Chương :
Trạch nam Trương Khải bỏ đâu trong nước đều chìm nghỉm giữa biển người mênh mông, sáng sớm nay tỉnh dậy, đừng nói đến lật giường, ngay cả sức xuống giường cũng chẳng có nữa.
Lưng bị xăm, dưa chuột bị xỏ khuyên, chơi xúc tu, chơi gương, bị nắc đến mức cả nước tiểu cũng không rỉ ra được, còn xin sinh con cho người khác chưa nói, cuối cùng còn bị người khác tè vào trong người hai lần... Dù là trong mơ cậu cũng không chịu được.
Huống hồ đó là P, thế mà giấc mộng xuân đêm qua lại là P!
Mặc dù trước đây cậu từng tự mơ P luôn.
Nhưng so sánh với cuộc chạm trán đêm qua thì hung tàn cỡ nào, mất giới hạn cỡ nào, hoàn toàn phá huỷ tam quan cỡ nào.
Có điều những chuyện đó lại không phải là lý do chủ yếu cho việc Trương Khải không thể xuống giường.
Cậu không có sức dậy hoàn toàn là do buổi sáng cậu còn đang ngủ, Từ Kiếm Đông đã đè cậu xuống lật qua lật lại đụ đến khi tỉnh táo, lại đụ đến khi mất cả lý trí.
Chờ con nhà người ta cuối cùng cũng vừa lòng thoả mãn bò dậy khỏi người cậu, bế cậu vào phòng tắm tắm uyên ương, thì cũng gần trưa rồi.
Thứ năm Trương Khải chỉ có họp lớp hàng tuần của Tô Thuỵ Minh, không có tiết học. Giờ thầy Tô đi diễn đàn Bác Ngao, cậu chẳng cần đến trường nữa.
Có điều tối nay Từ Kiếm Đông phải tham gia chung kết thi hát ở trường, hai giờ chiều phải đi tổng duyệt.
Trai đẹp nhà giàu khó khăn lắm mới đè được người ta, vốn muốn mang theo (khoá) Trương Khải bên người, ngay cả chứng nhận nhân viên công tác hội sinh viên sau cánh gà cũng làm cho cậu một cái.
Tuy nhiên cậu trạch nam có thể lực yếu đến độ không đánh lại cả . con ngỗng, từ khi bị Tô Thuỵ Minh khai trai ở núi P, bị ba người họ luân phiên nắc, sáng lại bị hắn đè trên giường giày vò rõ lâu, giờ tự đi lại cũng miễn cưỡng, huống hồ là theo hắn đến trường xem chung kết mấy tiếng liền.
Biết chuyện này mình đã tốn không ít tinh-lực, Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Gọi điện thoại đặt ít nhất hai suất ăn, hắn ôm Trương Khải vào lòng, vừa ăn vừa đút cậu (cộng thêm sờ lung tung) hết nửa tiếng đồng hồ.
Dọn dẹp đồ ăn còn thừa bỏ vào tủ lạnh, rồi dặn đi dặn lại cậu trạch nam vẫn còn mềm nhũn rằng chắc chung kết sẽ kết thúc muộn, có chuyện gì nhất định phải gọi cho mình, con nhà người ta từng có tiếng là người tình dịu dàng trong giới, kể từ khi cánh cửa đến thế giới mới bật mở thì càng ngày càng phát triển theo chiều hướng ác độc, mới an tâm đi đến đại học F.
Sau khi dùng mắt nhìn theo đối phương rời đi, cậu trạch nam mấy ngày nay sống bấp bênh thăng trầm sắp đóng phim được làm ổ trên sofa rộng rãi trong nhà mới của Từ Kiếm Đông, nhàm chán chuyển kênh TV, chẳng buồn lăn tăn suy nghĩ đến việc rời khỏi đây.
Đầu tiên, điện thoại cậu vẫn còn ở nhà đại thần Đường Yến, trong điện thoại mà Từ Kiếm Đông vừa đưa cho cậu ngoại trừ số của mình hắn ra thì chẳng có gì hết, cậu muốn cầu cứu cũng chỉ có thể mặt dày gọi cho bảo mình là công dân bị bắt cóc.
Tiếp theo, nhà Tô Thuỵ Minh chính là tiểu khu này, cậu từng đến vài lần nên biết rõ cửa nhà Từ Kiếm Đông phải dùng thẻ và vân tay mới mở ra được.
Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, phương hướng phát triển cuộc đời một tháng nay đã vượt xa phạm vi hiểu biết của cậu, bây giờ thế giới hiện thực đối với cậu mà nói là nằm mơ cũng sàn sàn, làm một trạch nam có ý thức, quyết đoán và hành động đều kém thì giờ ngoại trừ trợn mắt há mồm chờ diễn biến ảo diệu ra, cậu thật sự chẳng biết mình nên làm gì.
Vậy nên mới nói... trạch là thứ dễ dàng bỏ cuộc trị liệu nhất trên thế giới.
Đương nhiên, dù cho không bỏ cuộc thì cậu cũng hết nước cứu ┐(┘_└)┌
Đương nhiên, là loài người mà tổ tiên đã dùng hàng trăm triệu năm mới tiến hoá được đến đỉnh chuỗi thức ăn, cậu có hết nước cứu hơn nữa cũng phải cân nhắc chút đỉnh.
Ví dụ...
Nếu chế độ hậu cung của ngữ lừa đảo Long Thất hoàn toàn mở ra không thể đóng lại, vậy không phải sau này lần nào cậu cũng thê thảm như tối qua ư?!
... Trời xanh cứu tôi!!!
Phật Tổ, Bồ Tát, Đạo Đức Thiên Quân, Thông Thiên Giáo Chủ, Pháp Hải, Thượng Đế, Jesus, Moses, Satan, Lucifer, Harry, Zeus, Mohammed...
Bất kể là người nào, thần ơi, mau tìm một đại tiên, bắt tên yêu quái đó lại!
Do lúc trước trên núi P vừa để hở chút suy nghĩ muốn tìm người bắt yêu, cậu liền bị Long Thất làm phép không thể không xóc lọ với cư sĩ Đường Tiềm, cuối cùng ấp thành thảm án kích thích Tô Thuỵ Minh bộc phát thú tính, lần này dù trong lòng hét rát bỏng họng, hiện thực cậu cũng không dám buột ra một tiếng.
