CHƯƠNG :
Lúc mới tỉnh dậy, Trương Khải nảy sinh nỗi xúc động muốn lật bàn.
Cậu phải bại não cỡ nào thì lúc ban đầu mới nghĩ rằng Từ Kiếm Đông là đối tượng mộng xuân khá khẩm hơn cô Lâm nhỉ?!
"Thì ra cái đồ lẳng lơ nhà cậu thích bị người khác nhìn" ... Cậu mới là đồ lẳng lơ, cả nhà cậu đều thích bị người khác nhìn!
Làm trước mặt người khác thì thôi, Từ Kiếm Đông, đồ khốn nạn này, cậu có thể đổi đối tượng khác được không?!
Bị chịch tới cao trào trước mặt Tô Thuỵ Minh, còn bắn vào cốc của y... Bây giờ Trương Khải nhớ tới là thấy tim muốn ngừng đập luôn okay?!
Đêm qua nếu Tô Thuỵ Minh không phải NPC nền có gương mặt mơ hồ, cậu còn nghi ngờ không biết mình có sống được đến khi nhìn thấy ánh mặt trời ở thế giới hiện thực hay không.
Ủ rũ trên giường hồi lâu, Trương Khải mới nhớ ra sân bay không chỉ cách thành phố S rất xa, mà còn nằm chéo so với đại học F.
Cậu vật lộn ngồi dậy mặc quần áo lên đường, đứng ngoài đường đợi xe bus, gần đến sân bay còn bị tắc đường một lúc.
Đợi đến khi cậu đến được cổng sân bay, Đường Yến đã tới rồi.
"Anh sai rồi! Thế mà lại để đại thần Đường phải đợi!" Trương Khải hận không thể quỳ luôn xuống.
"Là lỗi của em, lúc trước quên không bảo anh sân bay cách đại học F rất xa", Đường Yến lắc đầu cười an ủi, "Anh chịu đến đón em, em đã rất vui rồi."
"Đại thần Đường, cậu tốt bụng quá!" Đường Yến vốn chỉ có một cái va li gọn nhẹ, lại cứ khăng khăng đòi kéo, cậu trạch nam nghe nói là đến đón người đành phải theo sau y với hai tay trống trơn, vừa đi vừa cảm động, "Anh là fan não tàn của em cả đời!"
Đường Yến giơ bàn tay còn trống ra xoa tóc Trương Khải, cười nói: "Đừng phát thẻ người tốt cho em, để lại cho các bạn học của anh đi!"
"Anh không có đối tượng để phát thẻ cho mà", cậu trạch nam trước khi gặp Long Thất hoàn toàn bước trên con đường thua cuộc cảm thán.
"Chuyện này chưa chắc đâu." Vẫy một chiếc xe taxi, Đường Yến mở cửa sau, chờ Trương Khải lên xe rồi ngồi vào theo.
Nói địa chỉ nhà mình với tài xế, Đường Yến nói tiếp: "Anh cũng đổi cách xưng hô đi, hai chúng ta đi cùng nhau, đừng gọi em là đại thần Đường hoài nữa."
"Éc... gọi quen rồi." Trương Khải hơi ngại ngùng: "Không ngờ có thể quen được đại thần Đường trong thế giới D."
"Lại đại thần Đường. Anh thử gọi em là..." Đường Yến dừng lại một lát, sau đó cười nói: "Đường Yến đi." Y còn chớp chớp mắt.
WTF! Suýt thì tưởng vừa rồi đại thần Đường định nói "chủ nhân"... Nạn nhân bị bắt cosplay Celia hai đêm liền nhất thời không phân biệt nổi hiện thực và cõi mơ, tim tí thì ngừng đập.
"Đường, Đường Yến... sama..." Trương Khải ấp úng hồi lâu mới gọi thành lời, có điều còn thêm một cái đuôi.
"Sama?" Đường Yến cười, giả vờ bất lực nói: "Em miễn cưỡng nhận vậy."
Sau đó Đường Yến kể không ít chuyện thú vị trong buổi gặp mặt hàng năm của QD, còn có lòng tìm mấy bức ảnh của Nạp Lan Thu trong điện thoại cho Trương Khải xem. "Em còn nhớ trước đây anh từng bảo trong số các tác giả nữ ở QD, anh chỉ thích mỗi cô ấy, em giúp anh chụp mấy bức mang về này." Y dịu dàng cười nói: "Còn có một bức là bản đặc biệt được giấu kín của bọn em bên bờ biển cơ ^^"
"Ha ha... Đường Yến sama có lòng rồi, ha ha." Nhìn bức ảnh mặt mộc chưa qua tay PS đó, cậu trạch nam hễ ăn trứng gà chắc chắn sẽ quan tâm đến việc gà mái mẹ trông ra sao bày tỏ tim cậu lại vỡ toác rồi.
Thêm lần nữa, tác giả thiếu nữ xinh đẹp toàn là lừa đảo, vứt!
Người trái đất đều biết xe taxi nhanh hơn xe bus rất nhiều, Trương Khải cảm thấy mới nói chuyện với Đường Yến chưa được bao lâu, xe đã sắp tới đích rồi.
"Đúng là đại thần Đường may mắn, chẳng tắc đường phát nào." Nhìn thấy đèn giao thông chuyển màu xanh, xe đi qua ngã tư này là đến đại học F, cậu cảm thán: "Lúc đến sân bay anh tắc đường muốn chết luôn đó."
Đường Yến mỉm cười không nói gì, tài xế xe taxi ngoái đầu lại nói: "Ngại quá, động cơ xe cháy rồi, không thể khởi động nổi, các cậu xuống ở đây nhé."
CHƯƠNG :
Kể từ ngày nhập học, Trương Khải đã sống ở đại học F được một tuần rồi, có điều là một người làm ổ trong kí túc điển hình, cậu có thể gọi là mù tịt đối với phong cảnh và câu chuyện lịch sử trong khuôn viên trường.
Nói chung, cậu đúng là chỉ cần biết kí túc ở toà nhà nào, đi học ở toà nào, căng tin ở đâu, cộng thêm quán net ở đâu là đủ.
