Đầu cầu thang, Tô Dục Chu cúi đầu nhìn thứ Tô Lan kín đáo cho mình, mắt trợn tròn, chết máy vài giây.
Thấy con trai sững người, Tô Lan vươn tay vỗ vai cậu.
Khi Tô Dục Chu ngẩng lên, bà cho con trai một ánh mắt đầy hàm ý sâu xa.
“Ầy, mẹ cũng là người từng trải, biết anh đang nghĩ gì.”
Tô Lan ôm tay, hạ giọng:
“Mặc dù Tiểu Khiêm trông rất… Dũng mãnh, nhưng dù gì cũng là Omega, anh phải che chở người ta nhiều vào. Ờm, cố nhỏ tiếng một chút, đừng có đánh thức ba anh.”
Bà cũng ngửi được mùi hạt dẻ trên người con trai nên mới đoán hai người này đã quan hệ rồi. Dù sao đều đã là người trưởng thành, kì tình nhiệt còn ở bên nhau, sao mà chịu được?
Thế nên cũng không phản đối hai người tiếp tục phát triển tình cảm.
Thường thì nếu không phải trong kì tình nhiệt, xác suất trúng thưởng sẽ rất thấp, nhưng cũng không hoàn toàn loại trừ khả năng này, nên vẫn cần có biện pháp an toàn.
“Nhưng như mẹ đã dặn anh rồi. Là Alpha của nhà họ Tô, nếu đã làm chuyện này thì phải chịu trách nhiệm với người ta.”
Tô Lan nói với vẻ nghiêm khắc: “Tô Dục Chu, nếu anh chỉ muốn chơi đùa, sau này còn định tìm Omega khác thì coi chừng tôi đánh gãy chân anh!”
Túc Khiêm không chỉ là Omega, mà còn có ơn với nhà họ, nhìn từ góc độ nào thì Tô Lan cũng không thể để con trai mình đùa bỡn với tình cảm của người ta được.
“Mẹ biết thanh niên mấy đứa bây giờ ham chơi, nhưng chuyện tình cảm thì không thể tùy tiện đối đãi được, hiểu không?”
Tô Dục Chu có hơi khó nói, hóa ra trong mắt Tô Lan, cậu là một A khốn nạn đến vậy sao? Sao cậu có thể đùa bỡn tình cảm của người khác được!
Nhưng đối mặt với nắm đấm thép, Tô Dục Chu vẫn rất biết nghe lời mà gật đầu: “Vâng mẹ, con biết rồi. Con thật sự nghiêm túc với Túc Khiêm.”
“Bọn con… Bọn con đều hướng tới chuyện kết hôn.”
Tô Lan thỏa mãn gật đầu: “Tốt lắm, thế mới là Alpha nhà họ Tô.”
Bà lại vỗ vai con trai, trao cho cậu tán thành lớn lao, sau đó thì về phòng mình.
Tô Dục Chu đứng tại chỗ, nhìn cái hộp trong tay, có hơi muốn nói lại thôi. Có trời chứng giám, cậu thật sự không định làm gì đêm nay hết!
Nhưng Tô Lan hoàn toàn không cho cậu cơ hội giải thích.
Bà đi rất khẽ, rõ ràng không muốn đánh thức chồng, lúc tới cửa còn làm động tác cổ vũ cậu.
Tô Dục Chu nhìn bóng dáng bà khuất sau cửa phòng, lại nhìn thứ trong tay. Cuối cùng vẫn bĩu môi, nhét vào trong túi.
Thôi, chỉ cần không lấy ra là được.
Tiếp đó lại rón rén xuống lầu, mò mẫm đi tới căn phòng cho khách ở cuối hành lang.
Không biết Túc Khiêm đã ngủ chưa nhỉ?
Tô Dục Chu cong ngón tay, đang định gõ cửa thì nhớ tới lời dặn dò của Tô Lan, đành thả tay xuống, tránh cho lại đánh thức ba mình. Cậu cầm tay nắm cửa, thử vặn. Không có gì bất ngờ, cửa đã bị khóa trái.
Tô Dục Chu có hơi rối rắm, cậu thò tay vào túi, lại chỉ mò được cái hộp “khoai lang bỏng tay” kia —
Cậu để quên điện thoại trong phòng rồi.
Chẳng lẽ phải quay lại lấy?
Tô Dục Chu xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng đành quay người, chuẩn bị về phòng lấy di động.
Nhưng vừa nhấc chân lên còn chưa kịp bước, đã nghe thấy tiếng ổ khóa kêu cái cạch.
Cậu quay lại nhìn, thấy chốt cửa đã được vặn từ trong, sau đó cánh cửa phòng đang đóng chặt chầm chậm hé ra một chút, để lộ bóng người đàn ông.
Thấy cậu thanh niên ở ngoài, Túc Khiêm vốn đang có chút cảnh giác bỗng thấy nao nao, sau đó giá băng thoáng cái đã hóa thành ý cười ấm áp mừng rỡ.
“Chu Chu.”
Anh mở hẳn cửa ra, nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào trong lòng, ôm thật chặt.
Tô Dục Chu tiến vào vòng tay Túc Khiêm, đầu khẽ tựa lên vai anh, ngoài mùi hạt dẻ ngọt ngào, cậu còn ngửi được mùi hoa hồng thoang thoảng.
