Chương :
Trương Khải đang ngồi trên chuyến tàu hoả đến thành phố S, mười phút trước cậu đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong mười tám năm cuộc đời – cậu bất cẩn làm vỡ di vật của bà, một miếng ngọc bội trừ tà.
Miếng ngọc này đã đi theo Trương Khải mười hai năm, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là đúng thật, nhưng mỗi lần Trương Khải đeo nó đúng là đều gặp dữ hoá lành. Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sau khi ngọc bội trừ tà bị vỡ, có một anh chàng mặc trang phục cổ đại xuất hiện trên không trung.
Người đàn ông tự xưng là bị phong ấn trong ngọc bội tên là Long Thất, có điều y là một con yêu tinh rắn, mấy trăm năm trước lúc đi dâm dê một cô thiên kim tiểu thư nào đó như thường lệ thì bị đạo sĩ được người ta mời đến phá huỷ xác rắn, ba hồn bảy phách cũng bị phong ấn vào ngọc bội.
"... Sau khi miếng ngọc bị vỡ thì phong ấn bị phá bỏ, thế là ông đây lại được nhìn thấy mặt trời rồi." Long Thất thoải mái ngả người tựa vào ghế nói, "Vậy nên cậu có thể được coi là ân nhân cứu mạng của tôi."
"Éc... không cần cảm ơn." Trương Khải liếc nhìn tiếp viên đường sắt đi xuyên qua thân thể của Long Thất mà nét mặt vẫn như thường, thấp giọng nói, "Nếu anh bắt buộc phải trả ơn, thì hãy khiến Togashi Yoshihiro và Nam Phái Tam Thúc mau lấp hố là được, mở hậu cung cho cháu ngoại gì đó thì không cần đâu."
"Ngại quá, cơ thể xác thịt của tôi đã bị phá huỷ, lại còn bị nhốt lâu như vậy, chẳng còn lại bao sức. Bây giờ ngoại trừ việc có thể hiện thân trước mặt cậu, thì chuyện tôi làm được cũng không nhiều. Có điều..." Long Thất cười cúi đầu áp sát Trương Khải, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải khiến y thoạt nhìn rất quyến rũ, "Nếu cậu và tôi kí khế ước, Trương Khải, đợi đến sau khi cậu giúp tôi khôi phục được pháp lực, tôi sẽ thực hiện mọi ước nguyện của cậu."
Trương Khải chẳng buồn nghĩ ngợi, đáp thẳng: "Tôi! Không! Muốn! Madoka và Kyubey cho chúng ta biết rằng, đừng bao giờ kí khế ước với một gã kì quái."
Long Thất cười càng rạng rỡ hơn: "Thật đáng tiếc, tôi vừa mới gọi tên cậu, cậu đã đáp lại tôi. Thế là khế ước của chúng ta đã được thành lập rồi."
Chương :
Sau đó Long Thất vứt lại một câu "Yên tâm, cậu nhất định sẽ cảm ơn tôi" rồi biến mất.
Trương Khải vò đầu bứt tóc mười mấy phút đồng hồ, sau đó nhận được tin nhắn trong nhóm chat rằng một đại thần nào đó mới cập nhật chương, sau đó trong mắt cậu chỉ còn lại việc đọc chương mới. Đợi đến khi đọc hết chương mới gần mười nghìn chữ, lại cà khịa một trận vì nữ phụ mới xuất hiện trong nhóm chat, thì đoàn tàu đã đến thành phố S.
Trương Khải theo học ở đại học F, do bố mẹ đều đang đi công tác, cậu là một trong số ít sinh viên năm nhất phải đến báo danh một mình. May mà trường có sắp xếp xe riêng đến đón tân sinh viên, hành lí của cậu không nhiều lắm, chưa đến bốn giờ chiều cậu đã suôn sẻ đến trường rồi.
Người phụ trách tiếp đón tân sinh viên đăng kí toàn là các đàn chị xinh đẹp, có điều Trương Khải là một otaku ru rú ở nhà điển hình, ngoại trừ các câu "chào chị", "cảm ơn", "tạm biệt" ra thì chẳng nói thêm chữ nào đã nhận hướng dẫn nhập học, kéo hành lí đi tìm kí túc xá.
