Nghe Giang Khâm nói như vậy, cô mới nhận ra đúng là sắc mặt của Sở Vân Kiêu không được tốt lắm.
Sở Vân Kiêu che miệng ho khan, không đáp.
Giang Khâm giành trả lời trước: "Bệnh cũ thôi, Sở tổng của chúng tôi thường xuyên không ăn cơm đúng giờ nên mắc bệnh dạ dày.
"Hướng Ca "à" một tiếng và nói: "Như vậy là không được, công việc bận rộn đến đâu cũng phải nhớ ăn cơm đúng giờ.
"Giang Khâm: "Đúng vậy, Sở tổng chính là thiếu người ở bên giám sát.
Đáng tiếc anh ấy độc thân vạn năm, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái.
"Giang Khâm chỉ dùng dăm ba câu nói đã moi móc thiếu sót của Sở Vân Kiêu ra ngoài.
Anh ấy còn ỷ vào việc có Hướng Ca ở đây làm chỗ dựa, nên cũng chẳng thèm để ý đến cái liếc mắt lạnh thấu xương do Sở Vân Kiêu đưa tới.
"Hướng tiểu thư, cô giúp tôi việc này được không?" Giang Khâm lại kéo câu chuyện về đề tài cũ, nhìn Hướng Ca với ánh mắt chờ mong.
Hướng Ca không ngờ mình được giao trọng trách nên không khỏi chần chừ mất mấy giây.
Lại lén liếc mắt nhìn thần sắc của Sở Vân Kiêu, trong lòng thoáng dao động.
Lại nói, Sở Vân Kiêu đã từng giúp cô hai lần, cô còn chưa báo đáp người ta, bây giờ vừa hay có thể nhân cơ hội này trả lại nhân tình.
"Được.
" Cô đồng ý.
Dứt lời, trong mắt Sở Vân Kiêu hiện lên ý cười, nhưng sắc mặt vẫn cứng đơ bất động.
Anh cho Giang Khâm một cái nhìn tán thưởng, Giang Khâm kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Làm được việc tốt, khăn quàng đỏ trước ngực lại càng tỏa sáng hơn.
"Vậy nhờ cô nhé!" Giang Khâm đưa quyển sổ trên tay cho Hướng Ca: "Phía trên là những thứ Sở tổng không được ăn, tránh nó ra là được.
"Tiếp đó lại nói với Sở Vân Kiêu bằng giọng điệu đầy ý tứ sâu xa: "Sở tổng, anh phải ăn cơm đầy đủ đó!"Sở Vân Kiêu khẽ gật đầu: "Ừ.
"Ý dưới mặt chữ là: Ừ, lát về tăng lương cho cậu!Giang Khâm dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Bỗng nhiên chỉ có hai người ở riêng với nhau, Hướng Ca cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng Sở Vân Kiêu lại tỏ ra rất tự nhiên, rảo bước đi về phía thang máy.
"Muốn ăn gì?" Anh hỏi.
"Anh thì sao?" Hướng Ca hỏi ngược lại.
Hướng Ca nói tiếp: "Anh chọn đi, tôi mời anh.
"Sở Vân Kiêu đi vào thang máy, đứng ở phía trong cùng: "Nếu là cô mời thì cô làm chủ đi.
"Hướng Ca đi theo sau Sở Vân Kiêu vào thang máy, hai người đứng một trước một sau.
Hướng Ca nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình phản chiếu trong gương trên tường thang máy, suýt nữa giật nảy mình.
Vì cô vừa khóc nên chóp mũi đỏ như một chú hề.
Nghĩ đến vừa rồi mình xuất hiện trước mặt Sở Vân Kiêu với hình ảnh này! Hướng Ca xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một hố để chui xuống.
Cô vội vàng lấy khẩu trang trong túi ra.
"Sao lại đeo khẩu trang?" Sở Vân Kiêu vẫn luôn để ý đến động tác của Hướng Ca.
"Xấu quá đi mất!" Hướng Ca mím môi.
Cô nghe thấy người đàn ông phía sau bật cười, tiếng cười rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy.
Sau đó, anh lại nói: "Cũng đáng yêu mà.
".