Có điều, tiền đề là vừa rồi Đường Yến không bảo cậu "Trước đây chưa đến thăm được, hôm nay vừa khéo có thể cùng anh đi dạo trong trường anh rồi."
Thế là, đi dạo một vòng trong đại học F, Trương Khải thầm khóc lóc giàn giụa trong lòng.
Dẫn người đi thăm trường mình, hỏi mà không trả lời được không coi là mất mặt, người được dẫn đi biết bạn chắc chắn không thể dẫn nổi nên chẳng hỏi gì mới là mất mặt thật sự okay?!
"Đường Yến sama à anh sai rồi", dừng lại ở ven đường, Trương Khải chán nản nói: "Ngoại trừ "đây là toà nhà của học viện Quản lí" ra thì anh chẳng nói được gì nữa, cứ đi lung tung với anh thế này, nhất định cậu thấy rất chán nhỉ."
"Sao lại thế được? Có thể đi dạo cùng anh trong trường anh, em đã rất vui sướng rồi." Đường Yến nhìn cậu, dịu dàng cười nói: "'Cậu cứ thế đi theo người ấy suốt dọc đường. Nghĩ tới tương lai cậu sẽ mãi ở đây, chẳng cần nói gì cả, đây đã là nơi đẹp nhất trong lòng cậu'... Tiểu thuyết học đường toàn vậy phải không?"
"Đường Yến sama... kĩ thuật tán gái của em đúng là vl." Cậu trạch nam, pháp sư Trương Khải, cả đời chưa từng đi tỏ tình hoặc được tỏ tình, lập tức quỳ gối bái phục trước đại thần giới tiểu thuyết viễn tưởng trước mặt.
"Ha ha ^^ Đây không phải là kĩ thuật tán gái, mà là..." Đường Yến còn chưa kịp nói hết câu.
"Đường Yến?!" Một giọng nói kinh ngạc vang lên, "Cậu là đại thần Đường Yến đúng không?! Tôi đã xem ảnh buổi gặp mặt hàng năm của QD bên cậu!"
Trương Khải quay người lại nhìn, phát hiện ra đó thế mà lại là trưởng câu lạc bộ anime mặt mày kích động chạy tới.
Trương Khải giới thiệu cho Đường Yến, rồi lại cầm máy ảnh chụp hộ N tấm, đàn chị xinh đẹp ấy mới nói một cách vừa thoả mãn vừa nuối tiếc: "Không ngờ lại gặp được đại thần Đường Yến trong trường mình! Tiếc là không mang tiểu thuyết theo người, không thể xin kí sách được. "Noah thiên thu vạn cổ, nhất thống hậu cung" gì đó!"
"Nếu cần kí tên thì bạn có thể mang sách cho cậu ấy, để cậu ấy mang cho tôi." Đường Yến chỉ Trương Khải, sau đó mỉm cười bổ sung: "Có điều không được nhiều quá, tôi không kí nổi nha."
"Đưa cho Trương Khải là được ư?" Đàn chị liếc nhìn Trương Khải đầy vẻ sâu xa, rồi vẫy tay tạm biệt: "Tôi sắp muộn giờ vào lớp rồi, không làm phiền hai người nữa, bye bye!"
Trợn mắt há mồm ngoái đầu nhìn theo bóng đàn chị tóc dài thướt tha đi mất, Trương Khải vừa tiếp tục theo Đường Yến đi về phía trước, vừa nói: "Anh vẫn luôn tưởng rằng đàn chị là kiểu lạnh lùng cao quý... Á!"
Trên mặt đường có một cục đá, cậu đi qua trùng hợp đạp phải nó. Mặc dù Đường Yến có giơ tay ra kéo cậu, nhưng vẫn không kịp, Trương Khải liền ngã nhào ra đất.
Cú ngã này rõ là mạnh, lúc đứng dậy cậu cảm thấy chỗ đầu gối phải đau rát.
Đường Yến dìu cậu đến ngồi xuống băng ghế ven đường, xắn ống quần rộng lên cao để nhìn, đầu gối phải quả nhiên đã trầy mất một mảng, may mà vết thương không sâu, chỉ trầy da chảy mất tí máu.
"Anh ngồi ở đây, em đi mua ít cồn hay gì đó." Đường Yến đứng dậy, quay người định đi.
"Không cần đâu", Trương Khải vội vàng kéo y lại: "Trầy mất tí da thôi, dùng cồn sát trùng thì phí quá."
Thấy Đường Yến vẫn định ra hiệu thuốc, cậu bổ sung: "Đổi thành em nhất định cũng không cần cồn gì đó, vết thương nhỏ này liếm cái là ổn rồi."
Đường Yến nghe Trương Khải nói vậy, sắc mặt mới hết căng thẳng, y đột nhiên cười nói: "Phải, em quan tâm quá hoá loạn. Con trai mà, vết thương nhỏ này liếm cái là ổn rồi."
Nói đoạn, y bước về trước mặt Trương Khải, quỳ gối xuống, rồi cúi đầu vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm vết thương của cậu.
Cảm giác đầu lưỡi sượt qua miệng vết thương khiến Trương Khải co rúm, mất nửa giây cậu mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.
Nani?!
"Làm anh đau à?" Đường Yến ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Trương Khải, dịu dàng bảo: "Xin lỗi, em sẽ nhẹ hơn nữa."
Sau đó y lại cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương trên đầu gối của cậu từng chút một, vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận.
Căn bản không phải là vấn đề nhẹ hay không okay?!
Hồi bé cậu nghịch ngợm bị xước xát nhẹ, bố mẹ toàn liếm vết thương cho cậu, nhưng idol liếm thì...
Đây nhất định là do cậu ngã không đúng cách!
Trương Khải ngượng ngùng định dịch chân ra chỗ khác, lại bị Đường Yến giơ tay túm chặt lấy mắt cá chân.
Y cúi đầu nên cậu không nhìn rõ vẻ mặt của y, nhưng lại có thể nhìn thấy cái đầu lưỡi thò ra mềm mại mà mạnh mẽ đó lướt qua trên miệng vết thương đo đỏ. Thứ mềm mại màu hồng phấn đó như thể đang an ủi vết thương, lại như đang nếm thử cao lương mỹ vị.