Toà kí túc mà Trương Khải ở trong trường đại học F có tên gọi là "Ổ chó", lấy từ ý "chó lắm tiền". Mặc dù cũng là phòng bốn người, nhưng toà B là toà mới xây nhất trong toàn trường, cũng là toà kí túc xá duy nhất có phòng vệ sinh riêng. Bây giờ do Học viện Quản lí ở, trong mùa đông thù hận của các học viện khác ùn ùn kéo tới không dứt.
Trường đại học ở TQ gồm rất nhiều các học viện nhỏ hơn, các học viện nhỏ này có cấp bậc bằng trường đại học ở VN, còn một trường đại học ở đó thì bằng cỡ Đại học Quốc gia.
Đợi đến khi cậu xách hành lí trèo lên đến tầng bảy, cửa không bị khoá, đẩy nhẹ cái đã mở ra, đã có hai người ở đây rồi, có điều rất rõ ràng rằng một trong đó không thuộc phòng của họ. Nhìn cặp nam nữ (khốn nạn) đang hôn nhau đắm đuối trong phòng, ảo thuật gia trẻ tuổi Trương Khải bày tỏ mắt chó hợp kim cũng mù rồi.
"Này~~" Trương Khải đang định đóng cửa lại thì cậu nam sinh để quả đầu màu hạt dẻ đã phát hiện ra cậu, hắn mỉm cười chào hỏi, "Vào đi, để cậu thấy trò cười rồi." Cô nữ sinh còn lại không ung dung như vậy, mặt đỏ bừng nói một câu "ngại quá" rồi nhanh chóng chuồn mất.
"Đàn chị sau này nhớ gọi nha", cậu nam sinh đó sau khi dùng mắt tiễn người ta thì ngoái đầu lại nói với Trương Khải, "Tôi tên là Từ Kiếm Đông, bốn năm tới nhờ cậu chỉ bảo nhé."
Tại sao không tên là Từ Kiếm Nam nhỉ, Trương Khải vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị thầm nghĩ, "Tôi tên là Trương Khải, về sau nhờ chỉ bảo."
Từ Kiếm Đông ngủ ở giường dưới Trương Khải, hai người coi như lứa đến báo danh sớm nhất trong số tân sinh viên, đến chạng vạng mà hai người còn lại vẫn chưa tới. Lúc họ cùng nhau ra ngoài ăn tối, Trương Khải vốn định đi ăn ở căng tin hoặc mì Lan Châu, quà vặt Sa Huyện gần đó, kết quả Từ Kiếm Đông kéo luôn cậu đi quán ăn nom có vẻ sang trọng nhất ở quanh khu đại học F, cuối cùng còn dứt khoát đi thanh toán hết.
Cao ráo đẹp trai nhà giàu, sinh ra ở vạch đích... Trương Khải khóc ròng.
CHƯƠNG :
Là một trường đại học danh tiếng, thứ khiến người ta khen ngợi nhất ở đại học F là buổi tối không cắt điện cũng không cắt mạng, tối về kí túc, Trương Khải vừa đọc truyện mới vừa vui mừng rằng mình đã không chọn nhầm trường.
Đợi đến khi cậu lướt hết một lượt trang web thì đã sắp bốn giờ sáng rồi, Từ Kiếm Đông giường dưới đã ngủ từ lâu. Trương Khải mò mẫm trèo lên giường, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giữa đêm Trương Khải đột nhiên buồn tè tỉnh giấc, mơ màng mặc mỗi quần lót trèo xuống giường vào phòng vệ sinh, phát hiện ra Từ Kiếm Đông đang tắm rửa ở bên kia rèm ngăn cách.
"Vừa nãy không phải đã tắm rồi sao." Trương Khải lầm bầm, lúc trước Từ Kiếm Đông tắm cậu cũng vào đi vệ sinh một lần.
Người đằng sau tấm rèm hình như khẽ bật cười.
Đồ lập dị, Trương Khải vừa nghĩ vừa rút hoạ mi trong quần lót ra, đang định tè thì nghe thấy tiếng tấm rèm sau lưng bị kéo ra.
Cơ thể ẩm ướt nóng bỏng đầy mạnh mẽ vừa tắm xong vòng quanh Trương Khải từ đằng sau, áp sát vào tấm lưng cũng trần trụi của cậu. Đồng thời một cánh tay từ phía sau vươn tới, túm chặt lấy hoạ mi của Trương Khải.
