Tô Dục Chu trở lại kí túc xá. Lần này có cầm theo bản đồ nên cậu không bị lạc trong sân trường xa lạ, thuận lợi tìm được tòa nhà.
Tinh thần lẫn sức lực dồi dào, tâm trạng còn đang phơi phới nên nhóc Alpha không chọn đi thang máy, một hơi chạy lên tầng , dùng hành vi này để xả ra xao xuyến trong lòng.
Hồi tưởng lại ban nãy đi dạo quanh sân trường cùng Túc tiên sinh, còn có những lời anh nói, cõi lòng cậu trở nên ngọt ngào, khuôn mặt cũng nóng lên.
Đợi huấn luyện quân sự kết thúc, bọn họ…
Hẳn là sẽ có một kết quả tốt nhỉ? Tô Dục Chu chạy lên lầu , phát hiện bản thân không bình tĩnh lại mà càng thêm hưng phấn.
Nhưng cậu cũng không tiếp tục làm mấy trò dở người như chạy cầu thang, thay vào đó trở lại phòng kí túc, xem đống đồ Túc tiên sinh mang tới cho mình.
Đèn trong phòng không bật, tất cả vẫn như lúc cậu ra khỏi phòng.
“Chẳng lẽ đúng như chị nói?”
Tô Dục Chu nhìn giường ngủ trống rỗng ở đối diện, không khỏi lẩm bẩm, sau đó cũng không mấy để tâm thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đống đồ đặt trên bàn.
Trước hết xem hai cái túi ban nãy Túc Khiêm xách, phát hiện bên trong là một đống đồ ăn vặt, có khoai tây chiên, rong biển, que cay, chân gà…
Hai cái túi bự toàn đồ ăn vặt, Tô Dục Chu nhìn mà mắt sáng ngời.
Sau đó cậu kiểm tra cái hộp vuông.
Thật ra Tô Dục Chu đã lờ mờ đoán được bên trong là gì, chẳng qua lúc mở ra, nhìn thấy chiếc bánh gatô đang tỏa mùi hạt dẻ nhàn nhạt, Tô Dục Chu vẫn không khỏi reo lên.
Cậu lấy nĩa cắt một miếng, vừa định nhét vào miệng lại dừng tay, cuối cùng rút di động chụp một tấm, sau đó là gửi cho Túc tiên sinh.
Túc Khiêm hẳn đang lái xe nên không trả lời tin nhắn.
Tô Dục Chu bèn cất máy đi, vui vẻ ăn bánh hạt dẻ của cậu.
Bánh gatô mềm xốp, vị hạt dẻ ngọt dẻo, quả thực như đang nhảy nhót khắp vị giác của cậu, ngon quá đi mất!
Thậm chí cậu còn nghĩ, may mà bạn cùng phòng chưa đến, nếu không thì cậu không thể hưởng thụ món ngon này một mình được.
Ăn xong, cậu lại vui vẻ chụp lại hộp bánh trống rỗng, gửi qua cho Túc tiên sinh.
Lần này Túc tiên sinh trả lời.
Anh Túc: [Đi ngủ sớm đi.]
Tô Dục Chu: [Anh về đến nhà rồi à?]
Anh Túc: [Vẫn chưa, đang đợi đèn đỏ, em ngủ trước đi.]
Tô Dục Chu: [Vậy chừng nào đến gửi tin nhắn cho em nhé, nếu không em sẽ không ngủ được.]
Anh Túc: [Được rồi.]
Tô Dục Chu bèn đặt di động xuống, cầm quần áo đi tắm rửa.
Phòng đôi dành riêng cho A cao cấp thật sự tốt hơn phòng kí túc bình thường rất nhiều, không chỉ có máy giặt mà còn có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng.
Ban công cũng rất rộng rãi, đối với hai người mà nói thì quá là thoải mái.
Tắm xong đi ra, sấy tóc rồi nằm lên giường, Tô Dục Chu cầm điện thoại kiểm tra, phát hiện Túc tiên sinh vẫn chưa nhắn lại cho mình. Cậu bèn nằm trên giường lướt mạng, dần dà, ý thức càng lúc càng thiếu tỉnh táo, hình như trong lúc mơ màng cậu thấy được tin nhắn của Túc Khiêm, yên tâm nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Đêm nay, Tô Dục Chu yên ổn ngủ một giấc, dường như còn mơ thấy chuyện gì tuyệt vời lắm, đến mức sáng thức dậy, cả người vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ kia.