Xúc cảm trên đầu gối cộng với tác động thị giác suýt nữa thì khiến Trương Khải run bần bật.
Lý do suýt nữa là...
"Mặc dù nước bọt có thể cầm máu tiêu sưng..." Tô Thuỵ Minh cầm một hộp băng dán cá nhân, đứng cách đó một mét, đẩy kính nói: "Nhưng cứ liếm như em thì vết thương sắp rộp luôn rồi."
CHƯƠNG :
"Em chào, chào thầy Tô." Nhìn thấy Tô Thuỵ Minh đột nhiên xuất hiện, toàn thân Trương Khải cứng đờ.
Đường Yến buông mắt cá chân của Trương Khải ra, đứng dậy nhìn Tô Thuỵ Minh, sau đó mỉm cười nhiệt tình: "Anh nhất định là thầy Tô Thuỵ Minh. Trước đây đã nghe nói tiết của thầy rất được yêu thích, không ngờ thầy lại đẹp trai thế này."
Sau đó y giơ tay phải ra nói: "Tôi là Đường Yến. Trương Khải làm phiền thầy phải lo lắng nhiều rồi."
Tô Thuỵ Minh nắm tay Đường Yến rất tự nhiên, cười bảo, "Mấy năm tới đều là người tôi dạy, đương nhiên phải chăm sóc em ấy tử tế rồi."
Sau đó y liền buông tay ra, bước vài bước đến trước mặt Trương Khải rồi quỳ xuống. Rút khăn tay màu xanh đậm từ túi áo sơ mi trắng ra, Tô Thuỵ Minh nhẹ nhàng mà tỉ mỉ lau sạch sẽ chỗ đã bị Đường Yến liếm trên đầu gối của cậu, sau đó lấy hai miếng băng dán cá nhân dán lên chỗ bị thương.
"Chỉ là bảo vệ vết thương tạm thời thôi, đến lúc buổi tối đi ngủ thì em hãy xé băng ra." Bỏ hộp băng dán còn thừa vào lòng Trương Khải đang ngồi cứng đơ người, rồi giúp cậu thả ống quần xuống, Tô Thuỵ Minh đứng dậy nói.
"Éc... cảm ơn thầy Tô ạ." Bây giờ Trương Khải đã tin chắc rằng mình ngã sai cách!
Được đại thần giới viễn tưởng liếm, lại được thánh của học viện Quản lí lau và dán băng... Giá trị của cái chân này đã tăng gấp trăm lần rồi đó okay?!
Cái gì, có người hỏi hoa cúc mà hai người này đã từng thông thì tính sao á? Đó là trong mơ nha, trong mơ! Hiểu không hả?!
Bên này Trương Khải còn đang gào rú trong lòng, bên kia Tô Thuỵ Minh đã bắt đầu tán gẫu với Đường Yến.
"Cậu không phải là sinh viên trường chúng tôi đâu nhỉ?" Tô Thuỵ Minh bỏ khăn tay về túi áo: "Trước đây chưa từng thấy cậu."
"Vâng, tôi là sinh viên trường T." Đường Yến cười, "Có điều đã tốt nghiệp rồi." (Trường F và trường T là hai trường đại học hàng đầu thành phố S, một tự nhiên một xã hội, kẻ thù nhiều năm bạn hiểu mà)
"Đường Yến sama là sinh viên trường T?! Sao chưa bao giờ thấy anh giới thiệu trong phỏng vấn tác giả..." Trương Khải cũng là lần đầu nghe nói Đường Yến tốt nghiệp một trường danh tiếng, nhất thời buột miệng, có điều trong ánh mắt "người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói leo" của hai người trước mặt, giọng nói của cậu cứ nhỏ dần, mấy chữ cuối cùng căn bản chỉ nằm trong miệng cậu mà thôi.
"Nhà văn từ trường T ra..." Tô Thuỵ Minh dừng lại một chút, sau đó cười nói: "Văn của cậu nhất định rất giàu logic."
"Tôi không thể coi là nhà văn gì cả." Đường Yến tỏ vẻ khiêm tốn: "Lúc rảnh rỗi viết đại thôi, được xuất bản cũng toàn là tiểu thuyết thịnh hành bị đại chúng hoá, chẳng có chiều sâu gì. Không thể so sánh được với thầy Tô viết luận văn, người bình thường không có kiến thức chuyên ngành căn bản là đọc không hiểu nổi."
"Uyên thâm quá cũng không phải chuyện gì tốt. Hơn nữa luận văn tôi cũng không chắc tay lắm, khối lượng phát hành ở đại học F toàn là đếm ngược từ dưới lên." Tô Thuỵ Minh xua tay, như thể bất lực: "Trong lĩnh vực tài chính vẫn nên dùng ví dụ thực tế nói chuyện mà?"
Trương Khải ngồi trên ghế nhìn hai người họ làm như chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, tán gẫu nửa tiếng đồng hồ rồi còn chưa ngừng, sau đó Đường Yến còn nhắc đến công việc hiện tại của mình là đang khởi nghiệp hợp tác với bạn đại học lập vài trang web, Tô Thuỵ Minh cũng bày tỏ có thể giúp giới thiệu các nhà đầu tư mạo hiểm mua cổ phiếu.
Đúng là hoà hợp êm thấm... phải không?
Rõ ràng thấy đại thần Đường và thầy Tô đang cười cười nói nói, Trương Khải cảm nhận thấy hơi quái lạ theo bản năng, nhưng chẳng thể nói được là chỗ nào không đúng.
Nhìn hai người không cho cậu xen lời vào, Trương Khải chỉ có thể thầm tổng kết trong lòng: Thế giới của người lớn đúng là quái dị okay?!
Cậu đợi hồi lâu mà không thấy họ dừng lại, thế là thở dài cầm điện thoại lên, định lướt weibo hay gì đó.
"Vậy mà đã tán gẫu lâu thế rồi, Trương Khải, em cũng đợi chán rồi phải không." Kết quả cậu vừa mới mở khoá màn hình, Tô Thuỵ Minh liền lên tiếng.
Trương Khải lập tức cất điện thoại, vội vã lắc đầu nói: "Nghe hai người tán gẫu quả là mở mang tầm mắt."
