Mộng Trong Mộng

chương 105: 105: khỏi cần dỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đúng như những gì Trình Dã nói, Tạ Uyên bất chấp mọi giá mời các bác sĩ khoa xương giỏi nhất trong nước tới, mở cuộc họp quy mô nhỏ tổ chức một buổi hội chuẩn đặc biệt cho anh.

Cừu Lệ không từ chối sự giúp đỡ của Tạ Uyên, đương nhiên cũng không có lập trường để từ chối, bởi vì Tạ Uyên không phải giúp anh mà là chữa cho anh giúp con gái ông, nếu trị khỏi thì thôi, nếu trị không khỏi thì có khi sẽ đổi con rể mới thật.

Anh làm theo lời dặn dò của bác sĩ, luôn tiến hành tập luyện hồi phục sức khỏe.

Đồng thời Cừu Lệ cũng từ chối hạng mục bảo vệ nghiên cứu sinh mà Tống Dụ Hòa mở cho anh, anh quyết định tự mình thi, thi vào đại học Bắc Thành.

Tống Dụ Hòa thật lòng không mong anh đi, trong hành động lần này biểu hiện của Cừu Lệ cho thấy anh rất có thiên phú để được bồi dưỡng thành người kế nhiệm vô cùng xuất sắc của đội cảnh sát.

Phải biết đội cảnh sát rất cần thiên tài tâm lý có thiên phú cao như vậy.

Song ý Cừu Lệ đã quyết, anh muốn về Bắc Thanh, anh muốn trở lại thành phố nơi có người con gái anh yêu, thực hành lời hứa của anh không muốn rời khỏi cô dù chỉ một giờ một phút một giây nào.

Mấy vị giáo sư già của đại học Hải Thành luôn rất xem trọng Cừu Lệ, có chút bất mãn đối với Tống Dụ Hòa.

Ban đầu Cừu Lệ điền đơn xin học lên nghiên cứu sinh đã được cả trường thống nhất thông qua, chỉ có tên Tống Dụ Hòa này nói tinh thần anh không được bình thường nên cứ chần chừ không cho qua.

Giờ thì tốt rồi, giờ có xin người ta ở lại người ta chưa chắc đã nể mặt đâu.

Tống Dụ Hòa cũng là có nỗi khổ không nói ra được, chỉ biết nắm cổ tay than thở.

Đoạn thời gian này, Khương Vũ luôn cùng tập luyện hồi phục với Cừu Lệ, lúc rảnh rỗi sẽ tới thư viện trường với anh chuẩn bị cuộc chạy nước rút cuối cùng cho kỳ thi nghiên cứu sinh.

Nhưng dần dần Cừu Lệ phát hiện, gần đây tần suất Khương Vũ chăm chăm vào chiếc điện thoại ngày một nhiều.

Hở một chút là lấy điện thoại ra nhìn giống như đang trò chuyện với ai đó, có lúc còn nhìn màn hình điện thoại cười ngốc nữa.

Qua các dấu vết để lại chứng tỏ, bạn gái có…… mèo ở bên ngoài rồi.

Anh bắt đầu lo lắng bất an muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, thậm chí lúc cô đi nhà vệ sinh còn lén nhìn trộm điện thoại của cô.

Trong Weixin sạch sẽ không có đối tượng khả nghi nào, trong QQ thì toàn là nhóm chat.

Cô nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy chứ?

……

Khương Vũ đang nói chuyện với [Cừu Lệ] của tương lai.

Từ sau khi Cừu Lệ ‘chết đi sống lại’ báo tin bình an với cô xong, Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm.

“Cho nên bây giờ…… mọi chuyện trở lại bình thường cả rồi phải không?”

[Cừu Lệ]: “So với kết cục trước, giờ tính ra bình thường hơn nhiều.”

Khương Vũ: “Thế giờ anh sống tốt chứ? Ý em là… sống cuộc đời mà anh muốn ấy?”

[Cừu Lệ]: “Chỉ là tốt hơn kết cục chết chóc đó hơn một chút, giờ anh đang ở trong tù, tù chung thân.”

“Sao có thể!”

Khương Vũ ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc nhìn Cừu Lệ đang nghiêm túc giải đề trên bàn đối diện, ánh mặt trời phản xạ từ trên cửa sổ xuống, anh vừa sạch sẽ vừa đơn thuần, nghiêm túc phiên dịch tiếng Anh.

Mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Khương Vũ rất khó tưởng tượng được, Cừu Lệ như vậy, con đường tương tai vẫn là…… tù chung thân?

Cừu Lệ chú ý tới cô đang nhìn anh, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi như có điều bất mãn.

