Minh Tiến đang ngủ rất ngon,đột nhiên cảm thấy ngứa mũi vô cùng.Có cái gì đấy đang ngo ngoe trước mũi hắn,hắn vươn tay gạt qua,cau có nói.
-Đừng có đùa,để yên ngủ xem nào!
Mắt vẫn nhắm nghiền,lại quay người sang một bên.Đột nhiên có một cơn gió lớn thổi qua khiến hắn rùng mình,cái vật ngứa ngáy kia lại tới mũi,lần này thì hắn hắt xì không thôi,cáu tiết bật dậy chửi to.
- Thằng chó nào đấy,tao đã nói không đùa cơ mà?
Không có ai ở bên cả,trước mặt hắn lờ mờ có một cành gì đó dài dài màu trắng.Minh Tiến dụi dụi mắt,lại vươn tay sờ lấy kính cận.Đột nhiên mặt hắn biên sắc “Sao đang ngủ trên giường lại thành ra nằm trên cỏ thế này?”Minh Tiến hấp tấp ngó xung quang,cũng may cái valy đen vẫn còn,hắn vươn vội tay chùi mép rồi mở hộp ra.Cũng may hắn cất trong hộp này một cặp kính cận mới,lúc này vừa vặn lôi ra dùng.Vừa đeo kính vào thì hắn há hốc miệng,xung quanh không phải là giường ngủ mà là một cánh rừng bụi thấp,cái thứ ngo ngoe lúc nãy là một cây lau lớn.Minh Tiến bỏ kính ra,dụi mắt thêm mấy lần rồi nhìn kĩ,vẫn y như vậy.Hắn tự cấu vào đùi.
- Á!
Đau,như vậy không phải là mơ.Minh Tiến cau có,rõ ràng tối qua hắn đang ngủ ở giường mà sao giờ lại đang ngồi đây?Hắn đứng lên,ngó nghiêng xung quanh một hồi.Đây là một khu rừng cây bụi,cây lưa thưa,từ phía xa xa truyền lại tiếng người quát tháo ồn ào,lại có từng cơn gió lớn quật về phía hắn khiến cây cỏ ngã rạp.Minh Tiến thầm lo lắng,mở cái valy đen,lấy ra khẩu BF,lắp vào một băng đạn,lại đeo kính nhắm vào bên mắt phải rồi một tay súng,một tay valy mò tới nơi ồn ào kia.Chỉ đi khoảng chừng hai phút,cục diện trước mắt đã rõ ràng.Phía bãi đất trống đang có ba bóng người mặc áo xanh vây đánh một nam nhân áo lam.Điều khiến Minh Tiến há hốc mồm là những người nọ không dùng kiếm theo kiểu võ hiệp mà dùng nó bay bay rồi đánh nhau,lại còn có cả mấy tấm như là bùa chú nữa.Giống trong truyện quá…không lẽ là tu tiên giả?Hắn cứ đứng đây mà há hốc mồm.
Lại nói tới bốn người kia,ba người áo xanh là môn đệ của Ngự Liên gia tộc,người áo lam là người thuộc Bạch Vu gia tộc.Hai gia tộc này chỉ là truyền thừa gia tộc nho nhỏ thuộc vùng núi Cửu U,rìa ngoài của lục địa U Châu.Hai gia tộc này vốn truyền đời không dưới năm,lại nhiều đời ganh đua với nhau.Vốn hai gia tộc này chỉ là tiểu gia tộc tôm tép với tu chân giới U Châu,nhưng tại vùng núi Cửu U nho nhỏ này thì họ là bá chủ.Hai gia tộc truyền thừa nên qua mấy đời cũng có vài vị tu vi đạt tới Kết Đan sơ kì.Tranh đấu cứ thế đã qua mấy đời.
- Hừ,Ba tên Khai Quang sơ kỳ mà dám đấu với Khai Quang trung kỳ đỉnh phong như ta ư?
Nam nhân áo lam bình thản nói,lúc này Minh Tiến mới nhìn rõ mục diện người này.Chỉ thấy hắn thân người khá tầm thước,nhưng nước da lại có vẻ trắng như là dạng công tử bột.Khuôn mặt thực sự khá anh tuấn,hàng lông mày rậm có nét uy nghiêm.
Bên này ba gã áo xanh có khuôn mặt khá giống nhau,dường như là một cặp sinh ba.Minh Tiến chỉ nhận ra chúng khác nhau nhờ đai lưng có màu khác nhau.Lúc này tên có đai lưng màu đen dường như là anh cả mới lên tiếng nói.
- Bạch thiếu chủ,đúng là ba người như ta thì khó lòng đấu lại với ngươi được.Nhưng hôm nay ba anh em ta có “đồ chơi” cho ngươi đây!Nhân Hòa,Nhân An,chúng ta cho Bạch thiếu chủ mở rộng tầm mắt nào!
- Hoa ngôn xảo ngữ,có khả năng thì cứ phơi bày ra hết cho ta xem.Nhân Kiện!
