Tinh hạm đến Thần Châu Tinh, một chiếc xe Phong Toàn (Xe chạy bằng gió) dừng ở trước mặt Vân Ca, người tới là Lý Đào - nhân viên công tác được công ty Mê Hàng cử tới đón đám người Vân Ca.
Xe chạy bằng gió cách mặt đất chừng nửa mét, treo lơ lửng trên mặt đất, cửa xe được mở về phía trước, không gian bên trong xe còn rộng rãi hơn so với chỉ nhìn từ bên ngoài.
Sau khi mọi người ngồi vào xe, Lý Đào mở chương trình điều khiển tự động, xe Phong Toàn từ từ bay lên, tiến vào quỹ đạo không trung, bắt đầu di chuyển.
Đám người Hùng Sơ Mặc dựa đầu vào cửa sổ, nhìn thấy có người đang đứng trên ván trượt, lướt qua những tòa nhà cao tầng và bị cảnh sát bắt lại, cũng nhìn thấy một đội tuần tra quang giáp trên không trung, còn nhìn thấy những đám mây trắng có hình bàn chân và biểu tượng cảm xúc gương mặt ở bên ngoài quỹ đạo bay của xe Phong Toàn
Bọn họ hỏi: “Đó là cái gì?”
Lý Đào: “Đây là một loại sinh vật độc đáo của Thần Châu Tinh tên là Miên Đóa Vân, bọn chúng có thể tinh lọc không khí, mọi người không cảm thấy bầu không khí ở Thần Châu Tinh rất trong lành à?”
Đám người Hùng Sơ Mặc thành thật lắc đầu: “Không cảm thấy.”
Sau quá trình xây dựng thần tốc tinh cầu, bọn họ hiểu rất rõ làm thế nào để bảo vệ bầu không khí trong lành, phương pháp bảo vệ thiên nhiên này của Thần Châu Tinh còn không bằng với TU787.
Đám người Hùng Sơ Mặc nói thầm trong lòng: Ghen ghét là loại cảm xúc vô dụng nhất trong tất cả các loại cảm xúc, khi làm bất cứ việc gì chỉ cần vượt qua chính mình là được, không thể lúc nào cũng đi so sánh với người khác.
Bọn họ e ngại nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng: “Cũng chỉ như vậy.”
Lý Đào: “…” Mặc dù hắn có kiến thức phong phú, nhưng cũng chẳng mấy khi gặp phải những người như vậy.
Hắn lại nhìn về phía Vân Ca đang mặt không cảm xúc nói chuyện với bọn họ. Công ty Mê Hàng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho đoàn người Vân Ca tại khu cấp A của Thần Châu Tinh, hay còn được gọi là khu người giàu, mặc dù không gian tự nhiên giản dị nhưng kiến trúc tinh xảo ở bên trong khiến mọi người nhìn vào lại thấy đau lòng.
Nếu không phải có Vân Ca ngăn cản, đám người Hùng Sơ Mặc thậm chí còn muốn kéo Lý Đào lại, để hắn sắp xếp cho bọn họ khách sạn khác rẻ tiền hơn, còn số tiền thừa thì đổi lại thành hiện kim trả lại cho bọn họ.
Vân Ca không thể hiểu nổi người chơi sao có thể keo kiệt đến như vậy?
Cũng không biết bọn họ học từ ai.
Công ty Mê Hàng sắp xếp hai ngày đầu tiên để đám người Vân Ca tham quan Thần Châu Tinh, để cho họ thư giãn tinh thần sau chuyến hành trình tinh tế mệt mỏi, sau đó mới thương lượng chuyện xây dựng trạm hàng không.
Hôm nay, Lý Đào để bọn họ nghỉ ngơi thoải mái trong khách sạn, ngày mai hắn sẽ đưa bọn họ đi tham quan những điểm đến nổi tiếng ở Thần Châu Tinh.
Lý Đào: “Xung quanh nơi này có nhiều khu vực giải trí vô cùng thích hợp để thư giãn, thả lỏng tinh thần, nếu mọi người cảm thấy hứng thú, có thể đến đấy trải nghiệm một chút.”
Đám người Hùng Sơ Mặc lao vào căn phòng xa hoa được sắp xếp cho từng người, phát sóng trực tiếp căn phòng vừa xa hoa vừa xinh đẹp này cho những người chơi ở lại TU787.
Nhưng những người chơi ở căn cứ cũng không hâm mộ hay ghen tị bọn họ.
Người chơi ở căn cứ cười lạnh nói: “Mấy người trước sau gì cũng sẽ bị tư tưởng chủ nghĩa hưởng lạc ăn mòn, một đám lập trường không kiên định, chẳng qua chỉ là một viên kẹo bọc đường cũng có thể khiến cho mấy người hoa mắt, đồng chí Hùng Sơ Mặc, đồng chí Thiển Hạ, đồng chí Phượng Hoàng, mấy người đều là những nhân vật chuẩn mực trong số các người chơi, tư tưởng giác ngộ của mọi người cũng cao thật đấy.”
Đám người Thiển Hạ sợ ngây người.
Hùng Sợ Mặc: “Mẹ nó, tại sao mấy người lại như vậy?”
Người chơi trong căn cứ: “Người trẻ tuổi đừng hở chút là ‘mẹ nó, mẹ nó’, hàng ngày đọc nhiều sách vào, đọc nhiều báo, xem nhiều tin tức thời sự, tôi đây là một bậc thầy quản lý thời gian, không thể lãng phí thời gian bởi những lời mê hoặc của mấy người nữa, tạm biệt.”