Mã Hữu Tiền hoàn toàn không nhớ mình có một người bà con như Tống Dân, sau khi hắn hỏi rõ ràng mọi chuyện xảy ra liền nói sẽ để thuộc hạ của mình ra mặt xử lý chuyện này, hắn còn phải tham gia một buổi triển lãm đồ cổ.
Tống Dân sống không còn gì nuối tiếc nữa.
Mã Đức Đông vẫn vô cùng tức giận, vết thương của Tống Dân mặc dù nhìn nghiêm trọng nhưng thực chất cũng chỉ là vết thương nhẹ, vì vậy Mã Đức Đông không bị nhốt lại.
Vân Ca: “...”
Nơi này hình như không cần tới cô nữa?
Người chơi chỉ vào một góc khác của trong trụ sở cảnh sát, nhỏ giọng nói: “Nhãi con, đứa nhỏ kia cực kỳ giống cô, bọn tôi đã điều tra rồi, cô bé đó không có ghi chép ra vào tinh cầu, cũng không rõ lai lịch của cô bé ra sao, cô bé này hình như có chút vấn đề.”
Mạc Nhu đang nói chuyện với Mã Đức Đông ở bên ngoài, Vân Ca đi tìm đứa bé mà các người chơi vừa nói lúc nãy.
Khuyết Hân Nghiên đang ở bên cạnh đứa bé đó, cô ôm lấy cô bé đang liên tục vùng vẫy nói: “Em đừng sợ, ở đây rất an toàn.”
Vừa rồi, cô bé đã kể lại những việc mà Tống Dân đã làm với cô bé, sau khi nói xong cô bé vẫn luôn khóc lóc ầm ĩ đòi rời khỏi cục cảnh sát, Khuyết Hân Nghiên đoán có lẽ cô bé này đã phải chịu kích thích nào đó.
Cơ Bảo không dám dùng sức quá nhiều, nó sợ sẽ làm bị thương Khuyết Hân Nghiên, như vậy nó thật sự sẽ không thể ở lại Bái Tinh được nữa.
Nhưng nó cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, quỷ mới biết được liệu Vân Ca có nhìn ra lai lịch của nó hay không.
Nó nghe thấy mấy người kia nói rằng đã thông báo cho chủ tinh cầu…
Cơ Bảo cố gắng trượt xuống khỏi vòng ôm của Khuyết Hân Nghiên.
Khuyết Hân Nghiên chỉ túm được chiếc váy của Cơ Bảo, cô sững sờ, tại sao cô bé này lại không mặc đồ lót?
Vân Ca vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một cái m.ô.n.g trắng nõn, đối phương xoay người sang, vậy mà lại là một chú chim nhỏ. Vân Ca: “...”
Cơ Bảo đặt chiếc váy xuống, nó rất bình tĩnh, dù sao thì trong trong quan niệm của nó không hề có khái niệm gì về việc mặc đồ lót, nó mặc váy chỉ đơn giản vì nó thích mặc mà thôi.
Cơ Bảo đồng thời cũng có chút mất bình tĩnh, bởi vì người phụ nữ có vẻ đáng sợ này đang đứng trước mặt nó, nhìn chằm chằm vào nó.
Tay Vân Ca đặt ở ngay bắp chân, có thể lấy vũ khí ra bất cứ lúc nào, sinh vật ăn mặc thành đứa bé gái này đang đứng ngay trước mặt cô, vậy mà cô hoàn toàn không cảm ứng được nó.
Nơi này là Bái Tinh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy được.
Đứa bé này có vấn đề.
Vân Ca hỏi: “Ngươi là thứ gì? Tại sao xuất hiện ở Bái Tinh?”
Khuyết Hân Nghiên giờ mới nhận ra tình huống trước mắt có gì đó không đúng, đứa bé này hình như không chỉ là một đứa bé, trông dáng vẻ này của nó như đây còn là một sinh vật khác!
Khuyết Hân Nghiên: Không hổ là mình, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn.
Cơ Bảo đứng yên tại chỗ, nó không biết nên làm sao cho ổn, sau đó nó bỗng nhiên xoay người, cánh tay nó hướng về phía trước tạo thành một luồng ánh sáng màu xanh lam phá vỡ bức tường.
Tốc độ chạy trốn của nó nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, những chỗ mà nó đi qua đều để lại vết băng, vết băng kéo dài trên đường, trong phút chốc những kiến trúc trên đường cũng đông lại thành băng.
Tình hình này rất giống như khi Tuyết Yêu Vương xuất hiện, người bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng màu tím lam xinh đẹp ảo diệu lóe lên trong không trung, sau đó những tòa kiến trúc bắt đầu xuất hiện sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Những du khách tới Bái Tinh đều khen ngợi: “Đây là tiết mục đặc biệt của tinh cầu các anh à?”
Người chơi: Cảm thấy không giống lắm.
Du khách chạm vào kiến trúc làm bằng băng, tượng băng nhanh chóng tan ra rồi biến thành nước, sau đó một chiếc cầu vồng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Du khách kinh ngạc, vội vàng chụp hình kỷ niệm: “Thật không thể tin được! Làm sao để làm được như vậy! Rất giống ảo thuật!”