"Mẹ kiếp cậu điên à..." Trương Khải ngoái đầu lại chửi, nhưng lại bị cánh tay còn lại của Từ Kiếm Đông cố định đầu, sau đó hắn hung hãn hôn cậu.
WTF!!! Nụ hôn đầu của tôi!!!!!!
Trương Khải quá kinh ngạc, lập tức đần người ra chẳng hề phản kháng. Thế là đầu lưỡi của Từ Kiếm Đông thuận lợi tách môi và răng của cậu ra, luồn vào miệng cậu, móc lấy lưỡi của cậu, tuỳ ý quấn quýt liếm mút mà xâm lược.
Cậu bị hôn đến nỗi váng cả đầu, tới tận khi bị một thứ nóng bỏng cách lớp quần lót mỏng tang chọc vào mông mới hoàn hồn. Trương Khải ra sức giãy giụa mãi mà không thể thoát khỏi trói buộc, cậu vừa định cắn đứt luôn cái đầu lưỡi đang lăn lộn trong miệng mình thì bàn tay đang cầm hoạ mi của cậu lại đột nhiên siết chặt rồi chuyển động.
Trương Khải lập tức nhũn cả chân, chỉ đành mặc cho đầu lưỡi trơn trượt linh hoạt của Từ Kiếm Đông lùng sục trong miệng mình, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "chùn chụt".
Tay của Từ Kiếm Đông rất thành thạo, vòng quanh thân hoạ mi chuyển động lúc nhanh lúc chậm, chym của Trương Khải từ từ phình ra, nóng bỏng như thứ đằng sau đang chọc vào mông cậu khiến cậu đau nhói.
Đợi đến khi môi của hai người tách ra, Trương Khải đã sắp không đứng nổi nữa rồi, chỉ có thể ngả ra sau dựa vào người Từ Kiếm Đông, cúi đầu thở hổn hển.
Từ Kiếm Đông khẽ cười một tiếng, tay còn lại cũng thò ra đùa nghịch dương vật đã hoàn toàn nhỏm dậy của Trương Khải. Tay trái của hắn nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên quy đầu của cậu, tay phải không ngừng nắm thân chym dùng sức tuốt từ gốc đến ngọn.
Trương Khải không kìm được run rẩy, trong đầu cậu trắng xoá, dục vọng muốn bắn ngày càng mãnh liệt. Cùng với đó còn có ý muốn đi tiểu vừa nãy bị cắt ngang. Hai loại xúc động luẩn quẩn trong đầu cậu, đỉnh cột cờ đã phình đến độ đau đớn của cậu rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, thấm ướt bàn tay đang vuốt ve quy đầu.
"Cậu vẫn còn là trai tân nhỉ, tí thế này đã không chịu được rồi." Người đằng sau cười nói.
Trương Khải từ bé đến lớn chưa từng tự xử được mấy lần, chỉ đành yếu đuối thở dốc, đã không còn để ý đến chuyện tức giận hay phản bác được nữa.
Từ Kiếm Đông đột nhiên cúi đầu, thò đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của hắn ra liếm cần cổ của Trương Khải, sau khi để lại một dấu hôn thì chầm chậm liếm dọc đến tai phải của cậu.
Khi đầu lưỡi của Từ Kiếm Đông chậm rãi trượt lên dái tai của cậu, liếm không ngừng, cuối cùng khẽ dùng răng day cắn, Trương Khải lên đỉnh.
Nhưng tay phải của Từ Kiếm Đông lại đột ngột siết chặt, tay trái hung dữ bịt lỗ nhỏ trên hoạ mi của cậu lại.
Cao trào của Trương Khải còn chưa đến một giây đã bị cắt ngang, tinh dịch dâng trào hoàn toàn bị bít lại không thể chảy ra được.
Cậu đỏ bừng mặt ngoái đầu nhìn ra sau một cách khẩn khoản, Từ Kiếm Đông lại giơ cao bảng hiệu của hắn - nụ cười gọi ong mời bướm mà lúc trước Trương Khải thầm chửi trong lòng.
"Muốn bắn à? Vậy cậu dùng cái gì để đổi?" Hắn nói.