Nhưng lại có người nói ra thay cậu, " Anh bạn nhỏ, tôi thấy ấn đường cậu u ám, sợ là có yêu khí quấn thân, thật sự không cần bần đạo thay cậu bắt yêu ư?"
"Cần chứ! Đạo trưởng ông đúng là thần sống cứu khổ cứu nạn... Ôi chao!" Nghe thấy lời này, cậu trạch nam đang vô cùng phiền não lập tức nhảy dựng lên từ sofa, nhưng vì bị ép vận động nhiều ngày, cơ thể thực sự quá yếu, lại đau nhức toàn thân mà phải ngồi về ngay.
Nhưng giày vò thế, Trương Khải cũng phản ứng lại.
Vãi! Trong phòng này ngoài cậu ra đâu có ai khác!
Ban ngày ban mặt mà ma xuất hiện không khoa học tý nào okay?!
Cậu sắp sợ vãi đái rồi đó.
Có điều may mà đối phương cũng không định làm trò u linh phòng kín với cậu.
Trong nháy mắt, một người mặc áo đạo sĩ rộng xuất hiện trước mặt cậu, còn chắp tay vái chào, "Hai ngày không gặp, anh bạn nhỏ tiều tuỵ đi hẳn nhỉ, yêu vật trú trên người cậu quả là hết sức hung ác."
Người đến chính là đạo sĩ Đoàn Phi Trần nom còn không đáng tin cậy bằng Long Thất mà cậu gặp ở chùa P vài ngày trước.
Thế là cậu trạch nam, đã bị đâm chọc hung dữ ba ngày liền, vô thức do dự giữa có cần nhờ người này bắt Long Thất hay xỉa xói là người hung ác chứ không phải yêu vật hung ác.
Chương :
Trương Khải hẵng còn đang do dự, đạo trưởng Đoàn Phi Trần bên cạnh đã tay cầm một lá bùa giấy vàng viết chữ bằng chu sa, vừa lẩm nhẩm vừa dán lên trán cậu.
"A!" Cảm giác đau dữ dội như bị sét đánh trúng đột ngột khoan vào trán cậu, đau đến mức cậu lập tức lăn bò từ sofa xuống thảm trải sàn.
Cậu giãy giụa muốn xé đạo phù trên trán xuống, nhưng thử vài lần, cái thứ đó như thể vốn mọc trên trán cậu vậy, dính chặt ở đó.
"Đạo, đạo trưởng..." Trương Khải vật lộn ngẩng đầu lên cầu cứu Đoàn Phi Trần, ai dè đạo sĩ lúc trước vẫn luôn khách sáo lịch sự tươi cười, giờ lại im lặng lạnh lùng bàng quan.
Cậu chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt, ba hồn bảy phách đã đi đi về về giữa nhân gian và địa ngục mấy lần, nhưng thực tế mới chỉ vài giây ngắn ngủi trôi qua.
"Hừ, giờ biết cái gì gọi là tự tìm chết chưa, xem sau này cậu còn tìm ai bắt tôi nữa không?" Đúng lúc Trương Khải đau muốn đập đầu xuống đất, một giọng nói hơi quen vang lên bên tai cậu.
Có điều giờ cậu hận không thể vứt cả đầu đi, căn bản không buồn để ý xem là ai nói, tới tận khi một bàn tay nõn nà mảnh dẻ đáng yêu đáng quỳ gối liếm cũng không đủ bóc linh phù như muốn đòi mạng trên đầu cậu xuống, cậu mới nhận ra bên cạnh mình lại có thêm một người, éc, yêu quái.
Long Thất đứng bên phải cậu, ngắm nghía đạo phù trong tay, rồi mỉm cười như chế giễu.
Trên người y vẫn là bộ đồ trắng toát ban đầu, chẳng qua giờ phủ đầy hình hoa đào đỏ rực như máu. Được cậu trạch nam xui xẻo nhiều ngày cần cù chăm bón, y đương nhiên đã hấp thụ được không ít dương khí, hình dạng rõ ràng đến mức ngay cả người khác ngoài Trương Khải cũng có thể trông thấy.
Môi đỏ mũi cao mắt đan phượng, cộng thêm nốt ruồi lệ chí bên khoé mắt phải, so với cậu trạch nam mấy ngày nay bị đụ đến xụi lơ, tên yêu quái rắn tu luyện hàng trăm năm này cả cười chế giễu cũng quyến rũ hết sức.
"Mấy trăm năm nay nhân gian đã thất truyền không ít chú ấn đạo phù, phù pháp độc địa như "Phiên Linh Chú" lại được lưu truyền. Quý phái đúng là có bản lĩnh." Long Thất cười khẩy, đạo phù trong tay y tự bốc cháy trong nháy mắt.
Nói xong y lại hận không thể rèn sắt thành thép, dùng chân giẫm lên Trương Khải vẫn đang ngồi dưới đất, "Cậu có cần phải vô dụng thế không hả? Bị dán phù chú lên trán dễ dàng thế này. Nếu không phải giờ tôi không có bản thể, chỉ e cậu và tôi đều bị nhốt trong cái xác này chờ chết đấy!"
Vãi! Rốt cuộc là tiết tấu gì đây?!
Danh môn chính đạo lại là kẻ phản diện, yêu ma tà đạo mới là nhân vật chính... Plot twist kiểu này cũ rích đến độ độc giả QD cũng ghét bỏ okay?!
Trương Khải ngoái đầu nhìn Đoàn Phi Trần, dè dặt hỏi: "Đạo trưởng, không phải trừ ma vệ đạo là bảo vệ quần chúng nhân dân vô tội ư?"
Kể từ khoảnh khắc Long Thất hiện thân, vẻ mặt của Đoàn Phi Trần đã hơi quái dị, lúc này lên tiếng, giọng nói cũng âm trầm u ám hơn hẳn: "Hừ, loại người ký khế ước với yêu ma tác quái khắp nơi vì ham muốn riêng, làm sao có thể là vô tội được!"
