Hải Hoàng thật sự bị dọa sợ!
Nó muốn đi xem bản thể của nó ngay lập tức.
Nó rất lo lắng bản thể của nó bị thiếu đi một cánh tay hay một cái chân.
Cơ Bảo vốn dĩ là một đứa nhiều chuyện, nó lôi kéo Vân Ca đang rất không tình nguyện lại bắt đầu kể lảm nhảm về những chuyện vặt vãnh trong nhà.
“Thực ra ta đã thức tỉnh từ sớm rồi, mọi người ngày nào cũng tới tìm ta nói chuyện, chỉ cô là không đến tìm ta, chẳng qua ta vẫn nhớ cô nửa đêm tới đắp chăn cho ta, còn vuốt ve ta cười ngốc nghếch cả nữa ngày, ta liền biết cô chắc chắn là một người tốt.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Vân Ca.
Vân Ca: “...”
Lúc đó bởi vì cô đang rất nghèo, cô lại chiếm được trứng trùng nên cảm thấy có chút hào hứng.
Quang não của Vân Ca reo lên, gián đoạn cuộc trò chuyện của mọi người, người gọi tới là phó bộ trưởng Ích Chính Chân của bộ chính trị Đức Đông Tinh.
Ích Chính Chân nói: “Vân chủ tinh cầu, về việc cô âm thầm giam giữ nhân viên ngoại giao Tống Dân của tinh cầu chúng tôi và áp dụng hình phạt riêng với người này, tinh cầu chúng tôi sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm liên quan, mong cô có thể thả Tống Dân ra ngay lập tức, để hắn quay trở về Đức Đông Tinh, sau đó chờ quyết định xử phạt của liên minh.”
Vân Ca: “Tống Dân phạm tội tại Bái Tinh.”
Ích Chính Chân: “Vân chủ tinh cầu nói đùa rồi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nghe nói các cô chỉ dựa vào lời nói của người liên quan trong cuộc, cũng chính là khẩu cung của cô bé kia mà đã định tội Tống Dân, xem ra trình độ phát triển trên lĩnh vực luật pháp ở Bái Tinh vẫn chưa được hoàn mỹ. Cũng không biết có những người nhìn vào thì lương thiện đơn thuần, nhưng thực tế lại ẩn giấu mưu đồ nào đó, có thể là vì muốn được chú ý, cũng có thể là vì tiền, cũng có thể là bởi vì muốn chiếm một suất trên tinh cầu phụ thuộc…”
Vân Ca: “Ông cho là tôi lợi dụng chuyện của Tống Dân để tống tiền Đức Đông Tinh à?”
Ích Chính Chân: “Có vài lời không cần nói rõ ràng ra, Vân chủ tinh cầu, trong lòng chúng ta đều biết rõ chuyện này là được, tôi đã nhìn thấy rất nhiều tinh cầu giống như cô, liên minh cũng vậy.”
Vân Ca trực tiếp ngắt điện thoại của hắn, sau đó cô liên lạc với đội cảnh vệ. “Nhốt Tống Dân vào Tháp Tẩy Tội.”
“Đánh hắn một trận rồi hẳn nhốt vào.”
Người chơi đội cảnh vệ hào hứng xoa tay, bọn họ lâu lắm rồi không được đánh quái hình người.
Thành viên của đội quốc gia trong đội cảnh vệ nhìn thấy người chơi lấy ra kiếm sắt, roi da, cưa điện, còn có người lấy ra một cái bát lớn, chính là cái bát mà bọn họ sử dụng lúc ở nhà ăn của căn cứ.
Đội quốc gia muốn nói lại thôi.
Bảo bọn họ đánh người, không phải g.i.ế.c người.
Đội quốc gia nhắc nhở bọn họ: “Đọc đề, đánh người.”
Người chơi cầm chiếc roi điện đang kêu vù vù lên nói: “Biết rồi, anh yên tâm, cái roi này của tôi không c.h.ế.t người được! Nó rất cùn!” Người nọ không cẩn thận vung một roi xuống, mặt đất bị thủng thành một cái hố lớn.
Tài liệu mà bọn họ sử dụng để chế tạo mặt sàn của cục cảnh sát chính là tài liệu phòng ngự cấp B!
Đội quốc gia buồn bã nói: “Chơi [tít…] (game) mà cũng không biết đọc đề, lúc mọi người làm bài kiểm tra có phải cũng thường đọc sai đề không, đọc sai đề làm sai đáp án nhưng cuối cùng lại thành làm đúng, còn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tư duy rập khuôn, chỉ mới nhìn thấy phần mở đầu liền cho rằng đó là câu hỏi ôn tập mà mình đã từng làm, cứ thế bắt tay vào làm…”
Người chơi ôm ngực, bọn họ bị, bị nói trúng rồi!
Người chơi: Mẹ nó!
Bọn họ đổi sang dùng cây gỗ, sau đó cởi đồng phục cảnh vệ trên người mình xuống, thậm chí còn tiêu tiền đổi thành một gương mặt khác, sau đó bọn họ che mặt Tống Dân lại, phát tiết toàn bộ cơn tức do đội quốc gia gây ra lên người Tống Dân.
Tống Dân bị đánh cho gần chết.
Đội quốc gia đang định ngăn cản, người chơi liền lấy thiết bị cấp cứu cầm tay ra trị thương cho Tống Dân, rồi lại đánh hắn thêm bốn, năm trận nữa, rồi lại chữa trị cho hắn, sau đó nhốt hắn vào Tháp Tẩy Tội.