"Hi vọng hai tuần tới lúc thuyết trình miệng em cũng dẻo được như vậy." Tô Thuỵ Minh và Đường Yến trao đổi danh thiếp, y cười nói.
"Dạ. Dạ?!" Trương Khải bật dậy: "Hai tuần nữa là lượt em?!" Sau đó cậu lại đau đầu gối ngồi về ghế vì đứng dậy quá đột ngột.
"Sao lại bất cẩn thế hả?" Tô Thuỵ Minh nhìn Đường Yến sải bước về cạnh Trương Khải xắn gấu quần của cậu lên nhìn, y hơi nhướn mày rồi nói: "Trong số các bạn thuyết trình, em được xếp ngẫu nhiên ở đầu, thầy vốn định công bố thứ tự vào buổi học tuần sau, có điều nếu hôm nay đã gặp phải em thì nói cho em biết trước, để em chuẩn bị cho tốt."
"Đừng nhìn tôi như thế, ai bảo em xui xẻo cơ." Nói đoạn, Tô Thuỵ Minh rút một cây bút máy từ cặp táp bên người ra, viết một chuỗi số ở mặt sau danh thiếp của mình, rồi đưa cho Trương Khải: "Hôm nay thầy có việc, phải đi trước đây. Nếu em thực sự rảnh rỗi, thì gọi điện nhờ thầy cứu đi. Người đầu tiên thuyết trình đã trượt, áp lực trong lòng đối với các bạn sau đó cũng sẽ rất lớn."
"Em cảm ơn thầy, cảm ơn thầy." Trương Khải dùng hai tay nhận danh thiếp, liếc nhìn mặt sau, phát hiện ra nó khác với số điện thoại chuyền nhau trong lớp, cậu hơi nghi ngờ mà ngẩng đầu lên.
Tô Thuỵ Minh lại chẳng nói gì cả, gật đầu với Đường Yến cái rồi đi thẳng.
"Thầy em quan tâm em thật đấy." Thấy Tô Thuỵ Minh đã đi xa, Đường Yến thả ống quần của Trương Khải xuống, chậm rãi đỡ cậu dậy, cảm thán.
"Thầy quan tâm đến độ em sắp trượt môn rồi." Trương Khải khóc ra máu.
Gì mà ngẫu nhiên được chọn trúng, gì mà ngẫu nhiên xếp đầu... Rõ ràng là ngẫu nhiên tấn công trả thù okay?!
Hơn nữa ngẫu nhiên được chọn thì cậu hiểu, ngẫu nhiên xếp đầu... cậu lại chọc phải thầy Tô chỗ nào rồi hả?!
Cưng à, có chết thầy cũng phải cho cậu chết rõ ràng chứ!
Nói lén một câu, mặc kệ free ship hay không đều review ném đá à cưng!
"Người ta còn đặc biệt mua cả băng dán cá nhân cho em, còn không tính là quan tâm à?" Đường Yến hất cằm về phía cái hộp băng trên tay phải của Trương Khải, nói.
"Éc... sao thầy lại biết em cần cái này nhỉ." Trương Khải không hiểu cho lắm.
"Chuyện này ấy à..." Đường Yến nhún vai: "Lúc anh đỡ em ngồi xuống hình như đã nhìn thấy thầy ấy, chắc là thầy cũng đã trông thấy em bị ngã."
"Thì ra là vậy à..." Trương Khải đang tỉnh ngộ dở, đột nhiên giật nảy mình.
Thế không phải nghĩa là Tô Thuỵ Minh biết rõ Đường Yến đã liếm vết thương cho cậu bao lâu rồi sao...
Trốn tiết, đồ tai mèo, lên lớp dùng điện thoại, lại cộng thêm việc là nam sinh được bạn nam khác liếm vết thương đến độ "vết thương sắp rộp luôn" gì đó...
Cậu đúng là, chết, cũng, chẳng oan, chút nào.
CHƯƠNG :
Đường Yến đỡ Trương Khải suốt đường về, mở cửa phòng, Từ Kiếm Đông không có mặt ở kí túc xá.
"Hôm qua bạn cùng phòng em có bảo muốn đăng kí cuộc thi "Top ca sĩ học đường" của trường." Trương Khải ngồi xuống trước bàn học của mình: "Chắc cậu ta đi đâu tập đàn rồi."
"Bạn cùng phòng của em? Cái cậu trong tin nhắn lúc trước á?" Đường Yến liếc quanh phòng họ một vòng rồi hỏi.
"Ừm, hai người khác đều không trọ ở trường, chắc sau này em chỉ có mình cậu bạn cùng phòng chính thức này thôi." Trương Khải dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Đẹp trai nhà giàu thì không nói, vừa biết hát hò vừa chơi piano, sống cùng kiểu con nhà người ta thế này đúng là bi kịch nhỉ?!"
"Vẫn ổn mà." Đường Yến mỉm cười xoa tóc cậu, "Ít nhất thì lúc Valentine, Noel, sinh nhật cậu ta... hàng năm, ắt em sẽ được chia cho rất nhiều món quà mà cậu ta không giải quyết xuể."
"... Tại sao Đường Yến sama vừa nói vậy, em lại cảm thấy càng bi kịch hơn nữa." Trương Khải thở dài, càng chán nản hơn.
"Đừng nói về cậu ta nữa, vừa nãy anh xem vết thương của em cảm thấy hình như lại hơi chảy máu." Đường Yến lại quỳ một chân trước mặt cậu: "Anh thay băng cho em nhé."
"Ừm, cảm ơn Đường Yến sama..." Trương Khải do dự một lúc, cuối cùng vẫn ấp úng nói: "Lần này, lần này không cần khử trùng đâu."
"Yên tâm, anh sẽ không làm vết thương của em bị rộp thật đâu." Đường Yến mỉm cười, cúi đầu thay băng dán cho cậu.
Mặc dù lần này y không liếm nữa, nhưng vì áp sát rất gần, thậm chí Trương Khải còn có thể cảm nhận được hơi thở của y phả qua da mình.
Không kìm được khẽ run một cái, Trương Khải bảo: "Đường Yến sama không cần cẩn thận vậy đâu, dán đại một cái là được rồi."