Trương Khải nhất thời hơi bối rối, lại liếc nhìn Long Thất mới phản ứng lại rằng đối phương đang nói mình, nhớ lại khởi đầu cho chuỗi bi kịch nửa tháng nay của mình trong chương một...
Long Thất cười cúi đầu áp sát Trương Khải, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải khiến y thoạt nhìn rất quyến rũ, "Nếu cậu và tôi kí khế ước, Trương Khải, đợi đến sau khi cậu giúp tôi khôi phục được pháp lực, tôi sẽ thực hiện mọi ước nguyện của cậu."
Trương Khải chẳng buồn nghĩ ngợi, đáp thẳng: "Tôi! Không! Muốn! Madoka và Kyubey cho chúng ta biết rằng, đừng bao giờ kí khế ước với một gã kì quái."
Long Thất cười càng rạng rỡ hơn: "Thật đáng tiếc, tôi vừa mới gọi tên cậu, cậu đã đáp lại tôi. Thế là khế ước của chúng ta đã được thành lập rồi."
...
.............
Cậu trạch nam bày tỏ mình chết oan okay?!
Còn gì mà tác quái khắp nơi, rõ ràng là cậu bị người ta tác quái okay?!
Trương Khải đang định kêu oan, một đạo một yêu bên cạnh cậu đã bắt đầu đánh nhau.
Đoàn Phi Trần rút một thanh kiếm dài ba tấc ra từ trong không trung, thân kiếm màu đen giản dị không hoa văn nhưng để lộ vài phần sát khí lạnh lẽo lờ mờ; Long Thất hướng lòng bàn tay lên trời, hơi co lại, hoa đào màu máu trên áo bèn bay ra tạo thành một chiếc roi màu đỏ.
Người ngoài ngành chỉ biết hóng, người trong ngành mới hiểu rõ.
Như Trương Khải vô dụng xem thần tiên đánh nhau, cũng chỉ nhìn thấy Đoàn Phi Trần bình an vô sự, Long Thất khoé miệng hộc máu sau khi hai bóng người trước mắt loé qua thôi.
"Khụ. Không ngờ trong thời đại hiện nay, Đạo Gia vẫn còn nhân vật như ngươi." Lau máu bên khoé môi, Long Thất lại ho một tiếng rồi mới nói tiếp: "Có điều ông đây là do vết thương cũ chưa lành nên mới rơi vào thế yếu. Nếu không ta đường đường là đệ tử thân truyền của thần long thượng cổ, sao lại để ngươi làm cho bị thương được!"
Long Thất nói lời này vừa vớt lại thể diện cho mình, vừa ám chỉ với đối phương rằng mình tôn sư trọng đạo, đừng hành động khinh suất tự chuốc lấy phiền phức.
Thế nhưng, một tên yêu quái rắn nói ra lời này, Đoàn Phi Trần lại chẳng tỏ ra kinh ngạc, cũng chẳng kiêng sợ, ngược lại còn mỉm cười lạnh lùng: "Năm trăm năm trước Long Uyên tâm ma nhập thể, rơi vào ma đạo, bị Thiên Đế hạ lệnh tru sát, giờ e là bản thân còn khó bảo toàn nữa kìa!"
"Ngươi nói gì?!" Long Thất giật nảy mình, tay run bắn suýt thì không cầm nổi roi, y nhìn chằm chằm vào đối phương lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?!"
"Ngươi biết ta là ai thì có tác dụng gì?" Đoàn Phi Trần thốt ra chữ đầu tiên bèn cầm kiếm lao vào Long Thất, chờ câu này nói xong thì hai người đã giao chiến xong rồi.
Trương Khải chỉ cảm thấy trước mắt lại có vài cái bóng lướt qua, có điều kết quả lần này đã rõ thắng bại.
Đoàn Phi Trần vẫn chẳng bị thương chút nào, nhưng Long Thất thì thở dốc dựa vào tường, chật vật bịt miệng vết thương trước ngực đang không ngừng trào máu tươi.
Đạo sĩ không rõ lai lịch này chẳng thương hại chút nào, lại nhấc kiếm trỏ vào y, "Dù sao thì qua ngày hôm nay ngươi cũng hồn phi phách tán rồi."
"Khốn kiếp!" Long Thất nén đau thầm niệm pháp quyết, nhưng lòng biết e là đã không kịp tẩu thoát nữa rồi.
Có điều, là nam chính của truyện này, trạch nam Trương Khải vô dụng, chiến đấu kém, chỉ bằng nửa con ngỗng, sau khi đứng ngoài cuộc theo dõi mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng xong xuôi đại chiêu.
Nhìn thấy thủ đoạn của Đoàn Phi Trần, biết rằng Long Thất chết rồi mình chắc cũng chẳng sống được, cậu trạch nam vùng lên phản kháng, đứng dậy ném... bốn cái gối to bên cạnh mình... về phía boss đạo sĩ tay cầm kiếm.
Kết quả người ta còn chẳng buồn nhìn, giơ tay tuỳ tiện hai nhát chém tung hết đống gối, lại còn một nhát chém hai cái.
Có điều, là gối dựa trong nhà trai đẹp giàu có con nhà người ta, trong gối ắt toàn là nhung, hơn nữa còn nhập khẩu từ Pháp.
Thế là Long Thất bèn tranh thủ giây phút tên đạo sĩ thất thần, trong sự che giấu của lông nhung rợp trời, tóm lấy cậu trạch nam vừa lập công lớn, tẩu thoát.
Chương :
Lần trước truyện kể tới đạo sĩ đạp không thề sẽ trừ yêu, trạch nam ném gối tẩu thoát. Hôm nay sẽ tiếp tục kể cho các vị quan khách câu chuyện xảy ra sau khi Long Thất và Trương Khải chạy trốn...
Gì cơ? Bạn hỏi đoạn bình luận bên trên ở đâu trà trộn vào á?
Thực ra Trương Khải còn muốn biết đáp án hơn cả quan khách ấy chứ
Vãi tác giả không phải người định phân loại truyện này thành "cuộc sống học đường" đấy chứ?! Cái kiểu diễn biến giả tưởng đô thị này là thế nào hả?!