“Rốt cuộc em đang nhắn tin với ai thế?”

“Hả, đâu có đâu.”

Khương Vũ đặt điện thoại trở xuống bàn tiếp tục lén lút nhắn tin với [Cừu Lệ]: “Xảy ra sai sót chỗ nào rồi đúng không?”

[Cừu Lệ]: “Nếu ba trăm triệu tiền vốn đó chưa vào tài khoản thì chứng tỏ nhiệm vụ chưa thành công, chắc em biết rõ điều này.”

Khương Vũ: “Cho nên em cố gắng nhiều năm như vậy mà chẳng thay đổi được kết quả cuối cùng nào sao?”

[Cừu Lệ]: “Cũng có thay đổi.”

Khương Vũ: “Thật không.”

[Cừu Lệ]: “Thay đổi anh của hiện tại, anh rất yêu em.”

Khương Vũ: “A……”

[Cừu Lệ]: “Tiểu Vũ, anh rất nhớ em, có thời gian nói chuyện với anh nhiều một chút.”

Khương Vũ rất khó tưởng tượng được Cừu Lệ của tương lai, một mình sống trong nhà giam lạnh lẽo, sống cuộc sống không thấy được ngày mai, nếm trải biết bao nhiêu sự giày vò.

Nghĩ tới đây, cô khó chịu không thôi.

Khương Vũ: “A Lệ, anh sẽ ổn thôi, em không để anh ngồi ở trong đó lâu đâu!”

‘Phạch’ một tiếng, Cừu Lệ đang làm bài ở bàn đối diện bỗng đập cuốn sách lên bàn, sầm mặt đứng lên bỏ đi.

Chân anh chưa hồi phục hoàn toàn, không chống gậy đi càng khó khăn hơn.

Khương Vũ vội vàng đổi theo đỡ lấy anh: “Đi đâu thế, em dìu anh đi.’

Cừu Lệ vung tay cô ra: “Toilet.”

Cô dìu anh tới cửa toilet nam, hỏi bằng giọng quan tâm: “Cần em giúp anh không?”

Cừu Lệ vịn tường đi vào toilet, có điều mới đi được mấy bước anh lại vòng trở lại, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận: “Khương Vũ, ba-lê nhảy có giỏi cách mấy cũng không đại để cho việc em có thể tùy tiện giạng chân ra ngoài đâu.”

Khương Vũ: ? ? ?

Con mẹ nó anh đang nói gì thế?

.......

Cừu Lệ nghi ngờ Khương Vũ có ‘mèo’ ở bên ngoài, Khương Vũ phát hiện bản thân chẳng cách nào biện giải cho bản thân.

Nói chuyện với bạn trai ở tương lai, quan tâm tình hình của anh, đây có tính là giạng chân ra ngoài không?

Vấn đề này có lẽ chỉ có nhà triết học mới trả lời được.

Tóm lại cô cảm thấy không tính, đều là cùng một người, cô với anh cùng trải qua mọi chuyện nên nảy sinh tình cảm, Cừu Lệ ở tương lai có thể thấu hiểu được.

Nói theo một trình độ nào đó, cô là đang nói chuyện với ông xã tương lai mà.

Nói chuyện với ông xã có gọi là giạng chân ra ngoài không?

Đáp án đương nhiên là không rồi.

Nhưng ngặt nỗi Cừu Lệ là người đàn ông cực kỳ hay ghen, một khi cơn ghen nổi lên thì chỗ nào cũng thấy khó chịu, từ đầu tới chân nồng nặc mùi chua.

Buổi tối, hai người đang ngồi sóng vai ăn lẩu hai người bên quán ăn ngoài trường học, vào lần thứ mười Cừu Lệ cướp đồ ăn Khương Vũ khó khăn lắm mới nhún xong, cuối cùng cô chịu hết nổi bèn gác đũa xuống giận dữ nói: “Cừu Lệ, anh có ý gì!”

Cừu Lệ gắp đi miếng thịt ba chỉ trong chén đi, lạnh mặt nói: “Người giạng chân ra ngoài không có tư cách ăn thịt.”

Khương Vũ nói một cách kiên nhẫn: “Em không có giạng chân!”

Cừu Lệ chỉ chỉ mắt mình: “Anh không có mù, lúc em nhắn tin với tên đàn ông thối mặt dày đi đào góc tường đó, cái vẻ mặt cười tủm tỉm bất giác lộ ra kia của em đã bán đứng em rồi.”

“......”

Có ai tự chửi mình như vậy không.

Khương Vũ biết năng lực quan sát của Cừu Lệ mạnh cỡ nào, suy cho cùng chỉ có người đàn ông đạt tới đỉnh cao trong lĩnh vực tâm lý học mới làm được.