CHƯƠNG :
Trương Khải thất vọng ra mặt, Từ Kiếm Đông bóng gió, không, thẳng toẹt bằng cách đẩy người lên, chú chym nóng rực dưới bụng gần như định chọc thủng quần lót của Trương Khải, đâm thẳng vào khe mông cám dỗ người khác của cậu.
Trương Khải đã từng lướt qua vô số cửa sổ popup "yoooooooo~" ở trang web B hiểu ngay tắp lự, cảm giác nguy hiểm lập tức bùng nổ.
Là một cậu trai thẳng thuần chủng yêu thích cô giáo Thảo và Tokyo Hot, đằng sau có thể thoát khỏi chuyện này sớm hơn đằng trước căn bản là không khoa học được không?!
Có điều pháp sư level làm sao có thể là đối thủ của kiếm khách đã chuyển nghề nhiều năm được? ┐(┘_└)┌
Bàn tay chặn trước đỉnh hoạ mi vẫn hung dữ đè nén, bàn tay còn lại lại bắt đầu động tác... Lần này không chỉ là hai tay vòng quanh chym chuyển động nữa, ngay cả hai bọc trứng cũng được chăm sóc, không ngừng nắn bóp đùa nghịch.
Cơ thể vốn đã bắt đầu căng cứng giãy giụa của Trương Khải lại mềm nhũn, càng ngày càng dựa dẫm vào tên đầu sỏ đằng sau hơn. Tiếng thở dốc của cậu ngày càng gấp gáp hơn, cặp mắt dần trở nên ướt át.
"Tôi cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, tốc chiến tốc thắng nào." Giọng nói của Từ Kiếm Đông đằng sau cũng không còn thoải mái tuỳ ý như trước nữa, rõ ràng hơi âm trầm.
Não của Trương Khải còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng khi bàn tay trên hoạ mi thay đổi tiết tấu như gảy guitar mà đùa nghịch, cuối cùng thậm chí còn co một ngón tay búng mạnh một cái, miệng cậu gào lên: "Để tôi bắn, muốn thế nào tuỳ cậu!"
Nụ hôn hạ xuống sau tai cậu, chữ "ngoan" mang theo ý cười chui vào tai, sau đó bàn tay phải vẫn luôn tác oai tác quái rời khỏi chym cậu.
Trương Khải thở phào một hơi, không biết là thả lỏng hay mất mát, bàn tay phải đó lại quay lại, còn cầm theo một sợi dây giày không biết ở đâu ra.
Từ Kiếm Đông buộc dây giày quanh gốc dương vật của Trương Khải, hết vòng này đến vòng khác, đợi đến khi hắn thắt xong nút thì hoạ mi run rẩy của cậu chẳng còn tiết nổi ra lấy một giọt dịch nào nữa.
Trương Khải mệt mỏi dựa vào người đằng sau, lúc quần lót bị cởi ra, một đôi tay sờ vào mông cậu, cậu lại run rẩy muốn thoát ra, vừa mới cử động cặp mông trần trụi liền bị vỗ một cái không nặng không nhẹ.
"Kinh doanh nói mà không giữ lời à, mất mặt Học viện Quản lí kinh doanh quá..." Từ Kiếm Đông cười hì hì, "Cậu muốn cả đời này bị buộc lại không bắn nổi à?!"
Lông măng của Trương Khải dựng đứng cả lên, Từ Kiếm Đông lúc này nom đầy nguy hiểm và thuyết phục, là một tên vô dụng sức chiến đấu chỉ đến , cậu lập tức đầu hàng.
Trương Khải bất lực tách hai chân ra, để tiện cho tay của Từ Kiếm Đông từ từ bắt đầu khám phá hoa cúc của cậu.
Cảm giác như đã chịu đựng cả thế kỉ vậy, tay của Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng từ cặp mông trượt vào cửa sau của cậu, vẽ vòng tròn bên ngoài cửa hang đóng kín ấy mà khó có thể vào trong được.
Từ Kiếm Đông giơ tay lên, luồn ngón tay vào miệng cậu, hắn thấp giọng nói bên tai cậu: "Liếm cho ướt vào, nếu không lát nữa người đau là cậu thôi." Trương Khải thất thần ngoan ngoãn liếm hai ngón tay thò vào miệng mình, một dòng nước bọt chảy xuống từ khoé miệng không khép lại của cậu, nhỏ thẳng lên đầu vú hơi nhỏm dậy trước ngực cậu.