Là một quyển truyện s.εメ hơn hai trăm nghìn chữ mà sự kiện đổ máu lớn nhất là cậu bị ngã xước đầu gối, một tên đạo sĩ quần chúng mới chỉ xuất hiện quá nửa chương thế mà tuỳ tiện cũng khiến nam chính là cậu và boss nhỏ phản diện từ trước đến nay là Long Thất suýt thì bị làm thịt... Huấn luyện viên, chả khoa học tí nào?!
Hào quang nhân vật chính, hack boss đã hẹn trước đâu rồi?!
Xã hội hài hoà pháp trị hiện đại tiến bộ dân chủ khoa học đã hẹn trước đâu?!
Người tưởng đây là truyện QD, động cái là giơ tay hạ đao, giết người diệt tộc đấy à?!
Vừa bị Long Thất túm lấy, chẳng đợi cậu phản ứng lại, cảnh trước mắt đã loá lên, phòng khách xa xỉ khiêm tốn của Từ Kiếm Đông biến thành phòng tắm cao cấp kiểu Tây. Phong cách châu Âu không nói, bồn tắm còn có cả chức năng SPA.
Có điều Trương Khải lớn lên trong gia đình lao động bình thường giờ chẳng có tâm trạng và cũng không thừa hơi chú ý đến điều này.
"Anh, anh không phải yêu quái sao? Lẽ nào, lẽ nào không thể, trị thương cho mình?" Là một trạch nam từ bé chưa từng thấy cả hiện trường mổ gà, nhìn vết thương không ngừng chảy máu trước ngực Long Thất, cậu sợ đến mức lắp bắp.
"Kiếm của hắn... có vấn đề... ưm... pháp lực của tôi không đủ..." Long Thất yếu ớt ngồi dựa vào tường, vừa thở dốc vừa nói.
"Vậy, vậy phải làm sao?" Lấy hai tấm khăn lông trên kệ trong sự ra hiệu của con rắn lừa đảo này, run rẩy giúp đối phương chặn vết thương để cầm máu, trạch nam mà cả phim kinh dị cũng không dám xem một mình nhìn máu tươi thấm đẫm tay mình, sắp rớt cả nước mắt rồi.
Long Thất vất vả giơ tay trái lên, trên gốc ngón vô danh thon dài có một sợi tơ màu đen quấn gọn, có điều giờ lại dần tan biến thành tro tàn.
"Lần trước... lần trước gặp sư tôn... tôi... tôi gom được một sợi tóc của người... ưm..." Long Thất dừng lại thở hổn hển, rồi nói tiếp: "Vừa rồi dùng thuật tìm dấu... giờ... chắc là cách sư tôn... không xa nữa... tôi vẫn giữ được hình dạng... sư tôn có thể nhìn thấy tôi..."
Vãi, đây là hành vi mê trai đó anh biết không hả?!
Quấn trên ngón vô danh tay trái gì chứ, anh thật sự không cố ý chứ?!
Có pháp thuật cao cấp thế này anh không dùng sớm đi, không phải là tự chịu một kiếm công cốc sao?!
Trạch nam toàn chú ý nhầm thứ thầm xỉa xói hồi lâu, mới nhớ tới điểm chính: "Cái tên đạo sĩ kia không phải đã bảo sư tôn anh nhập ma rồi sao..."
"Lời ly gián, sao mà tin được?! Sư tôn của tôi là thần long thượng cổ, tu vi vạn năm, sao lại dễ dàng... Khụ! Khụ!" Tiếng ho của Long Thất cắt ngang lời nói của y, chẳng qua nói được một nửa bèn không nhịn được ho dữ dội, gần như ho ra cả máu.
Trương Khải lập tức không dám nói nữa, giúp y vỗ nhẹ lưng cho thuận khí, vừa định nói tiếp thì ngoài cửa phòng tắm bỗng có tiếng nói chuyện.
"Hai vị không mời mà đến đã lâu, còn định để bản tôn chờ bao lâu nữa." Mặc dù cách một cánh cửa, câu này lại rõ ràng như có người nói bên tai vậy, trong trẻo âm trầm như ngọc quý, lại mang vẻ uy nghiêm không dám đối nghịch.
Lúc nghe thấy nửa trước câu này Long Thất đã cứng đờ, còn cậu trạch nam Trương Khải làm sao dám một mình mở cửa đối mặt đây.
Người ngoài cửa đợi một lát không thấy người ra bèn không kiên nhẫn nữa, lạnh lùng hừ mọt tiếng: "Mong là hai vị có bản lĩnh lớn như gan vậy."
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm tự mở ra mà chẳng ai chạm vào. Một bóng người cao gầy từng bước bước vào tầm mắt của Trương Khải và Long Thất.
Mặc dù đang mặc vest chính thống, nhưng người như ánh trăng sáng, uy nghiêm đoan chính tựa một miếng ngọc cổ hàng chục triệu năm, mái tóc dài đen như mực, như nhuộm hơi thở Đông phương cổ đại.
Người đến chính là sư tôn trong miệng Long Thất, Long Uyên.
Lúc mới bước vào phòng tắm, Long Uyên vẫn mặt lạnh băng, toàn thân quanh quẩn luồng sát khí nguy hiểm mà đến cậu trạch nam cũng lờ mờ cảm nhận được. Nhưng sau khi hắn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt đáp xuống Long Thất đang ngồi ở góc tường, sắc mặt của vị thần long thượng cổ trong truyền thuyết này thoắt thay đổi.
Long Uyên lập tức cứng đờ người, bước chân tiến lên cũng dừng lại. Thoạt tiên vẻ mặt của hắn trống rỗng, rồi như mang vài phần mờ mịt, nhưng bất kể thế nào, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Long Thất lấy nửa giây.
Hắn há miệng vài lần như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phát ra lấy một âm tiết; tay của hắn giơ về phía góc tường, như cứ run rẩy mãi không kìm nổi.
Cặp sư đồ đã chia ly năm trăm năm này cứ nhìn nhau trong im lặng như vậy, tới tận khi Long Thất không nén được một tiếng ho.
Long Uyên như thể thức tỉnh từ giấc ngủ sâu cả trăm năm trong tức khắc, vẻ mặt sáng suốt trở lại, trong giây phút đó sát khí lúc trước cũng bị thu hẳn lại, biến mất hoàn toàn.