"Thế này là ổn rồi." Đường Yến cuối cùng cũng mần xong xuôi, y đứng dậy cười bảo: "Sao em chẳng có kiên nhẫn gì y như con nít vậy?"
"Vẫn, vẫn tạm mà..." Trương Khải nói, hơi ngượng ngùng.
"Vậy anh tặng cậu nhóc to xác một cái hôn an ủi nhé." Đường Yến vừa nói vừa khom người.
Ý? I i i i i!
Đầu tiên Trương Khải không hiểu, đến khi môi Đường Yến hạ xuống trán, cậu chỉ còn giật mình.
"Đường, Đường Yến sama..." Dù là trán, cậu chàng kém cỏi cả đời này chưa từng được ai hôn ngoại trừ người nhà ra cũng giật nảy mình, nhìn về phía người vừa hôn mình.
"Nhà em không làm vậy sao?" Đường Yến nhìn Trương Khải đã thộn ra, dường như rất kinh ngạc, "Lẽ nào chưa có ai an ủi em bao giờ?"
"Có thì có, nhưng mà Đường Yến sama..." Trương Khải còn chưa nói hết câu đã bị cắt lời.
"Em có phải nữ sinh đâu, sao lại dễ xấu hổ thế này." Đường Yến lại mỉm cười vuốt tóc cậu, "Có điều thế này rõ là đáng yêu."
... WTF, ai bảo đại thần Đường chưa có kinh nghiệm yêu đương?!
Kĩ năng thế này, cưa em gái nào mà không đổ hả?!
Tại sao trước đây văn của đại thần toàn lẩn tránh tuyến tình cảm vậy?!
Nhắc tới đó, trong chương mới gần đây, tương tác giữa Altaïr và Celia hình như đã tiến bộ rõ rệt so với những chương trước...
Altaïr và Celia...
Nhìn Đường Yến trước mặt, lại nghĩ đến Altaïr và Celia, cậu trạch nam mỗi ngày đều muốn đập chết Long Thất lại nảy sinh một loại linh cảm kì quái.
Đường Yến nán lại kí túc của Trương Khải thêm một lúc, hai người cùng ăn tối (mì ăn liền tồn kho của Trương Khải), sau đó cuối cùng cũng đi mất.
Trương Khải mệt lử bật máy tính, nằm nhoài trên bàn, nghiêm túc cân nhắc xem tối nay giữa việc nhìn thấy Altaïr và thầy Tô thì xác suất nào lớn hơn.
Sau đó cậu liền cảm thấy hình như mình đã bị đụ đến mức chấp nhận số phận rồi, đã mấy ngày liền cậu không cân nhắc đến kế tìm gái.
... Cánh cửa yooooooooo thật sự sắp mở rồi okay?!
Cậu đang ủ rũ thì Từ Kiếm Đông mở cửa bước vào.
"Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy cái anh Đường gì đó trong hành lang." Từ Kiếm Đông đi đến cạnh Trương Khải, nói như thể chẳng để tâm: "Chính là cái anh trong bức ảnh gặp mặt QD mà cậu chỉ cho tôi ấy."
"Là anh ấy đó, Đường Yến." Trương Khải gật đầu nói: "Tôi bị thương ở đầu gối, đại thần Đường đưa tôi về."
"Bên nào?" Từ Kiếm Đông lập tức ngồi xổm xuống: "Để tôi xem."
Đợi hắn quan sát xong, lại bắt Trương Khải đi tắm, cậu bạn cùng phòng thân thiện trên danh nghĩa đòi giúp đỡ người bị thương.
Có điều nói là tắm giúp, cơ bản chính là Trương Khải cẩn thận né chân bị thương mà tắm, Từ Kiếm Đông tiếp tục quan sát ở bên cạnh, thỉnh thoảng thì đưa hộ dầu gội xà phòng gì đó thôi.
"Tôi bị thương ở chân, chứ có bị thương ở tay đâu." Sau khi tắm xong, không thể không để Từ Kiếm Đông cầm khăn lau tóc hộ, Trương Khải thở dài: "Mấy việc này tôi đều tự làm được hết."
"Cậu phải cho tôi cơ hội thể hiện chứ." Từ Kiếm Đông cười nói: "Bạn học bao bọc lẫn nhau là có thể cộng thêm điểm ở mục tư tưởng đạo đức. Đợi tôi lấy được học bổng, tôi sẽ mời cậu đi ăn."
"Cái trình độ tiêu hoang của cậu và độ ki bo của trường chúng ta, cậu có học bổng đặc biệt cũng chả đủ ăn được mấy bữa", Trương Khải không kìm được mỉa mai, "Cậu đã lau lâu lắm rồi, có lau nữa tóc cũng chẳng khô được, mà lại còn rụng mất đấy."
"Lau lâu một chút không phải thể hiện rõ tôi rất thân thiện sao." Từ Kiếm Đông bỏ khăn lông về phòng tắm, rồi nói: "Mấy ngày nay cậu cũng đừng trèo lên trèo xuống nữa, cậu ngủ giường tôi đi, tôi ngủ giường trên."
"Đây mới là bạn học thân thiện thật sự á." Trương Khải nhìn cái thang cực kì giản đơn bên giường, nói rất chân thành: "Cảm ơn cậu, người anh em."
Chương :
Khoảng một giờ sáng, Đường Yến đăng chương mới.
Có điều cân nhắc đến xác suất lát nữa gặp phải Altaïr khá lớn, Trương Khải quyết định để dành chương mới đến sáng mai đọc để vá lại trái tim thuỷ tinh của cậu, mặc dù cái thứ đó về cơ bản đã nát đến độ không vá nổi nữa rồi.
Bởi đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nên khi cậu thiếp đi trên giường của Từ Kiếm Đông, lúc tỉnh dậy lại phát hiện ra mình đang ngồi trên thảm cỏ trong trường, cậu chẳng ngạc nhiên chút nào.
"Celia, cuối cùng em cũng tỉnh rồi." Trương Khải ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Đường Yến, à không, là Altaïr đang đứng trước mặt cậu, cúi đầu xuống nhìn cậu.
