chú trong cửa hàng nói có tiệm mì vừa khai trương cạnh tiệm thuốc bắc Đoan Ý có người vừa đi ăn về kể lại, mì ở đó chỉ có thể dùng hai từ "rất ngon" để diễn tả, Ngọc Thuần lấy làm tò mò nhân lúc vắng khách cô kéo Chi Ái đi ăn thử món mì rất ngon có thật như lời đồn.
Ngọc Thuần chỉ mới ngồi xuống còn chưa kịp gọi mì, bàn bên cạnh bị ai đó xô ngã làm những người lân cận sợ hãi bỏ chạy.
Cô còn chưa kịp ăn gì quán đã trở thành địa bàn đánh nhau, chẳng biết Ngọc Thuần xui xẻo hay chủ quán xui xẻo?
Trong đám đông Ngọc Thuần nhận ra cậu thiếu niên hôm nọ mình cho tiền, hôm nay trông cậu rất khác, không còn dáng vẻ cam chịu hay bộ mặt bất cần đời, thay vào đó là sự hung hãn, tàn độc trong từng cú đánh.
Tên cầm đầu lần trước bị đánh te tua, hắn nằm rạp trên đất máu mũi chảy xuống cằm, sợ sệt xin tha.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin tha cho tôi.”
Cậu thiếu niên đạp mạnh vào bụng hắn, đôi mắt cậu âm u rét lạnh.
“Mày nghĩ xem nên giết mày hay là ném mày từ trên núi xuống?”
“Đừng mà...” Hắn ta lắc đầu nguầy nguậy khóc lóc cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi đi mà...!Từ nay tôi sẽ không dám nữa...”
"Mày nghĩ tao sẽ tha cho mày dễ dàng vậy sao? Trả lời đi mày muốn thế nào?"
“Cứ chôn sống đi!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng Ngọc Thuần, cô xấu hổ trốn sau lưng Chi Ái.
Dù vậy Ngọc Thuần vẫn nói rõ ràng từng chữ:
“Nếu không thì rút gân, chặt tay cũng được.”
Có vài kẻ tự cho mình là thánh hiền, đập bàn đứng lên giảng dạy:
“Đã là người trên đời ít nhất sẽ có một lần phạm lỗi, thiết nghĩ không nên chăm chú vào lỗi sai của người khác, rộng lòng tha thứ mới là chuyện nên làm.”
Ngọc Thuần trề môi, đúng là đạo lý của những kẻ sống trong cõi tiên.
Bất ngờ thay cậu thiếu niên kia không làm gì tên đó, chỉ đánh một trận cho sảng khoái sau đó rời đi.
Ngọc Thuần nào còn tâm trạng ăn mì, cô co chân đuổi theo, khó khăn lắm mới đuổi kịp cậu ta.
“Khi nãy tại sao lại tha cho thằng đó? Không hận nó sao?”
“Không tha chẳng lẽ giết nó? Tôi không muốn ăn cơm trong ngục.”
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình có hận đám người đó hay không? Trong ký ức của cậu chỉ tồn tại duy nhất những trận hành hạ của cha, tiếng roi quất xé gió lao đến người, thậm chí còn ám ảnh cả trong giấc mộng.
So với cha bọn người đó cũng xem như nhẹ tay, từ nhỏ đến lớn không một ai dạy cậu phải vùng lên bảo vệ chính mình, cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng, dần dần trở thành người gỗ không có trái tim.
Đố với cậu thế giới chỉ duy nhất màu đen, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ánh sáng là từ một người lạ.
Cậu là thiếu niên với quá khứ chịu nhiều tổn thương, không có người thân chẳng có nhà, đối với cậu việc sống trên đời chỉ đơn giản là chờ ngày chết đi, một vòng lặp đáng sợ diễn đi diễn lại trong cuộc đời cậu.
Có nhiều đêm cậu trốn ở nơi nào đó cầu xin, chẳng biết xin gì cho chính mình, hay nói đúng hơn là chẳng biết mình là ai.
Ngọc Thuần nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu, quần áo lẫn lộn giữa máu và đất, khuôn mặt lấm lem dơ bẩn.
Cô dừng bước chân, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu thôi thúc Ngọc Thuần thực hiện.
Cô cất cao giọng hỏi: “Nếu như không có chỗ để về thì theo chị đi.
Những thứ khác chị không chắc nhưng ăn no mặc ấm nhất định sẽ cho em ”
Lời vừa thốt ra Chi Ái sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, cậu thiếu niên vẫn bình tĩnh nhìn Ngọc Thuần, chỉ là trong đôi mắt dần có sinh khí..