Một gã áo xanh có đai lưng màu tím cười nói.
- Bạch Vu Thuần,ngươi đừng qua tự đại!
- Nhân Hòa,đệ đừng nói nhiều!
Nam nhân áo xanh đai lưng màu đỏ cau mày nói.Lập tức cả ba gần như đồng loạt rút ra từ trong ngực một tấm phù màu vàng ố,trên đó có viết những kí tự loằng ngoằng như giun dế.Minh Tiến thấy thế thì buồn cười tới mức suýt bật ra thành tiếng,may sao hắn kìm lại được.Nhìn mấy tờ giấy vàng ố kia chả khác gì giấy lộn cả,nhưng Bạch Vu Thuần thì lập tức ngưng trọng.
- Sơ cấp Hỏa đạn thuật?Ngươi lấy ở đâu ra?
Nhân Kiện cười ha hả,đắc ý nói.
- Sao,Bạch thiếu chủ sợ rồi à?Nếu vậy xin hàng rồi đem túi trữ vật ra đây cho bọn ta,ta nể tình mà tha cho!
- Ngông cuồng!
Lập tức Bạch Vu Thuần Cầm một thanh kiếm trong tay lao lên,chỉ thấy ba gã kia cười nhạt.Tay phẩy ra tấm phù,đột nhiên không khí nóng lên rồi có một trận cầu lửa cỡ đầu người lao tới Bạch Vu Thuần.Tuy Minh Tiến cách đấy khoảng hơn năm mươi bước chân nhưng cảm giác nóng vẫn lan tới tận chỗ hắn,cảm giác nóng này rất thật không hề giả.Lẽ nào là tu tiên giả thật sự?
Trong lúc hắn đang mải mê suy nghĩ thì đám người kia đã động thủ.Chỉ thấy Bạch Vu Thuần hết tránh đông,né tây vô cùng vất vả,Xong cũng không bao lâu thì đuối sức,hắn đành lôi từ trong ngực ra một tấm phù,dồn khí lực vào.Bụp một cái,một quả cầu nước chặn trước mặt hắn kiến cho hỏa đạn lao tới hắn thì một phần bị tắt ngóm,có cái lại bị bắn sượt ra ngoài.Thủy cầu nọ càng ngày càng co rút nhỏ lại,sắc mặt Bạch Vu Thuần cũng từ từ tái mét theo.Binh binh mấy tiếng,mấy hỏa đạn nữa lại bị đẩy bật ra,xui xẻo thế nào lại có một viên bay tới chỗ Minh Tiến đang nấp khiến hắn hét lên kinh hãi.
- Á,mẹ ơi!
Sau đó thì lăn lộn ra,cũng may nó chỉ lưới qua sát vai hắn.Minh Tiến chỉ cảm thấy nóng rát,tức thì nộ khí trào lên.Từ từ đi tới chỗ đám người.
- Phàm nhân,ngươi là ai?
Nhân Kiện hất hàm hỏi,lại quan sát Minh Tiến.Chỉ thấy cách ăn mặc kì quái,tay lại cầm một vật trắng bóng thì hiếu kì.Minh Tiến Cau có.
- Phàm cái Mother F you!
- Phắc Kiêu?Là cái gì?Ngươi là người ngoại hải?
Nhân An tròn mắt hỏi.Minh Tiến thấy hắn không hiểu tiếng Anh thì cười,trong bụng thầm đắc ý,nói tiếp.
-Ta tới cho ba ngươi ăn Shit!
- Ăn sít?Là cái gì?
Nhân Hòa cũng tròn mắt hỏi.Minh Tiến lúc này lăn ra đất mà cười,tay chân vỗ đạp như lên cơn.Nhân Kiện thấy thế lập tức hiểu ra hắn đang hí lộng tức thì điên tiết nói.
- Nhị đệ,tam đệ.Hắn đang hí lộng chúng ta đấy,những câu hắn nói chắc chắng tốt đẹp gì.Cho hắn đi cùng tên tiểu tử Bạch Vu Thuần đi!
Tức thì ba tên đỏ bừng mặt,hầm hằm sát khí tiến lên.Minh Tiến tuy cười nhưng đã có chủ ý,tay trái khẽ bật kính ngắm đeo trên mắt phải,nhẹ nhàng lên đạn súng.Khẩu BF của hắn tuy chỉ thuộc dòng Airshot nhưng sát thương trong bán kính m không thua kém gì súng thật,tốc độ có thể đạt tới fps.Đã có chủ ý nên hắn cứ nằm đó mà vờ như cười mãi không thôi,Bạch Vu Thuần thấy vậy thì họ khan rôi nói.
- Huynh đệ,ngươi là phàm nhân.Mau đi đi,ta sẽ chặn chúng lại cho!
- Chặn chúng ta?Mạng ngươi còn chưa lo nổi mà còn bao đồng!