Hắn và Long Thất chỉ cách nhau năm sáu mét, nhưng Long Uyên cứ như ngay cả thời gian đi vài bước cũng chẳng muốn kéo dài, Trương Khải chỉ chớp mắt một cái, hắn đã dịch chuyển đến bên cạnh đồ đệ cưng.
"Tiểu Thất..." Long Uyên ngồi bên cạnh Long Thất, ôm siết người vào lòng, nhưng giây sau đó nhận ra đồ nhi trong lòng còn bị thương, hắn lại buông lỏng ra ngay, chỉ dám ôm hờ.
"Sư tôn!" Long Thất lại như không cảm thấy nỗi đau trước ngực nữa, ngược lại còn liều mạng chui vào lòng Long Uyên như trẻ con làm nũng với người lớn.
"Tiểu Thất, bao năm nay con phải chịu uất ức rồi..." Long Uyên chỉ vuốt nhẹ lưng Long Thất để an ủi, "Để sư tôn chữa thương cho con đã."
Nói đoạn, hắn dùng một tay cởi áo của Long Thất ra, khi nhìn thấy vết thương chảy máu như trút trên người đối phương, sắc mặt thoáng trở nên tối sầm; chờ hắn thi triển mấy pháp thuật, đồ đệ trong lòng không còn chảy máu, nhưng vết thương do kiếm chẳng lành lại chút nào, vẻ mặt hắn ngày càng lạnh lùng nặng nề hơn.
"Đoàn Phi Trần!" Long Uyên thốt ra ba chữ này gần như nghiến răng nghiến lợi, lúc này đôi mắt hắn lờ mờ loé ánh sáng đỏ như máu, ngay cả trên người cũng toát ra vài phần ma khí.
Đương nhiên, cậu trạch nam dù trong số con người cũng là đồ vô dụng chắc chắn là không thể cảm nhận được hai điều trên, cậu chỉ là bỗng dưng thấy hơi lạnh một cách vô cớ mà thôi.
Chương :
"Sư tôn?" Long Thất nắm lấy tay Long Uyên, đánh giá toàn thân đối phương mấy lần liền trong căng thẳng.
Con người vũ lực kém như Trương Khải chẳng nhìn ra điều gì, nhưng y thế nào cũng là yêu quái có tu vi hàng trăm năm, sao có thể không nhìn ra thay đổi của sư tôn nhà mình.
Mặc dù vài phần ma khí hung ác kia không rõ ràng lắm, nhưng Long Uyên là thần long thượng cổ, chỉ thuần chính khí tiên phong đạo cốt, giờ lờ mờ toát ra vẻ tà khí, đủ chứng tỏ rằng lời của tên đạo sĩ lúc trước cũng không phải là không có căn cứ.
Thế nhưng, "Sư tôn, sao người lại..." Năm trăm năm sau, Long Uyên vĩnh viễn bất biến trong lòng thế mà lại rơi vào ma đạo, đây là điều mà Long Thất không bao giờ ngờ được.
"Chẳng qua là chấp niệm quá sâu, đến khi sư tôn thức tỉnh, nhưng tâm ma đã sinh ra thì không thể quay lại..." Long Uyên không kể chi tiết nguyên nhân, trái lại còn trở lại siết chặt lấy tay Long Thất, cặp mắt sâu như vực thẳm nhìn chằm chằm vào y, "Bản tôn đã bị xoá tiên tịch, rơi vào ma tu làm ma long, con còn bằng lòng theo ta không?"
"Đồ nhi theo sư tôn mà lớn, từ bé sư tôn đã là trời và đất trong lòng con. Dù là vĩnh viễn chìm trong biển khổ vực sâu không được giải thoát, đồ nhi cũng sẽ theo sư tôn suốt đời suốt kiếp, tuyệt đối không hối hận." Long Thất nói, rồi cố gắng đứng dậy định quỳ xuống trước Long Uyên.
Y vẫn còn vết thương không thể chữa lành trên người, Long Uyên nào nỡ để y quỳ, lập tức giơ tay kéo người lên ôm lại vào lòng.
"Sư đồ hai ta xa cách năm trăm năm mới được trùng phùng, vi sư bảo vệ con còn không kịp, sao lại để con chịu khổ chút nào chứ." Giờ Long Uyên mới nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp lại, lời nói càng dịu dàng du dương hơn.
Thế là, tiên sinh Trương trợn mắt nhìn cả quá trình bày tỏ mắt chó của cậu sắp mù rồi.
Đồ đệ nhà ai lớn ngần này rồi, mà sư đồ vẫn còn ôm ấp nhau hả?!
Càng khỏi phải nhắc đến người có EQ thấp như tiên sinh Trương cũng có thể nhìn ra ánh mắt của đại thần Long Uyên viết rõ tình sâu như biển okay?!
Long Thất anh còn trơ tráo gọi người khác là gei này gei kia, cậu với anh Kiếm đại thần Đường thầy Tô cộng lại đều không có bầu không khí hồng phấn nồng nặc toả ra như cặp sư (người) trò (yêu) này đâu okay?!
Là nạn nhân của kết giới mộng xuân của tên yêu quái rắn lừa đảo này, mặc dù có ba người theo (thông) đuổi (mông), nhưng trên thực tế chẳng được trải nghiệm cách theo đuổi nào ngoài đè ra nắc, cậu trạch nam cực kỳ oán hận.
Sau đó tên kỳ đà cản mũi vô cùng oán hận là cậu bị đuổi ra khỏi phòng tắm... Nguyên thần long thượng cổ, hiện là long tôn ma giới, mặt mày nặng nề nghiêm túc bảo cần môi trường yên tĩnh khép kín để giúp đồ đệ cưng rửa ráy cơ thể, rồi chữa lành vết thương ┐(┘▽└)┌
Đứng ngoài cửa phòng tắm, Trương Khải dè dặt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Bài trí xa hoa, hơi thở cuộc gần như không tồn tại và trời biển xanh trong bên ngoài cửa sổ kính sát đất ở phòng khách... Cậu trạch nam thi thoảng đi du lịch cũng là đi theo đoàn, ở nhà nghỉ, vừa ròng ròng nước mắt vừa bày tỏ từ đây cậu cũng là người từng đến phòng xa hoa trong khách sạn, thậm chí có thể là phòng tổng thống rồi.