Khi ngón tay được rút ra, nó đã ướt đẫm rồi.
Lần này Từ Kiếm Đông hơi dùng sức, cửa sau đóng kín liền bị công phá, khớp đầu tiên của ngón trỏ bị đâm vào trong.
Trương Khải không đứng vững, cậu quỳ gối, Từ Kiếm Đông liền thuận thế đè cậu lên nắp bồn cầu.
Ngón tay cắm vào cửa sau không ngừng đâm chọc xoay vòng, mỗi lần đều chui vào sâu hơn. Khi nó bị cả ngón tay đâm vào và không ngừng xoay, một thứ cảm giác không thốt được thành lời từ cửa sau vốn chỉ đau đớn chui thẳng vào đầu Trương Khải, khiến cậu không kìm được lắc hông một cái.
Cái lắc này rất nhẹ, nhưng đằng sau vẫn có tiếng cười đáng ghét vang lên, "Không ngờ cậu lại nhạy cảm và dâm đãng đến mức này." Từ Kiếm Đông nói.
"Không, không phải đâu... á..." Câu phủ nhận mới nói được một nửa đã bị cắt ngang bởi ngón tay thứ hai đột nhiên đâm vào. Từ Kiếm Đông thậm chí còn hơi cong ngón giữa và ngón trỏ lại, cậu lập tức phát ra tiếng kêu không biết là sung sướng hay đau đớn.
Cửa sau lần đầu bị công phá nhanh chóng mềm nhũn trước sự đùa nghịch của hai ngón tay, thế là ngón thứ ba... ngón thứ tư...
Khi Từ Kiếm Đông rút ngón tay ra đỡ mông Trương Khải, đặt dương vật trước cửa hoa cúc của cậu, cậu đã mệt mỏi vểnh mông nằm sấp trên nắp bồn cầu, mặc người ta cấu xé. Hoạ mi bị dây giày buộc chặt của cậu lại phình to hơn một chút, bị ghì đau nhói mà không được giải thoát, nhưng bên ngoài lỗ nhỏ vẫn có vài giọt chảy ra.
"Đừng khóc nhé." Nói xong Từ Kiếm Đông liền nhét phần đầu dương vật vào cửa sau của Trương Khải.
Lúc quy đầu khổng lồ phá cửa vào, Trương Khải nâng thân trên lên theo phản xạ, rồi lại yếu đuối ngã nhoài xuống. Dương vật nóng bỏng xông vào cửa sau mềm nhũn như đóng cọc không chỉ đem lại đau đớn cho cậu, mà còn có một chút sung sướng giấu kín. Theo sức lực đâm rút càng ngày càng lớn của Từ Kiếm Đông, dương vật chui vào càng ngày càng sâu, thứ khoái cảm đó cũng ngày càng rõ rệt.
Vách ruột mềm mại bị dương vật cứng rắn phá tan, nửa từ chối, nửa lại quấn quýt.
"Ưm~~" Lúc Từ Kiếm Đông đâm lút cán, Trương Khải cuối cùng cũng rên thành tiếng, ngay cả eo cũng không kìm được nữa mà bắt đầu đong đưa theo nhịp đâm một cách rõ ràng.
Từ Kiếm Đông vốn còn định cười nhạo Trương Khải, nhưng khoái cảm đâm thẳng lên đầu khiến hắn từ bỏ việc nói thêm, hắn dốc sức đâm vào cửa sau của cậu, rút ra, rồi lại đâm vào...
Không biết đã qua bao lâu, Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng khảm dương vật vào thật sâu bên trong hoa cúc của Trương Khải, bắn vào trong người cậu.
Thoáng chốc bị thụt đến độ sâu chưa từng có, lại bị chất lỏng nóng rực tưới ướt vách ruột, Trương Khải cứng đờ một lát, sau đó cầu xin với giọng nức nở: "Xin cậu... để tôi bắn đi."
Sau khi Từ Kiếm Đông bắn hết giọt tinh dịch cuối cùng vào trong người cậu, hắn rút dương vật ra, thơm lên má cậu và cười nói: "Ngại quá, tôi quên mất." Sau đó hắn từ từ, từ từ cởi dây giày buộc quanh hoạ mi phình đến đau đớn của cậu ra.
