Thôi Chấn Xuyên hắng giọng một cái, vô cùng đắc ý nói: "Thiển Hạ, tôi chờ cô ở trận chung kết! Lần này tôi nhất định sẽ rửa mối nhục xưa!"
Thiển Hạ mềm mại đáp: "Được, nhưng nếu cậu lại thua thì phải làm sao?"
Thôi Chấn Xuyên bị cô nhìn đến nói lắp, "Tôi, tôi, tôi, tôi tùy ý cô xử lý!"
Thiển Hạ: Nhìn NPC đơn giản ngây thơ này xem, nếu không mang về TU787 thì thật xin lỗi nhãi con.
Thiển Hạ: "Nếu thua thì theo lời cậu nói, trong thời gian kì nghỉ của trường học, cậu có thể đến căn cứ chúng tôi làm công không?"
Thôi Chấn Xuyên ngay lập tức đáp ứng: "Được!"
Hắn ta cười ngây ngô rồi rời đi.
Vân Ca nhìn đến nghẹn họng trân trối, thấp thoáng như thấy Mạc Nhu của năm đó lừa gạt mấy thằng nhóc chưa trải sự đời, không hổ là học trò của cô, lợi hại!
Nam Phu liếc xéo Thôi Chấn Xuyên rời đi, thời điểm khi Thiển Hạ xoay người, hắn ta nhanh tay lẹ mắt hướng về phía lưng người kia: "Phi—"
Đội quốc gia nhất cử nhất động đều chú ý tới hắn ta: "?"
Đội quốc gia: Đồng chí Phó Nam, cậu lại sao vậy? Trong trò chơi cũng không thể khạc nhổ đâu nhé! Chưa kể đây có thể không phải là một trò chơi, cậu như vậy là đang làm xấu mặt đất nước!
Thời gian đăng ký tại thi đấu cá nhân đã kết thúc, cuộc thi đấu sẽ chính thức bắt đầu sau một giờ nữa.
Sư Huyên Huyên đến muộn, cô ấy nói với Thiển Hạ: "Tôi xin lỗi, hôm nay bài tập về nhà có vài sự cố ngoài ý muốn, phải nộp nó thì mới lấy điểm được, nên mới đến muộn."
Nữ sinh bên cạnh Sư Huyên Huyên nói: "Rõ ràng là Liễu Tuyết cố ý hãm hại cậu, phá hỏng bài tập của cậu..."
Thiển Hạ: "Không sao, vị này là..." Cô ấy nhìn về phía nữ sinh nói chuyện kia. Sư Huyên Huyên giới thiệu: "Đây là bạn tôi, Bạch Mẫn Mẫn."
Bạch Mẫn Mẫn gật đầu chào hỏi với Thiển Hạ.
Mấy người chơi khác lại nhìn thấy thêm một cô gái xinh đẹp ngây thơ, con thú trong lòng không khống chế được, nếu không phải buổi thi đấu sắp bắt đầu, bọn họ đã lập tức chạy tới làm chuyện lén lút xấu hổ một phen.
Các người nói bọn họ thấy sắc mà làm ra chuyện đáng khinh?
Có cái rắm, làm chuyện lén lút xấu hổ ở đây chỉ là muốn tán gẫu với đối phương xem có thể cùng quay về căn cứ thôi không, cũng không phải cái loại làm chuyện lén lút xấu hổ khác.
Thi đấu vòng loại chính thức bắt đầu.
Vân Ca cùng với mấy người chơi không tham dự ngồi trên khán đài, quan sát thi đấu.
Bên trong đấu trường có hàng ngàn lôi đài lớn được nâng lên, tuyển thủ thi đấu được dịch chuyển đến lôi đài.
Mỗi cái lôi đài có một trăm tuyển thủ, các tuyển thủ này phải đánh lui tất cả người xung quanh trừ bản thân, cho đến khi lôi đài còn lại mười tuyển thủ mới tính vượt qua vòng loại.
Người chơi vì để bắt được xếp hạng cao ở cuộc thi đấu liên minh quang giáp, bọn họ đã mua sắm cho bản thân loại quang giáp mà mình thích ở Thiên Tế, có tiền thì có thể cải tạo nó thành phiên bản ngầu lòi, không có tiền chỉ mua đủ vũ khí để duy trì thứ hạng.
Vòng loại không có người dẫn chương trình, trận thi đấu chỉ vang lên một tiếng còi, thi đấu bắt đầu!
Màn sáng bao phủ quang giáp bị xé ra, toàn bộ quang giáp đều lộ mặt, việc khống chế quang giáp trong Thiên Tế cũng không có nhiều hạn chế như khi ở hiện thực, quang giáp sĩ chỉ cần sử dụng chiêu, cho dù là thể chất hay tinh thần lực thấp một chút so với tiêu chuẩn cũng có thể sử dụng quang giáp cao cấp.
Việc thăng cấp tinh thần lực và thể năng trong Thiên Tế cũng dễ dàng hơn trong thực tế.
Vân Ca còn đang tìm kiếm nhóm người chơi của cô trên sân thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang phát ra sau lưng, cô quay đầu lại thì thấy mấy chục người chơi đang giương cao một tấm biểu ngữ màu đỏ rất lớn, trên đó có viết hàng chữ lớn màu vàng: "TU787 tất thắng!"
Một người chơi khác thì vẫy những lá cờ sặc sỡ có dòng chữ "Xem ma trảo của ông đây!", "Chỉ có thế thôi sao?", "Phế vật!" và vô số câu mỉa mai khác.
Nhóm khán giả khác: "?"