Long Uyên cái tên đồ cổ vạn năm nhà anh, còn là đồ cổ ma giới thần tiên đòi đánh, sống như cá gặp nước ở nhân gian thế này là thế nào hả?!
Thế giới này còn có lẽ trời hay không?!
Thế là, Trương Khải, người mà kể từ khi gặp phải Long Thất lừa gạt tới nay vận may luôn là số âm, lại nhìn thấy hướng dẫn phục vụ của khách sạn này trên bàn trà ở phòng khách, mấy chữ dát vàng lớn trên bìa da màu đen – Khách sạn diễn đàn châu Á Bác Ngao.
...
......
.........
Vãi! Thế mà cậu lại quên mất chuyện quan trọng như thân phận ở nhân gian của Long Uyên cũng là làm về tài chính, còn là bạn tốt của Tô Thuỵ Minh!
Bạn nói xem giờ tỷ lệ Tô Thuỵ Minh đã quên mất đêm hôm trước bị cậu nổ nhầm địa chỉ, cho leo cây là bao nhiêu??
Hay là tỷ lệ giáo sư đại học đầy độc ác này giờ đã không giận nữa, càng sẽ không phạt cậu (trên giường)?!
Sẽ không cao hơn khả năng trúng xổ số năm mươi triệu chứ?!
Nghĩ lại các chuyện xảy ra trong hai đêm này...
Trương Khải lập tức quyết định để lại thư cho cặp sư đồ còn đang tắm rửa, chữa trị trong phòng tắm, rời khỏi nơi nguy hiểm cực độ này.
Mặc dù không có tiền không có điện thoại cũng không có chứng minh thư, nhưng may mà cậu vẫn có thể tìm cảnh sát thu nhận và dẫn về thành phố S đúng không?!
Cậu trạch nam có lực hành động luôn thấp muốn chết bèn ngoáy một mẩu tin nhắn cho Long Thất với sự quả quyết chưa từng có, rồi mở cửa phòng định chạy...
Nếu không có Tô Thuỵ Minh đứng ngoài cửa đang định bấm chuông.
Không làm thì không chết!
Thế là cậu trạch nam luôn tự tìm đến cái chết kinh hồn bạt vía, trợn mắt nhìn vẻ mặt của người đối diện từ bất ngờ lúc ban đầu, rồi biến thành không vui, cuối cùng chuyển thành nụ cười mờ ám.
"Thầy Tô, em có thể giải thích những chuyện này." Trương Khải cố gắng biểu hiện ngây thơ chân thành vô tội.
"Ồ? Nhìn quần áo trên người em, ra ngoài rất vội vã nhỉ..." Tô Thuỵ Minh kéo dài tiếng "ồ", sau đó chỉnh lại cổ áo của Từ Kiếm Đông rõ ràng là lớn hơn một cỡ trên người Trương Khải, nở nụ cười tươi rói nói tiếp: "Xuất hiện ở đây chắc là không tránh khỏi liên quan đến Long Thất mà em nói. Vậy bạn học Trương Khải thân mến của tôi ơi, em có thể giải thích với thầy xem tại sao phát hiện ra mình ở Bác Ngao, phản ứng đầu tiên của em là chạy trốn không?!"
... Không sợ cầm thú điên cuồng, chỉ sợ cầm thú IQ cao.
Bạn học Trương Khải thân mến lập tức lệ nóng quanh tròng, trời xanh khó cứu.
Doraemon mau ra đây, cậu phải mượn bảo bối quay về đánh chết bản thân quyết định bỏ đi ba phút trước!
Chương :
Trương Khải sợ hãi rằng cậu sẽ phải đón một cơn bão táp, kết quả Tô Thuỵ Minh lại không cầm thú đẩy cậu vào chỗ chết, ngược lại y còn kéo cậu vào phòng khách sạn ngồi.
"Chúng ta cần nói chuyện tử tế." Ngồi xuống sofa đối diện Trương Khải, Tô Thuỵ Minh hơi ngả ra sau, hai tay chắp trước ngực, như thể đang tư vấn cho vay tài chính chuyên nghiệp, "Nếu em cứ mãi không có kế hoạch, do dự ngần ngừ, xoay trái xoay phải thế này, giữa tôi và em, giữa cậu ta và em, đều không có kết cục gì tốt đẹp."
"Ưm..." Cậu trạch nam đúng là chẳng có dự định gì cho tương lai vô thức ưỡn thẳng lưng, như học sinh nhỏ cần mẫn nhất, nghiêm túc nghe thầy Tô giảng giải.
"Đầu tiên phải nói, em sợ tôi tránh tôi, là bởi tôi cũng là đàn ông, nhưng lại theo đuổi em ư?" Tô Thuỵ Minh lên tiếng như thể nghi vấn.
"Phải... chắc vậy." Bị chọc thẳng vấn đề ngay tức khắc, Trương Khải chẳng có chuẩn bị tâm lý, do dự đáp.
Thoát khỏi nguy cơ phù thuỷ trước tuổi là lý tưởng từ trước đến nay của cậu. Một tháng trước cho dù nằm mơ cậu cũng không ngờ sẽ xảy ra quan hệ với (vài người) đàn ông được chứ?!
"Không phải!" Người ngồi đối diện cậu lại phủ nhận một cách hoàn toàn chắc chắn, "Thời gian này, dù cho tôi không nói thì chắc em cũng cảm giác được, so với phụ nữ, em dễ tiếp nhận đàn ông hơn."
