Cảnh Trí: "Tôi….Không thể can thiệp."
Hắn nói xong chưa lâu đã cảm nhận được ánh mắt ghét bỏ.
Cảnh Trí: "Tôi có thể bình xét cấp bậc đối với bọn họ, có thể có tác dụng sàng chọn, chỉ là bình xét cấp bậc của hệ thống không hoàn toàn chuẩn xác, có khả năng sẽ…"
Hắn chưa nói xong đã bị Vân Ca cắt ngang lời: “Không cần loại phương pháp này.”
Cảnh trầm mặc một lát, nói: “Được.” Hắn đề nghị: “Có lẽ cô có thể thuê một vị quản lý chuyên nghiệp thuộc tinh cầu nhân lực tài nguyên chuyên về phương diện nhân sự.”
Ánh mắt Vân Ca sáng lên, cô tìm kiếm ở trên thị trường nhân tài, xác thật nhìn trúng không ít người, phương diện lương một năm của bọn họ thì cô miễn cưỡng có thể trả nổi, nhưng những yêu cầu đối với tinh cầu của bọn họ, TU787 không thỏa mãn một cái nào.
“Vân nữ sĩ đang phiền não chuyện gì sao?”
Vân Ca ngẩng đầu nhìn lại, là nhân viên Trung tâm kiểm tra đo lường lưu lại, bao gồm cả Sử Tư Nghiên, nghe nói là cô ta chủ động yêu cầu ở lại, rõ ràng ban đầu còn đặc biệt ghét bỏ nơi này.
Vân Ca cúi đầu: “Không có việc gì.”
Cô nhìn đối phương, khẽ nâng hàm dưới: “Có chuyện gì sao?”
Sử Tư Nghiên nói: “Tôi tới nói một chút về tình huống của Trùng sào, cũng để cho cô yên tâm một chút, rốt cuộc nơi này cũng là tinh cầu của cô. Chúng tôi phát hiện một đài thí nghiệm ở trên Trùng sào, căn cứ theo tài liệu phán đoán của thiết bị sử dụng, đó là tài liệu thực nghiệm được lưu hành sử dụng ở hơn 120 năm trước. Xem ra trước tinh cầu này cũng đã từng có người cư trú một thời gian.”
Vân Ca hỏi: “Ngoài chỗ thí nghiệm ra không có phát hiện khác sao?”
Sử Tư Nghiên nói: “Trước mắt chúng tôi cho rằng người này nghiên cứu Trùng sào là muốn đào tạo Trùng tộc khổng lồ, chúng ta phát hiện rất nhiều bộ phận thân thể Trùng không lồ ở Trùng sào, toàn bộ đã bị rút năng lượng ra, thủ pháp vô cùng kỳ lạ.”
Vân Ca gật đầu: “Cảm ơn đã báo cho tôi.” Cô chuẩn bị rời đi thì bị Sử Tư Nghiên gọi lại, mỉm cười: “Vân nữ sĩ, kêu cô như này có chút kì lạ, sau này tôi có thể gọi cô là Vân Ca không?”
Cô đứng ở đó, dáng vẻ yêu kiều, đường cong dáng người hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được dày công thiết kế.
Vân Ca: “Được.”
Sử Tư Nghiên thỏa mãn rời đi.
Vân Ca nhìn bóng dáng cô ấy thì thầm: “Thái độ của cô nàng này thay đổi nhanh thật.”
Cảnh Trí: “Bởi vì chuyện Trùng sào sao?”
Vân Ca: “Không biết.”
Cô đi qua một ngã rẽ, thấy hai gã người chơi là Câu Xà cùng Linh Dương, bọn họ đang nhiệt tình thảo luận chuyện điều khiển quang giáp.
Bọn họ nhìn thấy Vân Ca, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Nhãi con, chúng tôi có thể hỏi một chút chuyện về quang giáp không?”
Vân Ca biết chuyện bọn họ ngày đó có thể nhanh chóng kích hoạt tinh thần lực ở Thiên Tế, học được cách điều khiển quang giáp, cô đáp: “Hỏi đi.”
Nếu hỏi đến vấn đề làm cô hài lòng, cô sẽ tha thứ chuyện rõ ràng bọn họ đang nghe lén lại làm bộ đang thảo luận.
Bọn họ hỏi hai vấn đề: Vì sao khi điều khiển quang giáp, đại não sẽ có cảm giác mất khống chế vô cùng rõ ràng; não khống chế quang giáp dựa vào tinh thần lực, ở thời điểm nhân loại không có cơ sở tinh thần lực, bọn họ làm thế nào để điều khiển quang giáp.
Vân Ca: “Cảm giác mất không chế là bởi vì tinh thần lực của cậu không theo kịp phản ứng của thân thể cậu.”
Tức là hiện tượng cấp bậc tinh thần lực không theo kịp cấp bậc thể năng, nhân loại ở thế giới người chơi, tốc độ cấp bậc thể năng tăng lên rất nhanh, nhưng tinh thần lực tương đối mà nói thì khá chậm.
Còn vấn đề thứ hai, Vân Ca hơi hơi nheo mắt, sau khi đánh giá hai người chơi một hồi, trả lời: “Trước khi não bộ khống chế quang giáp, thứ nhân loại sử dụng chính là cơ giáp, dùng tay để thao tác bảng điều khiển, nhập mệnh lệnh chiêu thức tương ứng…. Nếu các người lọt vào top 10 trong cuộc thi quang giáp, tôi sẽ tìm cho các người một bộ cơ giáp thao tác bằng tay được không?”