Nghĩ đến chuyện gì đó, cậu vội vàng cầm di động lên kiểm tra, xác định đúng là tối qua Túc tiên sinh có nhắn lại, lúc này mới rời giường rửa mặt.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, nhưng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thời gian tập trung được báo hôm qua.
Tô Dục Chu gửi một tin nhắn cho Túc Khiêm, sau đó nhanh nhẹn thu dọn, chỉ dùng mười phút đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, đúng giờ đi ra ngoài.
Mặc dù sinh viên ưu tú có thể ở phòng đôi xa hoa, nhưng cũng có một cái bất lợi — Đó chính là cách thao trường quá xa. Mà trong cùng tòa nhà lại không có một sinh viên nào mặc quân phục như cậu, chỉ có vài du học sinh người nước ngoài, dáng vẻ thong thả nhàn nhã, đúng là khác một trời một vực.
Tô Dục Chu biết đường xa, cũng không dám chậm trễ, nhanh chân chạy về phía sân lớn, cuối cùng tìm được lớp của mình trong biển người mênh mông —
Cũng may là hôm qua lúc xếp hàng lấy quân phục cậu gặp được bạn cùng lớp, trao đổi số điện thoại với nhau, nếu không chắc cũng không tìm được đội ngũ.
“Cậu ta là Tô Dục Chu à? Trông chẳng có gì đặc biệt hết.”
“Người ta là A cao cấp đó, còn là học sinh xuất sắc luôn!”
“Tôi thấy rồi, gọi là thiên tài nghe còn tạm được.”
Thao trường rộn ràng, ồn ã tiếng người, cơ bản đều là Alpha và Beta.
Về phần Omega quý giá mềm yếu, bởi vì có thể xin miễn nên không mấy người tham gia huấn luyện, tất cả đều tập trung trong một đội.
Nhóm AB còn đang thảo luận về Omega, thấy Tô Dục Chu đến thì nhao nhao dời tầm mắt.
Tất cả đều biết, Alpha chất lượng cao rất hiếm. Gần như mỗi người được xác định là Alpha cao cấp đều sẽ thành rồng phượng trong biển người, tương lai chắc chắn sẽ tỏa sáng ở lĩnh vực mình am hiểu, tạo ra nhiều thành tựu. Mà từ đại học, A cao cấp sẽ bắt đầu được hưởng thụ những tài nguyên dành riêng cho họ, khiến AB phổ thông ghen tị vô cùng.
Tô Dục Chu thản nhiên đón nhận cái nhìn của đám người, đi về phía đội của mình. Cậu tiến tới gần, Alpha đứng ở hàng đầu tiên đã chủ động lùi ra sau nhường vị trí. Tô Dục Chu thoáng dừng bước, nhưng cũng không từ chối.
Người quá nhiều, trong không gian cũng trộn lẫn đủ loại mùi pheromone, đứng ở hàng đầu ít nhất không khí hít thở được cũng trong lành hơn.
Chàng trai mặc bộ đồ rằn ri, đầu đội nón lính, trông tràn trề sức sống, đứng thẳng như gốc tùng, nhưng khí chất của cậu có hơi khác với những Alpha kia.
Ôn hòa, điềm tĩnh, lại không hề mất đi sức trẻ hoạt bát dồi dào.
Đội của Omega đứng cách đó không xa, rất mau đã có mấy O chú ý tới cậu.
“Bên đó là khoa công nghệ thông tin à?”
“Đúng rồi, hình như Tô Dục Chu và Giản Bách Xuyên đều học khoa đó. Người đứng ở hàng đầu kia là Tô Dục Chu à? Đẹp trai ghê!”
“Tô Dục Chu với Giản Bách Xuyên là ai?”
“Bồ không biết à? Là thủ khoa với á khoa của khóa sinh viên năm nay đấy, bọn họ đều là Alpha cao cấp luôn!”
Nhóm Omega tụ lại bàn tán, sau khi có người tiết lộ thông tin sốt dẻo này, không ít người nhao nhao nhìn về phía khoa máy tính.