"Bởi nhiều ngày như vậy không được gặp chủ nhân, nên mới ngủ không ngon à?" Mặc một tấm áo choàng khiêm tốn hơn hẳn so với bình thường, Đường Yến mỉm cười vuốt ve tóc Trương Khải: "Celia của tôi đúng là đáng yêu."
"... Chủ nhân... người nghĩ hơi nhiều rồi." Trương Celia đã chấp nhận số phận, uể oải nói.
"Không đúng." Đường Yến vừa đưa tay lên bắt đầu cởi quần của Trương Khải, vừa mỉm cười: "Em phải gọi tôi là chủ nhân sama chứ?"
WTF! Sao lại có cả cập nhật theo thời gian thực chứ?!
Chỉ chủ nhân thôi còn chưa đủ, còn đòi cộng thêm sama... Coi đây là quán cafe hầu gái thật đấy à, hứ!
Có điều mặc kệ trong lòng mỉa mai ra sao, những gì Trương Khải thốt ra cũng chỉ có thể là: "Chủ nhân sama, ngài đừng cởi quần em giữa ban ngày ban mặt chứ!"
"Ha ha, mấy ngày không gặp chủ nhân mà Celia đã quên hết sạch rồi!" Đường Yến kéo hẳn quần của Trương Khải xuống, sau đó đè cậu ngã xuống trảng cỏ: "Đây không phải là thứ Celia nên mặc mà."
Đậu, suýt thì quên mất vụ bộ đồ miêu nữ bốn mảnh biến thái của Altaïr.
"Chủ, chủ nhân sama... Lẽ nào ngài định để em mặc trang bị miêu nữ ở đây ư?" Cosplay tình thú ngoài trời thì quá đáng quá đi chứ?! Cậu trạch nam suốt ngày lướt bình luận "không có tiết tháo" ở hai trang web A B cảm thấy cậu thật sự phải mất tiết tháo rồi.
"Lẽ nào em muốn trần truồng ngoài này?" Đường Yến cởi cả áo của Trương Khải ra, sau đó vừa bất ngờ vừa ra vẻ đứng đắn mà dạy bảo: "Giới hạn đạo đức của Celia đi đâu mất rồi?!"
... Rốt cuộc là ai mới đánh mất giới hạn đạo đức hả?! Nhìn người trước mặt cởi sạch đồ của mình rồi lấy bộ đồ bốn mảnh ra, Đờ mờ trong lòng Trương Khải lại chạy như điên rồi okay?!
Đường Yến đeo hết tai mèo, vòng cổ và quần lót lông mèo lên người Trương Khải, sau đó chìa butt plug đuôi mèo trước mặt cậu, cười nói: "Em muốn tự đeo đuôi, hay là để chủ nhân đeo giúp?"
"... Có thể không đeo đuôi được không?" Trương Khải khóc ra máu.
"Thì ra Celia đã không chờ được muốn bảo kiếm của chủ nhân rồi à?" Đường Yến lập tức đè cậu ra thảm cỏ, "Em thực sự đáng yêu quá!"
"Không chờ được cái... ưm~~~" Trương Khải vừa mở miệng, cửa sau đã bị nhét butt plug, lời phản bác đang dở chừng liền biến thành tiếng rên rỉ.
"Mặc dù chủ nhân cũng rất muốn dùng kiếm thánh ngay bây giờ", Đường Yến ôm Trương Khải như an ủi, sau đó y bảo: "Có điều hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Hả?" Chịu đựng cảm giác hoa cúc sau người bị nhét butt plug đột ngột, Trương Khải đong đưa người phát ra âm thanh không hiểu.
"Chủ nhân phải khử trùng vết thương của Celia đã." Nói đoạn, Đường Yến bèn sờ tay lên chân phải của cậu.
Bởi vết thương trên đầu gối đã không còn đau lắm nữa, giờ Trương Khải mới nhận ra vết thương trong hiện thực cũng được mang vào giấc mơ.
"Nếu khử trùng..." Cậu nói được một nửa thì dừng lại, do có những chuyện mới xảy ra với mình dạo gần đây, cậu đã biết Đường Yến định làm gì.
Lần này vết thương sắp rộp thật rồi okay?!
Quả nhiên, Đường Yến gập chân phải của cậu lại, thò đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên vết thương. Thứ mềm oặt ẩm ướt đó chậm rãi di chuyển bên ngoài miệng vết thương một lúc, sau đó đôi môi của Đường Yến cũng đè lên đó.
Dường như định liếm sạch chỗ máu đã đông cứng trên vết thương, từ từ liếm láp được một lúc, Đường Yến đột nhiên khẽ mút chỗ đó, rồi tiếp tục di chuyển môi lưỡi.
"Í! Ưm~~~" Cảm giác đau nhói trên đầu gối khiến Trương Khải kêu thành tiếng, nhưng so sánh với sự đau nhói, cảm giác khác thường nảy sinh từ chỗ da thịt bị mút càng mạnh mẽ hơn.
"Ha ha", Đường Yến ngẩng đầu lên nhìn Trương Khải, trên khuôn mặt đó ngoài vẻ dịu dàng cưng chiều còn mang theo một chút say đắm, "Celia cũng thích được chủ nhân khử trùng à?" Nói đoạn, y lại cúi đầu xuống.
Mang theo làn hơi ấm áp, đầu lưỡi mềm mại mà tham lam lại quay về chỗ da phiếm hồng, nhưng lần này không giới hạn ở chỗ vết thương nữa.
"Ư~~~ Ưm~~~" Đầu lưỡi chậm rãi trườn từ đầu gối lên bẹn, lại từ từ men theo đường cũ mà về, để lại một hàng vết ướt trên đùi của Trương Khải, khiến cậu phát ra tiếng rên ngọt ngào, ngay cả hoạ mi dưới bụng cũng lén lút thức tỉnh.
Đầu lưỡi khéo léo như rắn vẽ một vòng tròn bên ngoài vết thương, rồi đột nhiên rời khỏi đó.
"Đây không phải là Ryze sao?" Đường Yến ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, mỉm cười chào hỏi: "Đáng tiếc anh lại là pháp sư gọi hồn, nếu không Celia đáng yêu của tôi đã phải nhờ anh chữa trị rồi.