Cô cũng có chút tức giận, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt: “Đúng vậy không sai, em đang nhắn tin với ông xã tương lai của em đấy, anh hài lòng chưa?”

Nói xong câu này, bầu không khí chợt im lặng mười giây.

Khương Vũ có thể phát hiện được vẻ mặt của chàng trai đối diện bắt đầu lạnh đi rồi: “Em nói lần nữa coi.”

Hình như......!nói đùa quá trớn rồi.

Cô tìm cách cứu vớt: “Không phải, là nhân tuyển ông xã tương lai, cái này chưa định đâu......!khả năng giành phần thắng của anh lớn lắm.”

Cừu Lệ sầm mặt hỏi: “Anh ta làm nghề gì? Làm sao quen biết? Bạn bình thường anh quan hệ thân thiết?”

“Ờ, bạn trên mạng ấy mà, hơi thân, làm nghề gì ấy hả để em nghĩ coi......” Khương Vũ cười nói: “Anh ấy là sát thủ chuyên nghiệp, giờ đang ngồi tù trơ trọi cô đơn một mình nên online nhắn tin với em.”

Cừu Lệ nhìn ra được Khương Vũ rõ ràng đang chơi anh trêu anh, lúc thở phào một hơi còn lấy làm không cam tâm, anh duỗi tay véo má cô: “Khương Vũ, bản lĩnh quá nhỉ?”

Khương Vũ đẩy tay anh ra, xoa mặt mình nói một cách bất mãn: “Em bản lĩnh lắm chứ, trong mấy năm anh đi không biết có bao nhiêu con trai từng theo đuổi em đấy.”

“Cho nên?”

“Tự anh cũng nói đấy, cả đời này không thể chỉ thích mỗi một người.” Khương Vũ đáp trả lại nguyên văn câu anh nói vào đêm chia tay: “Cho dù em trò chuyện với người khác, anh có tư cách gì tức giận chứ? Người nói chia tay trước là anh, người thôi miên em là anh, người cởi khóa còng tay bỏ chạy mất cũng là anh......!anh có thể phản bội em, chẳng lẽ em không thể thi thoảng thất thần ngắm nhìn phong cảnh khác à?”

Cừu Lệ nhìn ra rồi, cô nhóc này đang tính nợ cũ đây mà.

Là anh nợ cô quá nhiều, lương tâm cũng có bứt rứt.

Đừng nói nhắn tin điện thoại với người đàn ông khác, cho dù cô có đưa đối tượng dự phòng tới trước mặt anh thì anh cũng không có tư cách nói tiếng nào.

Cừu Lệ hít sâu bình tĩnh lại, kiểm soát cảm xúc rồi hỏi cô: “Thế phong cảnh khác có đẹp không?”

“Khá là đẹp.”

Khương Vũ bĩu môi, [Cừu Lệ] ở tương lai chín chắn và có tính kiên nhẫn hơn so với Cừu Lệ của hiện tại, lần đầu tiên online chính là tìm cô, không có chuyện ghen tuông tức giận ngược lại còn dạy cô làm thế nào để chung sống với bản thân hiện tại nữa cơ.

Thấy bộ dạng Cừu Lệ cúi đầu ăn cơm không nói chuyện, Khương Vũ chọt chọt mu bàn tay anh: “Giận rồi à?”

“Ừm.” Anh chẳng hề che giấu cảm xúc của bản thân: “Giận lắm.”

“Giận lắm thì sẽ làm gì?”

“Không biết?”

Cô hỏi dò thêm bước nữa: “Muốn chia tay nữa à?”

“Không chia tay.” Cừu Lệ cúi đầu lùa cơm, nói bằng giọng hùng hồn: “Chỉ cần không chia tay, bổn cung vẫn là hoàng hậu.”

“.......”

Khương Vũ bị anh chọc cười rồi: “Anh là bổn cung của ai thế.”

“Con trai của bổn cung là hoàng thượng, tương lai bổn cung chính là mẫu hậu hoàng thái hậu.”

“Ha ha ha ha ha thần kinh à!”

Cừu Lệ thấy cô cười cũng mỉm cười theo, tâm tình khá hơn một chút.

“Đừng nói chuyện với người khác nữa.” Anh nghiêm túc nói với cô: “Sau này anh sẽ chọc em vui, được không.”

Khương Vũ quả thật không có chút năng lực phản kháng nào mỗi khi tên nhóc này trở nên dịu dàng, cô tắt điện thoại rồi nói: “Em không nói chuyện với anh ấy nữa, sau này chỉ làm bạn bè bình thường thôi, được chưa?”