“Oa! Thật à? Khóa bọn mình có tới hai Alpha cao cấp luôn?”
Kể ra thì mỗi khóa xuất hiện một Alpha cao cấp đã là tốt lắm rồi, không ngờ khóa năm nay của đại học S vậy mà có tới hai người!
Mà còn đều là khoa công nghệ thông tin!
Đại thần lĩnh vực IT, nghe cũng đỉnh đó chứ!
Nhóm Omega không khỏi bắt đầu rục rịch.
Đúng lúc này, một nữ sinh xinh đẹp có vóc người nhỏ nhắn, cười đầy ngọt ngào đáng yêu nói: “Đương nhiên là thật rồi!”
“Tô Dục Chu là hot boy của trường Nhất Trung thành phố S bọn tớ đấy. Thành tích của cậu ấy vốn có thể học đại học Z, không biết sao lại chọn học ở đại học S.”
“Đại học S cũng tốt mà! Top cả nước, khoa công nghệ thông tin còn nổi tiếng hơn đại học Z nữa.”
“Cậu ấy đẹp trai thật đấy, hơn nữa trông còn hiền lành tốt tính nữa, không hung dữ giống mấy Alpha khác, tớ thích!”
“Pheromone của cậu ấy có mùi gì thế?”
“Bồ cùng trường với cậu ấy đúng không, có biết cậu ấy thích kiểu Omega như thế nào không? Nam O hay là nữ O? Cậu ấy thích pheromone vị gì thế?”
Nữ sinh vừa rồi lên tiếng lập tức bị nhóm bạn bao vây.
Mặc dù Tô Dục Chu cảm nhận được ánh mắt nóng cháy từ phía bên kia, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn vô tình nghe được tin tức về một vị Alpha ưu tú khác.
Giản Bách Xuyên…
Là vị bạn cùng phòng mãi không xuất hiện đó à?
Cuối cùng cũng tập trung đông đủ.
Dựa trên quy định quản lí, tất cả sinh viên phải nộp điện thoại lên, giáo viên hướng dẫn sẽ tạm thời giữ hộ, đợi huấn luyện xong lại trả về cho học sinh.
Tiếp đó là nghe hiệu trưởng phát biểu, rồi nghe huấn luyện viên giới thiệu, cùng với một vài người không rõ là thân phận gì lên diễn thuyết, tiến hành tổng động viên với sinh viên năm nhất trước khi bắt đầu huấn luyện quân sự.
Tô Dục Chu kiên nhẫn nghe, dần dà cũng bắt đầu thả hồn đi chơi.
Mặt trời mùa hè dần lên cao, nắng càng lúc càng chói chang.
Cậu nhìn trời xanh mây trắng sáng ngời, nhưng trong lòng lại nghĩ — Giờ Túc Khiêm đi làm chưa nhỉ?
Tất nhiên là Túc tiên sinh đã đến công ty.
Thật ra thì nửa tháng tới, nhiều khả năng anh sẽ tăng ca mỗi ngày.
Bởi vì…
Cảm giác ở nhà một mình thật sự quá khó chịu, mặc dù có mấy con mèo làm bạn, nhưng vẫn làm anh càng thêm nhớ bé Alpha của mình.
Nhất là buổi sáng chạy bộ về thấy được tin nhắn của cậu.
Ngoài câu “buổi sáng tốt lành” ra thì còn có một bức ảnh tự sướng.
Trong ảnh, cậu thanh niên mặc đồ ngủ, mái tóc màu nâu nhạt bồng lên bù xù. Cậu hơi nghiêng đầu, dùng ngón tay tạo hình trái tim bắn về phía ống kính, toét miệng cười khoe chiếc răng nanh nhòn nhọn.
Lúc nhìn thấy tấm ảnh này, Túc Khiêm như trở lại tối qua. Tô Dục Chu đi rồi quay lại, kiễng chân hôn lên khóe miệng anh, sau đó cũng toét miệng cười với anh thế này, xán lạn mà đáng yêu.
Túc tiên sinh tức thì cảm thấy trái tim như muốn tan ra.
Anh tiện tay bấm lưu ảnh, do dự một hồi, quyết định cài làm hình nền điện thoại.
Lúc thư kí Lâm và tài xế Từ tới đón anh, cũng có thể cảm giác được hôm nay tâm trạng của giám đốc nhà mình rất vui vẻ.