Giây phút hoạ mi được hồi phục tự nhiên, Trương Khải vừa khóc vừa bắn.
Từ Kiếm Đông nhìn cậu vừa khóc vừa đạt cao trào, và cửa sau sưng đỏ không thể khép lại hoàn toàn, còn đang rỉ chất lỏng màu trắng ra. Hồi lâu, hắn đột nhiên cúi người xuống lần nữa, liếm dái tai của cậu rồi nói: "Không phải cậu vào đây để đi tiểu sao, chúng ta làm thẳng đến lúc cậu tiểu ra được không?"
CHƯƠNG :
Lúc Trương Khải tỉnh dậy, cậu cảm thấy tam quan của mình đều nát thành bụi cả rồi, cái vụ bị người khác thụt đến độ tè dầm, dù cho là Tokyo Hot thì cũng bị bỏ vào mục khẩu vị nặng được không hả?! Huống hồ Tokyo Hot căn bản không quay đàn ông thụt đàn ông đâu nha cưng!
Đợi đến khi lăn lộn trên giường mười hai phút đồng hồ, hoàn toàn tỉnh táo, cậu lăn xuống giường với tốc độ nhanh nhất, định xé Từ Kiếm Đông ra thành mảnh vụn. Có điều giường dưới trống không, trong kí túc chỉ còn lại mỗi mình cậu.
"Đồ khốn kiếp, có giỏi thì cả đời này cậu đừng xuất hiện nữa!" Trương Khải hung hăng đạp mấy phát lên giường dưới, sau đó xông vào nhà vệ sinh.
Đêm hôm qua Từ Kiếm Đông đã để lại không ít dấu hôn trên người cậu, đặc biệt là trên cần cổ.
Thế thì hôm nay làm sao cậu gặp người khác được! Trương Khải căm phẫn nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, cổ của cậu thật sự... chẳng có gì cả...
Nà ní?!
Cậu nhìn đi nhìn lại mình trong gương một cách khó mà tin nổi, không chỉ cổ mà các chỗ khác trên người cậu cũng đều sạch bong trơn bóng như ban đầu, không có chút dấu vết nào từ đêm qua để lại.
"Đừng nhòm nữa! Đêm qua cậu nằm mơ thôi, mộng xuân đương nhiên là không có dấu vết gì rồi." Long Thất đột ngột xuất hiện trong không trung, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào khung cửa. Không biết có phải do ánh đèn trong nhà vệ sinh hay không, nhưng nom vành mắt y hơi đen, bộ đồ trắng muốt ban đầu dường như đã nhuốm màu đỏ lờ mờ.
"Thì ra là mơ à, may quá... đụ má!" Trương Khải vui được một nửa thì phản ứng lại, "Anh đã làm gì?!"
"Khụ khụ!" Long Thất hắng giọng: "Cậu biết mà, tôi là yêu tinh rắn. Rắn mà, bản tính dâm đãng. Vậy nên cậu tiết nguyên dương trong mơ để tôi hấp thụ, là cách hồi phục nhanh nhất của tôi."
Y nhìn sắc mặt cứng đờ của Trương Khải, lại bổ sung thêm: "Yên tâm, kĩ thuật hấp thụ nguyên dương của loài rắn đã phát triển mấy nghìn năm, năm trăm năm trước đã thực hiện được việc hấp thụ không có tác dụng phụ, không làm hại đến người khác rồi."
"... Đấy không phải trọng điểm..." Trương Khải nhào lên phía trước túm cổ áo của Long Thất, tức giận quát, "Nếu là hấp thụ nguyên dương thì tại sao trong mơ tôi lại bị người khác thụt hả, hả hả hả hả hả!!!"
Long Thất vặn cổ, ra chiều vô tội mà nói: "Chuyện này không thể trách tôi được, vốn thuật tạo mộng của tôi là khiến người để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc nhất mỗi ngày cùng cậu trải qua đêm nồng, ai dè... cái tên gei chết bầm nhà cậu hôm qua gặp được bao nhiêu đàn chị xinh đẹp như vậy, ấy thế mà lại chọn một thằng đàn ông."