Cừu Lệ gật đầu ra chiều hài lòng, sau đó gắp miếng thịt ba chỉ cho cô: “Anh cũng không phải là người không nói lý.”

“Ừm.”

Khương Vũ gắp miếng thịt ba chỉ lên định bỏ vào miệng thì lại nghe anh lặng lẽ nói: “Bổn cung cho rằng, nếu có thể xóa bỏ phương thức liên lạc càng tốt hơn.”

“.......”

Buổi tối, Cừu Lệ đưa Khương Vũ về khách sạn.

Dọc đường anh lải nhải nói bóng nói gió lần thứ N xong, Khương Vũ cuối cùng cầm điện thoại lên xóa bỏ Weixin ở trước mặt anh: “Vui giấm, giờ thì hài lòng chưa!”

Khóe môi Cừu Lệ hé ra nụ cười lạnh: “Chơi anh à? Cái em xóa là Weixin của Trần Vi.”

“.......”

“Đừng gây sự vô cớ nữa được không, em là người thế nào anh còn không rõ nữa à.” Khương Vũ chịu hết nổi rồi, nói bằng giọng hơi giận dỗi: “Nhiều năm như vậy, đến cả chút tin tưởng cơ bản này mà bạn trai cũng không cho em sao.”

Cừu Lệ cúi đầu nhìn chân trái của mình.

Cho dù anh đã cố gắng kìm chế nhịn đau đớn khiến bản thân đi đường giống như một người bình thường.

Nhưng chung quy chỉ là miễn cưỡng.

Anh của bây giờ không phải là người tốt như vậy nữa, anh rất sợ mất đi.

Giống như những lời anh nói với Tạ Uyên, khó khăn lắm mới bò về được......! cho dù mất hết mặt mũi nhưng anh vẫn muốn ích kỷ giữ chặt cô bên cạnh mình.

Anh không muốn trở lại ngày tháng ngục tù tăm tối không có ánh sáng đó.

Sau khi Khương Vũ và Cừu Lệ chia tay trong không vui thì bắt đầu có chút hối hận, cô đứng trước gương trong phòng tắm cúi đầu nhắn tin cho [Cừu Lệ]:

“Hình như em lại chọc anh giận rồi, có lẽ không còn liên lạc thường xuyên nữa.”

[Cừu Lệ]: “Anh biết.”

“Lúc không thể liên lạc thường xuyên được, em cần biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì để biết đường đề phòng trước.”

[Cừu Lệ]: “Không cách nào thông báo được, bởi vì tất cả mọi việc em làm trong giây tiếp theo sẽ ảnh hưởng tới quỹ đạo, nếu anh nói tương lai cho em biết, có thể tương lai em sắp đối diện rất có thể anh sẽ hiểu lầm em.”

Khương Vũ thở dài thượt: “Gặp anh coi như em xui xẻo rồi.”

Nhiệm vụ này......!quá gian nan lận đận rồi.

Còn [Cừu Lệ] lại trả lời: “Gặp được Tiểu Vũ, anh cực kỳ may mắn.”

Khương Vũ: “Cám ơn, giờ nói cho em biết tiếp theo đây em nên dỗ bạn trai thế nào :)]

[Cừu Lệ]: “Không cần dỗ.”

“Hả?”

Lúc Khương Vũ đang tắm, cửa phòng bỗng bị gõ phành phạch.

Cô để mình ướt đi ra, mặc áo tới đi tới bên cửa nhìn mắt mèo ngó ra bên ngoài.

Là Cừu Lệ.

“Tiểu Vũ.”

“Có chuyện gì không?”

“Có.” Anh im lặng mấy giây rồi nói: “Bạn trai trở lại nhận lỗi nè.”

“.......”

Khương Vũ mở cửa ra, Cừu Lệ đi vào nhưng chưa từng nghĩ tới cô gái trước mặt chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngắn mỏng manh trên người.

Mái tóc đen huyền của cô đang nhỏ nước, cần cổ trắng nõn nà, gương mặt ửng hồng hơi chút xấu hổ, nhìn anh một cách mất tự nhiên.

“Không phải nhận lỗi sao?”

“Ờ.” Đầu óc Cừu Lệ bỗng dưng đình trệ.

“Nhận đi chứ.”

Cừu Lệ đi vào phòng đóng cửa lại.

Khương Vũ chú ý thấy tia u ám chuyển động trong đáy mắt tối đen của anh.

“Anh.......”

Ngón tay thon dài của anh rơi lên chỗ móc khăn tắm thành thạo tháo ra rồi ôm cô lên.

“Để đó đã, sáng mai nhận sau.”

“........”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio