Nhìn về phía đó, thấy Liễu Tuyết đang chộp lấy một bản thiết kế nào đó trong tay Sư Huyên Huyên, cười lạnh nói: "Sư Huyên Huyên, cô thật sự càng ngày càng buồn nôn."
Sau đó cô ta chậm rãi xé bản vẽ thiết kế rồi bỏ đi không nói một lời.
Nếu đây chỉ là bản vẽ do chính Sư Huyên Huyên vẽ, cô ấy sẽ không quan tâm đến hành vi của Liễu Tuyết, nhưng đây lại là tác phẩm của Bạch Mẫn Mẫn, thái độ khinh thường xúc phạm của Liễu Tuyết khiến cô ấy không thể chấp nhận được.
Liễu Tuyết cau mày, nhìn chằm chằm vào Sư Huyên Huyên đang nắm tay cô ta, "Buông ra."
Sư Huyên Huyên: "Xin lỗi đi! Cô đã nhắm vào tôi hết lần này đến lần khác, hôm nay cô đã quá đáng lắm rồi, việc xé bỏ bản vẽ của tôi, còn nói rằng tôi buồn nôn, cô đã quên thỏa thuận trước đó rồi đúng không?"
Liễu Tuyết hất cằm: "Cho nên tôi mới không nghĩ tới cô buồn nôn đến mức này, cô thật đáng ghê tởm! Thỏa thuận vô hiệu!" Thấy Sư Huyên Huyên vẫn không chịu buông tay, cô ta giơ tay muốn đánh người.
Thiển Hạ và Phượng Hoàng sững sờ khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai cô gái nhỏ, nó cứ như chơi trò đố chữ, họ không thể trực tiếp nói rõ ra sao?
Hai người tiến lên ngăn ra Liễu Tuyết và Sư Huyên Huyên.
Liễu Tuyết tức giận hết sức, cô ta đáng nhẽ nên mang theo người giúp đỡ của mình đến đây!
Vì đám người Thiển Hạ chỉ yêu cầu cô ta ngồi xuống chứ không làm bất cứ điều gì khác, Liễu Tuyết mới do dự một lúc, không gọi bảo vệ.
Thiển Hạ hỏi Liễu Tuyết: "Tại sao cô lại nói Huyên Huyên ghê tởm?"
Liễu Tuyết: "Cô ta chính là buồn nôn! Quả nhiên là con gái của loại nhà giàu mới nổi."
Sư Huyên Huyên tức giận đến mức lau nước mắt, mỗi lần Liễu Tuyết tấn công gia đình cô, cô sẽ cảm thấy đặc biệt có lỗi, cô một bên vừa lau vừa nói với Liễu Tuyết: "Cô có thể nói tôi như vậy, nhưng đừng nói đụng đến gia đình tôi."
Liễu Tuyết tao nhã liếc mắt, "Đám nhà giàu mới nổi thật buồn nôn cực." Cô ta biết cách tốt nhất để khiến Sư Huyên Huyên suy sụp.
Cô gái phía trước liên tục nói "đồ nhà giàu mới nổi", còn cô gái phía sau thì khóc nức nở nói "Cô xúc phạm người", kẹp Thiển Hạ và Phượng Hoàng ở giữa vô cùng đau đầu. Vân Ca ở phía xa dừng lại, lui về bồn hoa, tiếp tục ngắm hoa.
Cô tin Thiển Hạ và Phượng Hoàng sẽ có thể xử lý tốt vấn đề này!
Liễu Tuyết giống như một cái máy lặp lại, lặp đi lặp lại giữa "buồn nôn" và "mới nổi".
"..." Thiển Hạ hít một hơi thật sâu, tự nói với mình rằng cài đặt NPC nó là như vậy, cô ấy phải bình tĩnh lại, cười hỏi: "Tại sao Huyên Huyên lại buồn nôn, nếu như nói cô ấy là buồn nôn, cũng nên đưa ra cái lý do chứ."
“Cô ta có buồn nôn hay không, bản thân cô ta còn không biết?” Liễu Tuyết nhìn giấy vụn trên mặt đất, trong mắt hiện lên một chút chán ghét, “Nhặt đồ tôi đã vứt đi, cũng thật là có người như cô, Sư Huyên Huyên!”
Thiển Hạ ngay lập tức phản ứng, "Ý cô là, đó là thiết kế của cô?"
Liễu Tuyết kỳ quái nhìn cô ấy: “Nếu không tôi sao lại cảm thấy cô ta buồn nôn?” Cô ta ngước mắt nhìn Sư Huyên Huyên, “Hóa ra cô không nói cho hai người bạn của cô, ngại quá, hy vọng sẽ không trì hoãn trận đấu của cô."
Sư Huyên Huyên lúng túng, cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại chần chừ.
Thấy bộ dạng rụt rè của Sư Huyên Huyên, Liễu Tuyết cảm thấy rất buồn nôn, cô ta hừ lạnh, đứng dậy rời đi.
Thiển Hạ nói, "Bạch Mẫn Mẫn đã đưa nó cho cô ấy."
Liễu Tuyết nhướng mày: "Cái cớ sứt sẹo như vậy, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?"
Cô ta khoanh tay, đi đến gần Sư Huyên Huyên, quan sát biểu hiện của cô ấy.
Một lúc sau, cô ta cau mày, đưa tay nâng cằm Sư Huyên Huyên lên: "Sao lại khóc? Thật nực cười, rõ ràng là cô lấy đồ của tôi, người nên khóc không phải là tôi sao? Tôi lúc trước còn xem cô là đối thủ của tôi, còn có thể cho cô làm một số việc hắt nước bẩn lên người tôi, khăng khăng rằng tôi hãm hại cô, động tay động chân đối với tác phẩm cô sao."
Cô ta vươn tay còn lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Sư Huyên Huyên, "Vậy tôi cho cô xem thật sự bắt nạt người là như thế nào?"