"Không chỉ là vì bị đụ, em đã quen, thậm chí chìm đắm trong sung sướng mà chỉ có đàn ông mới có thể mang lại cho em; mà trên mặt tinh thần, tính cách và bản tính của em khiến em chỉ có thể trở thành người tiếp nhận bị động, mà không phải là kẻ chi phối chủ động – bất kể là quan hệ, tình yêu, hay là duy trì thế giới hai người trong tương lai – mà đây lại chính là yêu cầu cơ bản nhất đối với động vật giống đực của thế giới này. Đương nhiên trong quần thể động vật đặc thù như loài người, đúng là có một số giống cái mong muốn đạt được địa vị lãnh đạo, nhưng em cho rằng em có thể đánh bại những người đàn ông khác, thậm chí là phụ nữ khác, lọt vào mắt xanh của đối tượng như vậy trong xã hội nhiều nam ít nữ này ư?!" Lúc này Tô Thuỵ Minh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt y thoắt trở nên sắc bén, dường như xuyên thấu được nội tâm của Trương Khải, cũng như lời nói của y. "Dù cho em có may mắn chiến thắng, thì một người thích quện đàn ông như em, lại đi tìm phụ nữ kết hôn sinh con, thế gọi là gì? Đó gọi là lừa cưới! Đó là việc mà chỉ có những tên cặn bã không có đạo đức và yếu đuối ích kỷ mới làm!"
Tô – thầy giáo cuộc đời – Thuỵ Minh dừng lại ở đây một chút, mà nghe hết đoạn sôi sục hùng hồn của y, cậu sinh viên năm nhất chiếu mới vừa bước chân vào tuổi trưởng thành đã mụ cả người.
Kẻ chi phối cái gì, người tiếp nhận cái gì, kết hôn sinh con, lừa cưới gì gì...
Trong nháy mắt cậu cảm thấy nếu mình còn muốn tìm gái để vĩnh biệt thân phận phù thuỷ tập sự, dù là trong mơ, thì cậu chính là đồ đốn mạt, đáng lôi ra chém đầu vậy.
"Thầy, thầy Tô... thầy nói tiếp đi." Cậu trạch nam đã sắp sửa biến thành đồng tính cũng bắt đầu nghiêng người ra trước, chăm chú nghe thầy Tô chém gió, à không, phân tích chứ.
"Nếu đã không phải vì tôi là đàn ông nên em mới sợ tôi, vậy thì chắc là nguyên nhân do bản thân tôi rồi." Giọng nói của Tô Thuỵ Minh hoà hoãn hơn.
"Vâng! Á! Không phải, không phải!" Có thể là do sắc mặt của đối phương lúc này có sức hút, bầu không khí xung quanh lại có vẻ deja vu tư vấn cuộc đời, cậu trạch nam bị hành đến mức sắp bị ám ảnh gật đầu mà chẳng do dự chút nào, sau khi nhìn thấy đối phương hình như sầm mặt mới nhận ra mình đã làm gì, hoảng loạn muốn cứu vãn.
"Tôi biết về chuyện chịch choạc tôi vẫn luôn không dịu dàng với em, thậm chí có khi còn hơi thô lỗ." Kết quả lần này thầy Tô max kỹ năng độc ác lại độ lượng bất ngờ, thế mà lại không nổ tung, chỉ giơ tay nâng cằm cậu lên, nói tiếp: "Thế nhưng, em nói cho tôi biết, bất kể là trong hiện thực, hay là trong những giấc mơ đó... có lần nào em chưa đạt được hoan lạc cực độ không?!"
"Éc..." Lần nào cũng bắn nhanh nhất, cậu trạch nam lập tức không dám nhìn đối phương nữa, không ngừng đưa mắt nhìn góc tường, liều mạng nhớ lại.
Tô Thuỵ Minh chẳng chờ cậu nghĩ tiếp (dù sao thì nghĩ cũng chẳng có), nói thẳng: "Lần nào em cũng đạt cao trào, lần nào cũng vậy. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ thực ra em thích bị đối xử như vậy, thậm chí có lúc bị chà đạp càng tàn khốc, khoái cảm em đạt được càng mãnh liệt."
"Vậy nên điều mà em sợ không phải là tôi đối xử với em thế nào, mà là bản thân em. Bản thân mà ngay cả em cũng không biết, sung sướng vì bị ngược đãi, như có bệnh tâm lý." Tô Thuỵ Minh thả cằm cậu ra, lại ngả ra sofa, nhìn xuống Trương Khải như một vị vua ngự trên ngai vàng, giọng nói trầm gợi cảm đưa ra kết luận của y tựa tuyên cáo thẩm duyệt: "Con người luôn tràn ngập sợ hãi đối với điều mình không biết, đặc biệt là khi cái điều không biết đó ảnh hưởng cực lớn đến tương lai của mình. Thế nhưng, sau khi người ta vạch hết từng tầng sương mù, đối diện, khám phá và hiểu được điều ấy, người ta thường sẽ phát hiện ra tất thảy chẳng có gì đáng sợ cả."
Cậu trạch nam lần nữa bị giật mình mụ cả người, vô thức nuốt nước bọt, "Nhưng... nhưng..." Cậu cứ cảm thấy lời thầy giáo tinh anh đối diện nói có chỗ nào không đúng lắm, nhưng rốt cuộc là đâu thì lại không nói được, cuối cùng đành dè dặt hỏi: "Thầy, thầy Tô, vậy thầy bảo em còn cứu được không?"
"Tôi không biết cứu được mà em bảo là ý gì. Không đối diện với điều chưa biết, không khai quật bản tính của em ư?" Ngón tay thon dài của Tô Thuỵ Minh nhè nhẹ gõ trên tay vịn sofa theo tiết tấu, "Ngay trước mắt, ngược lại em đúng là có lựa chọn khác."
Chương :
"Thầy, thầy nói đi." Nghe thấy mình còn cứu được, người nghiện bị ngược đãi đồng tính được (bị) hướng (tẩy) dẫn (não) một lần đã thành công sốt ruột nhìn thầy (lãnh) giáo (tụ) cuộc (tà) đời (giáo) Tô, hận không thể lấy giấy bút ra ghi chép cẩn thận.
"Giờ dẫu sao vẫn còn Từ Kiếm Đông và Đường Yến theo đuổi em mà." Khi nói ra hai cái tên này Tô Thuỵ Minh mỉm cười, còn rõ là hiền từ, "Một người là con ông cháu cha nhà danh môn, một người là ngôi sao sáng giới IT tiền đồ rộng mở, đồng ý ai em cũng không thiệt."