Ryze là ai?! Pháp sư gọi hồn là thế nào?! Cậu mới chưa đọc một chương mới, sao đã có nhân vật mới xuất hiện rồi?!
Trương Khải tốn công ngẩng đầu lên nhìn về hướng người đã đứng cách đó một mét không biết từ bao giờ, sau đó dưa chuột vừa mới ngóc đầu dậy liền xìu luôn.
WTF! Mặc dù đối phương mặc áo choàng pháp sư gọi hồn màu xám chứ không phải comple, mặc dù mặt mũi của đối phương vẫn còn mơ hồ, nhưng cái người vừa mới lên sàn bị bắt cosplay này mà không phải Tô Thuỵ Minh, Trương Khải sẽ ăn luôn laptop của mình!
"Thầy ơi..." Trương Khải căng thẳng gọi.
"Celia gọi sai rồi." Đường Yến lắc đầu, "Kể từ ngày Ryze sa đoạ trở thành pháp sư gọi hồn, gia nhập phe hắc ám, y đã không còn là thầy của em nữa."
Đây là cài đặt gì hả?! Thầy Tô chẳng đáng yêu tẹo nào, nhưng đại thần Đường à anh cũng đừng bôi đen thầy chứ...
Tô Thuỵ Minh có thể là pháp sư gọi hồn sao?! Cấp bậc như thầy cũng phải làm Vua pháp sư đó!
"Celia em không ngoan nha." Đường Yến nhìn Trương Khải không nhịn nổi cứ nhìn về phía Tô Thuỵ Minh, y không vui nói: "Thuật chữa trị của chủ nhân còn chưa kết thúc mà, sao có thể không tập trung chứ."
Chương :
Lưỡi của Đường Yến uốn lượn trườn bò theo mé trong đùi Trương Khải như một con rắn, vừa vòng quanh vừa mút, thứ mềm oặt nóng bỏng đó cứ thế mò đến tận gốc đùi cậu.
"Ưm~~~" Lúc đầu lưỡi của Đường Yến quấn lấy quả cầu bên dưới hoạ mi của cậu, Trương Khải phát ra tiếng thở dốc khẽ.
"Chủ nhân bắt đầu thi triển thuật chữa trị cao cấp nhé?" Nói đoạn, Đường Yến khẽ ngậm một bên cầu của cậu vào miệng, rồi dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm mặt quả cầu đã bắt đầu run rẩy.
"A a~~~" Trương Khải đột ngột căng cứng chân, muốn né tránh theo phản xạ, nhưng lại bị giữ thật chặt.
Đường Yến liếm mút quả cầu thịt đó trong miệng một hồi rồi mới nhả ra, chẳng đợi Trương Khải thở phào nhẹ nhõm, y lại khẽ ngậm quả bên kia, bắt đầu mút.
"Ư~~~ Ưm~~~" Cái nơi thường ngày dùng để tích trữ tinh hoa, nhạy cảm y như hoạ mi, bị trêu chọc không ngừng, tiếng rên rỉ của Trương Khải thoát ra mà không thể nào kìm chế nổi, dưa chuột vừa mới teo nhỏ vì giật mình cũng từ từ đứng thẳng.
"Quả nhiên là Celia thích thuật chữa trị của chủ nhân." Đường Yến cuối cùng cũng buông tha cho quả cầu thịt trong miệng, nhả nó ra rồi cười nói. Sau đó y giơ tay ra cầm lấy hoạ mi lại ngóc đầu lần nữa của Trương Khải, "Ngay cả nó cũng lấy lại tinh thần rồi nè."
"A~~~" Trương Khải chẳng để ý được đến việc trả lời, nhưng lại ngọ nguậy thắt lưng như tán thành và thúc giục.
"Ha ha, yên tâm, chủ nhân sẽ chữa trị cho nó thật tử tế." Nói đoạn, lưỡi của Đường Yến vẽ một vòng trên đỉnh vật cứng trong tay mình.
"Ư!" Xúc cảm ướt át trên dưa chuột kích thích đại não của cậu thật dữ dội.
Cậu vừa mới kêu thành tiếng, đầu lưỡi của Đường Yến đã men theo thân dương vật mà liếm xuống, tới tận phần gốc, sau đó lại trượt lên đỉnh. Sau khi vẽ một vòng ở quy đầu hình nấm, thứ mềm nhũn đó thậm chí còn vươn về phía cái lỗ nhỏ trên đỉnh dưa chuột của cậu.
"A a a a a a..." Tiếng rên rỉ chẳng kiêng nể gì tràn ra từ miệng Trương Khải, mà tiếng kêu ấy đang lưng chừng thì đột ngột cao vút, bởi...
Đường Yến nuốt dương vật của cậu từng chút một, ngậm vào miệng mình.
Mặc dù đã từng bị chịch rất nhiều lần trong mơ, nhưng đây vẫn là lần đầu hoạ mi của cậu nhận được đãi ngộ này.
Phần lớn cây dưa chuột được khoang miệng nóng hổi ẩm ướt bao bọc, phần thân và đỉnh cũng được đầu lưỡi linh hoạt mơn trớn không ngừng, lần đầu được trải nghiệm khoái cảm dữ dội như giao hợp này, Trương Khải gần như kêu không thành tiếng, chỉ có thể há miệng yếu ớt thở dốc.
Hoạ mi ngày càng phình to trong lúc được ngậm vào nhả ra không ngừng, cảm giác tê dại như điện giật từ dưới bụng xộc thẳng vào não, Trương Khải thất thần nằm xụi lơ trên trảng cỏ, bị Đường Yến mặc sức chơi đùa trước mặt pháp sư gọi hồn mặc áo choàng xám trông như Tô Thuỵ Minh.
Đường Yến lại như bất mãn đối với phản ứng không có tiếng động của Trương Khải, ngậm hoạ mi của cậu càng sâu hơn nữa, gần như chọc vào cổ họng. Mà đôi tay nổi rõ khớp ấy cũng vuốt ve hai quả cầu của cậu.
"Ưm a~~~" Trương Khải lập tức cong người, cơ thể run bần bật.
Đường Yến cười, môi lưỡi bao bọc dưa chuột của cậu càng di chuyển với tốc độ nhanh hơn.