"... Ai, bảo, cậu, ta, vừa, mới, gặp, mặt, đã, chọc, mù, mắt, tôi!" Trương Khải nhả từng chữ một ra, "Đợi đã! Thế cũng không đúng!" Cậu nghĩ một lúc rồi nói, "Đó là mộng xuân của bố đây, tại sao bố đây lại bị cậu ta đâm hả?!"
Cặp mắt của Long Thất bắt đầu không kìm được ngó nghiêng lung tung, hồi lâu mới giải thích: "Bởi vì không cân nhắc đến việc cậu ấy vậy mà lại là gei, nên tôi dùng chế độ mộng xuân nam nữ (tiết kiệm pháp lực), chứ không phải chế độ mộng xuân nhân vật chính (cần nhiều pháp lực)... Vậy nên bên có vũ lực tương đối thấp sẽ tự động bị chọn làm đối tượng bị đâm, thế là, cưng à... cậu hiểu chứ?" (Long Thất đã nuốt mất nội dung trong dấu ngoặc đơn)
"Tôi không phải là gei!!"
"WTF, đừng có ác ý tỏ ra đáng yêu!"
"Anh có dám chọn phương pháp hồi phục pháp lực phổ thông hơn không?!"
... Trương Khải chạm đến đỉnh điểm muốn châm biếm, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng trăm chữ nghìn lời hợp thành một câu: "Mẹ kiếp anh mau thay đổi cái chế độ củ cải này đi!"
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy ánh sáng bạc loé lên, Long Thất đã đứng ngoài cửa kí túc, "Ờm... Để tạo nên kết giới của thuật tạo mộng, tôi đã dùng hết gần như toàn bộ pháp lực. Vậy nên... bây giờ không xoá được nữa rồi... không thể sửa lại pháp thuật này nữa..."
"... Cái pháp thuật này của anh còn chỗ nào hố người ta nữa không nói hết một lượt đi." Trương Khải yếu ớt nói, nói xong tôi mà lại sức tôi sẽ giết anh.
"Thực ra cũng chẳng có gì to tát." Long Thất nói nhanh hơn, nói một mạch: "Bởi cân nhắc đến việc cậu chỉ ru rú trong nhà dù cho có đưa gái cho thì cậu cũng chẳng xuống tay được nên tôi đã cài đặt bên nam (công) sẽ nảy sinh dục vọng mãnh liệt và thể hiện cái tôi chân thực nhất còn bên nữ (thụ) sẽ nhạy cảm dâm đãng dễ bị đè như thế đó thực ra tôi có lòng tốt đánh tôi xin đừng đánh vào mặt."
...
......
.........
Đến khi cậu phản ứng lại rốt cuộc Long Thất đã nói những gì, Trương Khải đau từ kẽ răng đến tận trứng.
Nhìn Trương Khải mặt vô cảm lại gần, Long Thất gào lên: "Vẫn còn cách chữa được!"
"Nói đi!"
"Cậu có thể ngắm các cô gái xinh đẹp làm đối tượng mỗi ngày nhiều hơn, hoặc tăng giá trị vũ lực của mình mà! Đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh hùng cũng khó tránh cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó đè đầu cưỡi cổ mà!"
Trương Khải suy nghĩ sâu sắc hồi lâu, cuối cùng cậu cảm thấy đề nghị trước đó quả là lương tâm ngành trỗi dậy, nhưng vẫn không an tâm, hỏi lại: "Anh chắc chắn không có sơ hở nào khác chứ?"
Long Thất nhanh chóng lắc đầu bảo: "Tôi xin thề với tu vi cả đời rằng không có! Vậy nên cậu mau ra ngoài tạo kì tích đi cậu thiếu niên!"
Trương Khải cuối cùng cũng an tâm, dường như cậu đã nhìn thấy bong bóng màu hồng của chịch choạc trong tương lai. Còn về vụ ngoài ý muốn đêm qua... con người tiến được lùi được, tiến có thể đè người loli, lùi có thể vểnh mông đón địch, đó mới là trạch nam tốt được không?!
Nhìn mặt Trương Khải sắp không kìm nổi nụ cười phóng đãng, Long Thất mỉm cười, lần nữa biến mất trong không trung.
Lúc cài đặt trận pháp có chút sai sót, người bị Trương Khải mơ thấy cũng sẽ mơ giấc mơ này, chuyện này Long Thất sẽ nói ra sao?!