"Hê hê." Tuy đây đúng là hai lựa chọn không tồi, cậu đều từng do dự động lòng, nhưng sau đêm hôm trước, Trương Khải thực sự phải hoài nghi rằng giờ bất kể lựa chọn ai, cậu cũng đều có cùng một kết quả trên con đường tìm kiếm chưa biết. Thế là cậu cười khan vài tiếng mà chẳng dám nói gì cả.
"Giờ em qua lại với họ, trước mắt có thể vui vẻ thoả mãn. Nhưng em đã từng nghĩ đến sau này chưa?" Ngón tay gõ sofa của Tô Thuỵ Minh dừng lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị hết sức: "Từ Kiếm Đông đúng là vừa giàu có vừa trẻ trung, nhưng cậu ta là con trai duy nhất của Từ Thành Chương, em bảo xem nhà họ Từ sẽ mặc cho cậu ta theo em sống trọn đời không sinh con đẻ cái ư?! Huống hồ gia thế của em và cậu ta khác biệt lớn như vậy, có thể khi sống trong toà tháp ngà là đại học không cảm nhận được, chờ khi bước ra ngoài xã hội, em có tự tin cùng cậu ta chống lại được khác biệt về gia cảnh, xuất thân, gia giáo, chiến thắng thành kiến của gia đình cậu ta và cả xã hội, hai người cùng vượt qua phong ba bão táp không?!"
"Éc..." Chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, kỳ thực cũng chưa cần cân nhắc đến vấn đề này, cậu trạch nam lập tức kẹt băng.
Kết quả người đối diện cậu còn bổ thêm phát nữa: "Hơn nữa em tin chắc là tình cảm hiện giờ của Từ Kiếm Đông đối với em không phải là si mê nhất thời vì tình dục, tin chắc qua năm năm mười năm nữa cậu ta sẽ không thay lòng đổi dạ ư?! Đến lúc đó, em có thể thản nhiên đối mặt, thoải mái buông tay không?!"
Thế là Trương Khải, với mọi đáp án đều là phủ định, lén lút vẽ một dấu gạch lên tên Từ Kiếm Đông trong lòng mình.
"Ngược lại, Đường Yến đúng là rất chân thành với em, lại có tài cán. Nhưng cũng chính vì anh ta có tài..." Thầy Tô khen trước chê sau, tiếp tục phân (bôi) tích (đen): "Ngôi sao mới này của giới IT, chẳng đến dăm ba năm nữa, công ty của anh ta chắc chắn sẽ phát hành công khai lần đầu trên thị trường doanh nghiệp tăng trưởng hoặc sàn NASDAQ. Chờ công ty của anh ta lên sàn lớn mạnh rồi, nếu có một ngày tin tức người sáng lập, chủ tịch là người đồng tính bị lộ ra... Em nghĩ luồng văn hoá chính và người mua cổ phiếu phần lớn quan niệm bảo thủ sẽ phản ứng ra sao?!"
Trái tim Trương Khải run bắn, liều mạng nhớ lại trong nước có ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng nào là người đồng tính không. Không có kết quả.
Mà Tô Thuỵ Minh lại quả quyết bổ thêm nhát nữa: "Em bảo em muốn cùng Đường Yến giấu giếm cả đời, không dám lộ diện trước mặt công chúng, còn phải chuẩn bị trước việc sự việc bị phát giác làm anh ta không thể không nhận hết lỗi rồi từ chức hoặc lui về đằng sau bất cứ lúc nào ư?"
Thế là, tên của Đường Yến cũng bị vẽ một dấu gạch xiên vẹo lên.
"Tôi thì khác bọn họ." Sau khi thuận lợi loại trừ hai đối thủ cạnh tranh mạnh, Tô Thuỵ Minh cười dịu dàng, đứng dậy đến ngồi cạnh Trương Khải, tự đề cao bản thân: "Tôi khởi nghiệp tay trắng phấn đấu tới nay, trong giới tài chính trong nước dù không thể nói là đứng đầu, nhưng cũng coi là danh tiếng hiển hách, trong ngành đều là người thông minh, sẽ không làm chuyện không chuyên nghiệp như thù địch một cách vô nghĩa chỉ vì xu hướng tình dục của tôi. Hơn nữa các cụ nhà tôi tiến bộ lắm, không lo ngại nhiều vậy đâu."
"Bao năm nay tôi cũng coi như từng trải không ít mưa gió, mình muốn gì tôi hiểu rất rõ ràng, cũng sẽ kiên trì đến cùng." Nói đoạn, y nắm lấy tay Trương Khải, mặt mày rất đỗi chân thành: "Trương Khải, tôi thật lòng muốn ở bên em. Tôi lớn tuổi hơn em, có thể sẽ không thể không bỏ rơi em đi trước vài năm. Nhưng tôi đảm bảo nhất định sẽ để em cả đời không phải lo nghĩ, dù cho tôi không thể ở bên em đến tận cùng, tất thảy tôi để lại cho em cũng chắc chắn sẽ đủ để em sống trong phú quý dư dả đến cuối cuộc đời."
... Thầy à, thầy hơn em mười mấy tuổi, lại chỉ đi trước vài năm, thế là ý gì hả?! Trọng điểm luôn không được đúng chỗ lắm, cậu trạch nam lén lút xỉa xói.
Nhưng tay to giới tài chính tiếp thị tẩy não một sinh viên còn chưa bước chân ra xã hội mà không thành công, thì những tên làm tài chính trước đây thua dưới tay Tô Thuỵ Minh có thể tìm một toà nhà cao tầng mà nhảy là vừa.
Vậy nên trong lòng Trương Khải thực ra đã mềm nhũn cảm động thành một đống bùn nhão, gần như định gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
Còn tại sao nói là gần như, là bởi một cặp sư đồ nào đó đã ở riêng rất lâu chữa trị xong xuôi, Long Uyên bế Long Thất tinh thần khá hẳn nhưng mặt đỏ bừng ra khỏi phòng tắm.
... Dù ngày thường có là chiến hữu đáng tin hơn đi chăng nữa, cũng có thể thọc bạn một nhát vào lúc then chốt này.
Nhìn cậu trạch nam da mặt mỏng thoắt cái đỏ lựng, ngại ngùng không nói tiếp, thầy Tô lặng lẽ thầm tổng kết bài học kinh nghiệm ngày hôm nay.