Chú Từ rất bất ngờ.
Chẳng lẽ giám đốc làm lành với cậu Tô rồi?
Túc Khiêm nhanh chóng điều chỉnh nét mặt. Mặc dù buổi sáng nhận được ảnh tự sướng của Tô Dục Chu khiến anh cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng anh cũng không hề quên, tiếp đó Chu Chu sẽ phải nộp điện thoại lên. Vừa nghĩ nửa tháng tới sẽ không được gặp cậu, tâm trạng Túc Khiêm một lần nữa trở về u ám.
Thư kí Lâm khó hiểu vô cùng, nghĩ đến việc ông cụ lại sai y tìm hiểu tình huống, y thật sự là bó tay toàn tập. Vì lần này đúng là y không có tin tức gì dễ nghe hết.
Thư kí Lâm báo cáo lịch trình ngày hôm nay xong, lại nhắc tới chuyện cuối tuần đi công tác.
Túc Khiêm gật đầu ý là đã biết, dù sao thì Tô Dục Chu phải huấn luyện quân sự liên tục hai tuần, anh ở đâu cũng thế, không có gì khác.
Hôm nay hơi tắc đường, thư kí Lâm báo cáo xong rồi, xe của họ vẫn chưa tới công ty.
Bỗng nhớ tới một việc, Túc Khiêm lấy điện thoại ra mở ứng dụng trò chơi trước đó tải về rồi quên mất.
Đây là cái mini game để giết thời gian mà Tô Dục Chu thiết kế.
Không thể không nói, chơi cũng rất giải trí.
Túc Khiêm chơi mấy ván, đến lúc nhận ra thì đã đến công ty rồi. Anh vào văn phòng tổng giám đốc, cũng không làm việc ngay mà mở giao diện đánh giá trò chơi, chuẩn bị để lại nhận xét cho Tô Dục Chu, kết quả anh nhìn thấy…
[Đúng là trẫm đang đếm tiền]: Khen tặng [Cưỡi thuyền mà đi] một Ngôi Sao Ảo Mộng.
[Đúng là trẫm đang đếm tiền]: Khen tặng [Cưỡi thuyền mà đi] một Ngôi Sao Ảo Mộng.
…
Khu vực phản hồi đều là thông báo khen thưởng của người này. Mà vị này còn rất thần bí, ngoài cố định mỗi ngày tặng một Ngôi Sao Ảo Mộng ra thì không để lại chữ nào.
Túc Khiêm không khỏi nheo mắt, nhanh chóng thoát ra giao diện bên ngoài, bấm vào trang thông tin cá nhân, bắt đầu thao tác.
Đến chiều, cụ Túc vừa nghỉ trưa xong, theo thói quen ấn mở giao diện phản hồi của Tô Dục Chu, chuẩn bị ném chút tiền tiêu vặt cho cháu rể tương lai, ủng hộ sự nghiệp của cậu.
Dù sao thì Tiểu Khiêm cứng rắn như vậy, năng lực lại ở trên đỉnh cao, đứng trước mặt thằng bé, rất có thể cháu rể Alpha của cụ sẽ bị đả kích đến mức mất tự tin, tăng nguy cơ dẫn tới tình cảm tan vỡ.
Chuyện như thế, cụ Túc chắc chắn không cho phép xảy ra! Tiểu Khiêm khó khăn lắm mới tìm được một Alpha hợp ý, nhất định phải có kết thúc hạnh phúc!
Thế nên ông cụ ngấm ngầm tải trò chơi về, vốn định mua luôn đề cử cho Tô Dục Chu, nhưng không dám làm quá lộ liễu, thế là đóng giả làm fan hâm mộ, mỗi ngày tới ủng hộ một chút.
Kết quả hôm nay vừa mở giao diện ra đã thấy…
[Tu Tu]: Khen tặng [Cưỡi thuyền mà đi] một Ngôi Sao Ảo Mộng x
???
Cháu trai này là ai? Dám giành danh tiếng với ông!
Cụ Túc dựng râu trợn mắt, lập tức đáp trả liên tiếp bằng một trăm Ngôi Sao Ảo Mộng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ông cháu đánh nhau, Chu Chu đắc lợi ~
- -----oOo------