Nhân Kiện cười nhạt,cả ba tên đều rút kiếm ra.Minh Tiến lúc ấy bât ngờ đứng dậy,hai tay cầm súng nhắm chuẩn mắt Nhân Kiện mà bắn.Bang,bang! Hai tiếng nổ vang lên,Nhân Kiện vội vàng ôm mắt,vứt kiếm kêu la thảm thiết.Nhân Hòa,Nhân An thì chưa kịp phản ứng gì thì cũng đã bị tương tự,vứt kiếm ôm mắt mà kêu la.
- Con mẹ mấy thằng ranh chúng mày.Dám láo với bố mày à?
Minh Tiến nhổ ra một bãi nước bọt,thu súng lại vào cái valy.Bạch Vu Thuần thấy vậy thì thoáng sững sờ,lát sau mới nói.
- Huynh đệ,ngươi là cao thủ võ công ám khí?
Minh Tiến lắc đầu,hắn đắc thủ chỉ vì ba tên này quá chủ quan mà thôi.Nhìn lại ba tên đang gào rú dưới đất,nhàn nhạt nói với Bạch Vu Thuần.
- Bạch thiếu chủ xử lý chúng đi,ta không biết nên xử chúng thế nào.
Bạch Vu Thuần thoáng ngỡ ngàng,sau đó chấn tĩnh ngay.Hắn xách kiếm lại,tiễn ba tên ngông cuồng về trời.Sau khi thu lấy ba túi trữ vật của chúng thì đưa tới cho Minh Tiến hai cái,mỉm cười nói.
- Đa tạ ơn cứu mạng,hai túi này huynh đệ nhận lấy!
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Bạch Vu Thuần khẽ ngẩn ra rồi cười nói.
- Ta năm nay đã rồi,còn huynh đệ?
- Ta rồi!Gọi ta đại ca đi!
Minh Tiến cười,đẩy lại hai túi trữ vật nọ.Lại nói tiếp.
- Ta vốn không phải người ở thế giới này.Nếu ngươi có lòng tốt thì làm ơn chỉ cho ta rõ nơi đây là đâu thì tốt hơn.
Bạch Vu Thuần sửng sốt,phàm là người đều có ham muốn linh thạch. “Nhưng kẻ trước mặt này thì dường như coi thường nó,không lẽ y không phải người ở thế giới này thật?”Rất nhanh lại thấy Minh Tiến co ro,trời hiện tại đã xế chiều nên bắt đầu lạnh thì mỉm cười.
- Hay là như vậy đi,Đại ca tới nhà ta đi.Sau đấy tính sau,được chứ?
Minh Tiến khe khẽ gật đầu,hắn đang run lên vì lạnh rồi.Gió thì hun hút mà áo may ô quần đùi chịu sao nổi?Bạch Vu Thuần thấy thế thì mỉm cười,cởi trường bào đưa cho hắn sau đó chậm rãi dẫn đường về Bạch Vũ Trang.
Hai người đi khoảng chừng một giờ thì từ xa đã thấy có một gia trang lớn,lầu các trang nhã.tuy nhiên nó lại nằm trên một ngọn đồi thì Minh Tiến lấy làm ngạc nhiên. “Đã là gia trang thì tội gì mà vào núi ở làm gì?Vào đại trong thành có phải tốt hơn không?” Hắn đem nghi vẫn hỏi Bạch Vu Thuần thì hắn cười mà bảo.
- Tiến ca,gia tộc đệ là gia tộc tu tiên.Nơi này có linh mạch khá thuận lợi cho việc tu tập.Những nới thành thị kia vừa ồn ào,lại không có linh mạch nên chúng ta ở đây!
Minh Tiến gật gù,không nói gì thêm nữa mà chỉ lẳng lặng đi theo Bạch Vu Thuần.Trong đầu nhẩm lại các chi tiết trong các bộ truyện tiên hiệp.Chẳng mấy mà tới tận cửa Bạch Vũ gia trang,hắn thuận lợi vào tới trong nội trang.Lại nói Lão gia và phu nhân nghe tin có người giúp đỡ nhi tử nhà mình thì vô cùng mừng rỡ,sai người mặt đưa Minh Tiến đi tắm rửa,tìm một bộ trang phục thích hợp để mặc,mặt khác sai mở tiệc thiết đãi.Lúc này Minh Tiến đang ngâm mình trong một bồn nước nóng,hắn thả lỏng người thư thái.Tắm xong thì tới mặc quần áo,loay hoay một hồi thì hắn cũng tự mặc được. “Cũng không khó lắm” Minh Tiến cười thầm,chỉ ngán cái là cái ống tay áo rộng thùng thình,cũng may khi được nha hoàn dẫn tới phòng tiệc hắn gặp Vu Thuần,ghé tai nhờ hắn giúp.Vu Thuần cười ha hả sai nha hoàn lấy Hộ thủ Da báo buộc vào tay áo cho hắn.Nhờ vậy mà cũng ổn thỏa.