Hôm nay cô phải ở lại làm thêm giờ để giải quyết những công việc còn dang dở cho đồng nghiệp. Đây cũng là chuyện không thể không làm. Phụ nữ chỉ có thể làm những việc lặt vặt nơi công sở, người đời luôn cho rằng phụ nữ không thể gánh vác những trách nhiệm nặng nề. Phụ nữ nên biết ơn vì đã được cho một chỗ đứng.
Người phụ nữ với mái tóc dài thu dọn đồ đạc trên bàn. Cô chậm rãi đi tới bàn làm việc của Cố Cốc, ngồi xổm xuống, luồn tay xuống gầm bàn, trong lòng bàn tay cô xuất hiện thêm một quả cầu màu đen.
Cô rời công ty và trở về tòa nhà nhỏ mà cô thuê ở Thiên Đồng tinh. Khi cô lên lầu, luôn có những gã đàn ông lư mạnh huýt sáo với cô, đưa tay muốn vén chiếc váy bó sát của cô.
Cô sợ hãi né tránh và trở về căn phòng chật hẹp của mình dưới tiếng cười càn rõ của những gã đàn ông này. Cô cười nói: "Chồng ơi, em đã về rồi.”
Người đàn ông nằm trên ghế sô pha đang quay lưng lại với cô, không chút động tĩnh.
Người phụ nữ cũng không tức giận. Cô đặt quả bóng nhỏ dưới bàn của Cố Cốc gần với não quang của cô, tất cả các bản ghi âm liên lạc giữa Cố Cốc và người khác đều được truyền vào não quang của cô.
Cô đã nhiều lần nghe cuộc trò chuyện giữa Cố Cốc và Quý Quảng Bình, và tìm thấy liên lạc giữa Cố Cốc và Vân Ca. Cô nghe xong thì cười như điên dại.
Cô đi vào phòng ngủ, liếc nhìn người đàn ông trên ghế sô pha rồi nói: "Lát nữa em sẽ nấu cho anh ăn."
Cô lấy trong phòng ngủ ra một quang não khác, nhập một dãy số, liên lạc được kết nối, cô kêu lên: "Cha, còn nhớ con sao? Con phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Nhà sản xuất bộ Thần Ẩn mà cha yêu thích, đã tìm thấy hắn rồi, lần này hắn sẽ đi cùng công ty Kỳ Tích tới một tinh cầu. tinh cầu này có vàng quang ảnh, nguyên liệu chính của quang giáp Thần Ẩn, ha ha ha, cha không cần khen con nhiều như vậy, tinh cầu này mã số là 2764TU787. Nhanh đi thôi kẻo người ta chạy mất."
"Nếu con nhớ không nhầm thì em gái từng ăn thiệt thòi ở nơi đó”, người phụ nữ che miệng cười, “Tất cả đều do cha, là cha nuông chiều em gái đến mức quá vô dụng mới bị quân đội bắt đi, lại còn cần phải ra ngoài để giải cứu cho con bé nữa chứ, vị Thái Tử gia kia cha định làm thế nào, cứ giữ lại trong đại bản doanh hay sao?” Bạch Ô Nha ở đầu dây liên lạc bên kia hỏi: "Bối Tĩnh Nhàn, con định khi nào quay lại?"
"Chà, phải mất một thời gian nữa, con vẫn còn một số việc phải giải quyết"
“... Con phải cẩn thận đấy.”
Bối Tĩnh Nhàn ngắt liên lạc và ngồi yên lặng trên ghế một lúc. "Chồng, anh đã nghe hết chưa? Em đúng là con gái của Bạch Ô Nha, con gái của tinh cầu Hải Tặc, nhưng đây không phải là lý do để anh phản bội em đâu đấy.”
Cô bước đến gần người đàn ông, tháo kính ra và đặt chúng sang một bên. Khuôn mặt thối rữa của người đàn ông và nụ cười dịu dàng của cô được phản chiếu trong mắt kính.
“Anh khiến tôi chỉ yêu mình anh, nhưng anh lại vướng vào người phụ nữ khác rồi nói với tôi rằng đó chỉ là tán tỉnh... Tôi tha thứ cho anh. Nhân tiện, để tôi nói cho anh một bí mật nhỏ, tôi đã tìm thấy tiểu bảo bối mà anh đã cất giấu rồi.”
Bối Tĩnh Nhàn nâng đầu người đàn ông lên đặt trên đùi và ngâm nga một giai điệu nho nhỏ, "Khó trách anh lại thích cô ta như vậy. So với em, cô ta, người có quan hệ họ hàng với vợ của chủ tinh cầu Đồng Thiên, thậm chí còn có thể giúp anh leo cao ở công ty Kỳ Tích.”
“Em sẽ sớm cho gia đình của họ đi đoàn tụ cùng anh.”
“Đừng lo, gia đình của anh cũng sẽ cùng đoàn tụ với anh”
Đầu người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ sợ hãi trước khi chết, như thể không thể tin được người vợ luôn dịu dàng lại có thể dùng d.a.o phay c.h.é.m c.h.ế.t hắn không thương tiếc khi hắn đề nghị ly hôn.
…