Được khoang miệng trơn tuột khép kín nuốt nhả, lần đầu được trải nghiệm khoái cảm cực độ này, hoạ mi của Trương Khải chào cờ đến mức đau đớn. Còn cảm giác bị nắn bóp trêu chọc không ngừng truyền tới từ tinh hoàn càng kích thích đầu óc cậu hơn nữa.
Thế là, trong lúc Đường Yến lại ngậm dương vật của cậu vào thật sâu rồi mút mạnh lần nữa, Trương Khải vừa nức nở vừa bắn trong miệng y.
"Xem ra Celia đã được chủ nhân chữa trị hoàn toàn rồi." Đường Yến nuốt hết chất dịch trắng trong miệng, sau đó buông hoạ mi đang run rẩy vì bắn tinh đó ra, nhoẻn cười nói, "Tiếp theo, chúng ta nên nói về vấn đề thanh lọc?"
Trương Khải vẫn còn chìm đắm trong cao trào, không thể suy nghĩ nổi gì, cậu mơ màng nhìn y, chẳng liên tưởng đến cảnh hai người gặp nhau trong mơ lần trước tẹo nào.
Mà khi Đường Yến chậm rãi rút butt plug đuôi mèo cắm trong cửa sau của cậu ra, nhoẻn cười hỏi, "Celia có bị tiêm nhiễm hơi thở hắc ám của Ryze không?", cậu trạch nam vốn đã đưa ra quyết định không thể tiếp tục bị bóc trần nữa trong thế giới hiện thực lại gật đầu trong lúc không có khả năng phân biệt sau khoái cảm tột độ.
"Quả nhiên là vậy..." Đường Yến thở dài, ấn dương vật lên cửa động co chặt của Trương Khải, "Celia đáng yêu thế này, quả nhiên ngay cả pháp sư đã sa đoạ cũng không thể ngăn cản nổi."
Nói đoạn, y đẩy dương vật đã phình to lên phía trước với tốc độ chậm chạp đến mức giày vò.
"Ưm~~~" Khi cửa động khép chặt bị vật cứng nóng rực tách ra, Trương Khải đang từ từ thở bình thường lại lập tức kêu ra tiếng.
"Chủ nhân mới đi có mấy hôm, mà Celia đã bị tiêm nhiễm rồi." Vừa cắm hoạ mi phình to vào hoa cúc của cậu như máy đóng cọc, Đường Yến vừa ngẫm nghĩ mà nói: "Xem ra phải nghĩ một phép thuật cao cấp hơn, để Celia vĩnh viễn không bị uế vật vấy bẩn nữa."
Tràng ruột mềm mại nhạy cảm bị quy đầu khổng lồ tách ra, sau đó bị dương vật thô to chậm rãi trượt qua. Cửa sau của Trương Khải bị mở rộng không ngừng, mặc dù vật cứng đó xâm lược từ từ nhưng lại kiên định khôn cùng.
"Ưm~~~ A~~~ A~~~" Tiếng ngân nga của cậu cũng dần dần tăng lên theo dương vật không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể.
Khi Đường Yến cuối cùng cũng khai phá cửa sau đóng kín của cậu hoàn toàn, đâm lút cán cả cây hàng vào, tiếng kêu của cậu đã không thể dừng lại được nữa.
Dưa chuột trong trực tràng bắt đầu vận động không ngừng, lúc nhanh lúc chậm, nhưng mỗi lần đều đâm xuyên cậu hoàn toàn. Còn quy đầu hình nấm và mạch máu phình ra trên đó cũng hung dữ gọt qua điểm nhạy cảm trong tràng ruột.
Cửa sau bị tách ra và lấp đầy không ngừng, ngoại trừ chút đau đớn, phần lớn là khoái cảm xộc thẳng vào não...
"Celia đúng là một đứa bé tham lam." Đường Yến từ từ rút hoạ mi ra ngoài, sau đó dừng lại nhìn Trương Khải đang uốn éo eo trong vô thức, "Đã muốn sức mạnh hắc ám của Ryze, lại muốn đạt được thần lực ánh sáng từ chủ nhân, thế thì làm sao mà được?"
"Ưm~~~ chủ, chủ nhân sama~~~" Cậu thất thần nhìn Đường Yến, rên rỉ như giục giã.
"Celia phải đưa ra lựa chọn chứ. Nếu em vẫn còn muốn tìm thầy của em, chủ nhân sẽ không để ý đến em nữa..." Nói đoạn, y rút hẳn cây hàng ra ngoài, "Nếu chọn chủ nhân, thì phải cắt đứt với thầy giáo cũ của em."
"Em~~~ Ư~~~ Em muốn chủ nhân~~~" Trương Khải vừa vặn vẹo mông vừa nỉ non, hoa cúc của cậu cũng đang cô đơn co lại.
"Vậy thì em phải tạm biệt thầy cho tử tế." Nói xong, Đường Yến kéo cậu dậy, ôm cậu từ phía sau, để cậu đối mặt với bóng người giống Tô Thuỵ Minh. "Sau đó chủ nhân sẽ rửa sạch em nhé?" Y lại cắm phần đầu dương vật vào cửa sau của Trương Khải, nhưng lại không tiến vào trong nữa.
"Ưm~~~" Cửa động tham lam muốn ngậm vật cứng xâm lược càng sâu hơn nữa, nhưng lại chẳng thể làm được gì, cậu đành phải run rẩy nhìn bóng người trước mặt mình.
"Thầy... A~~~ Thầy ơi~~~ Em muốn~~~ Hu~~~ Ở bên~~~ Chủ~~~ nhân~~~ Tạm biệt thầy~~~ Ưm!" Khi cậu cuối cùng cũng nói hết cả câu, cửa hang đang nhúc nhích có được thứ mà nó đang thèm muốn.
Bằng tư thế đứng thẳng này, Đường Yến nhét phắt cả cây hàng vào cửa sau của Trương Khải, cửa động nóng hổi bao bọc khiến y cũng không kìm được run rẩy. Sau đó y mỉm cười thơm lên gò má cậu, "Bé ngoan, chủ nhân sẽ dùng kiếm thánh thanh tẩy em lần nữa nhé?"