Tô Dục Chu không khỏi vươn tay, cũng ôm Túc Khiêm thật chặt.
Trong đêm hè tĩnh lặng, hai người đứng trước cửa phòng cho khách trong nhà cậu, ôm lấy nhau.
“Anh Túc, anh vẫn chưa ngủ à.”
Tô Dục Chu lại gần cổ anh, nhẹ nhàng dụi đầu lên, tràn ngập quyến luyến.
Túc Khiêm cúi xuống hôn lên má cậu.
“Anh ngủ không say, nghe thấy có tiếng động nên ra xem.”
Cứ tưởng là có trộm vào nhà, không ngờ là… Một nhóc trộm tim.
“Muộn vậy rồi còn không ngủ, tới tìm anh làm gì?”
“Nhớ anh nên không ngủ được mà.”
Hai người cố gắng nói thật khẽ, thì thầm bên tai nhau, có một loại ngọt ngào khác lạ.
Túc Khiêm nở nụ cười, ôm cậu vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóa chốt.
Tô Dục Chu thấy anh khóa cửa, cảm giác trái tim hơi nhảy lên. Ban đầu cậu không có ý định, nhưng sau khi vào phòng Túc Khiêm, lại nghĩ đến những gì Tô Lan vừa nói…
Mặt Tô Dục Chu tức khắc đỏ rực, may mà trong phòng không bật đèn nên cũng không thấy rõ.
Túc Khiêm kéo cậu đi tới ngồi xuống bên mép giường, để Tô Dục Chu ngồi lên đùi mình, bàn tay to rộng ấm áp nhẹ nhàng vut ve sống lưng cậu trai.
“Còn mệt nữa không?”
Giọng anh trầm thấp hơi khàn, trong đêm đen tĩnh lặng như thể có sức mạnh mê hoặc hồn người.
Tô Dục Chu cảm thấy cổ họng khô căng, vội lắc đầu, vươn tay nâng mặt người đàn ông, chầm chậm xích lại, sau đó hôn thật sâu.
Cậu cẩn thận nhấm nháp bờ môi kia, dịu dàng mà lại nóng bỏng, nhịp tim trong màn đêm yên tĩnh như thể quanh quẩn ngay bên tai.
Túc Khiêm để cho cậu hôn, rất hưởng thụ sự dịu dàng giờ phút này, mặc dù anh cũng khát vọng, nhưng không dám tiến thêm bước nữa. Anh không quên, nơi này là nhà Tô Dục Chu, mà đây còn là lần đầu anh tới làm khách.
Dù có thế nào thì cũng không nên làm chuyện quá giới hạn ở đây.
Tô Dục Chu cũng dần ngừng lại, nhịp thở cậu hơi loạn, pheromone vị dừa chầm chậm lan tỏa trong phòng, quấn quít lấy mùi hạt dẻ ngọt ngào.
“Sáng nay anh thật quá đáng.” Cậu mềm giọng lên án.
Túc Khiêm cong môi cười một tiếng, nhẹ nhàng thơm lên đôi môi hồng: “Chẳng lẽ không phải do em chủ động à?”
Tô Dục Chu bĩu môi, đúng là cậu chủ động, nhưng… Thôi được rồi.
Eo cậu đã mềm nhũn, cả cơ thể treo trên người anh, miệng nói: “Đêm nay em ngủ với anh nhé, có được không?”
Tất nhiên Túc Khiêm mong còn không hết, nhưng…
“Lỡ bị bác trai bác gái phát hiện…” Anh rõ ràng có hơi do dự.
Tô Dục Chu hừ một tiếng: “Không phải là anh đòi kết hôn với em sao? Nếu vậy thì em phải chịu trách nhiệm với anh rồi.”
Chung quy thì trong mắt người khác, cậu là A, Túc Khiêm là O, chuyện này người thua thiệt sẽ chỉ là Omega.
Túc Khiêm vươn tay xoa đầu cậu. Anh đương nhiên biết cái nhìn của người đời, nhưng anh không muốn dùng cách như vậy. Dù sao thì cả hai đều biết, hình thức ở bên nhau của họ không giống với AO bình thường.
“Chu Chu, liệu em có thấy tủi không?” Túc Khiêm đột nhiên hỏi.
Tô Dục Chu chớp mắt mấy cái, nhìn anh: “Tủi chuyện gì?”
Túc Khiêm sâu sắc nhìn, cặp mắt đen tuyền dưới ánh trăng phản chiếu dáng vẻ chàng trai.
“Ở bên anh, em sẽ cảm thấy ấm ức sao?”
Có nói thế nào thì Tô Dục Chu cũng là một Alpha, thậm chí còn là một Alpha cao cấp trời sinh mạnh mẽ với đầy tài năng và tiềm lực. Ở bên anh như vậy, nằm dưới người anh như vậy, duy trì quan hệ không đúng lẽ thường này, em ấy liệu có cảm thấy tủi hổ không?
Tô Dục Chu nghiêng đầu, vươn tay xoa mặt Túc Khiêm, khẽ nói: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Đương nhiên là vì hạnh phúc nên em mới chọn ở bên anh rồi.”
Nói đoạn, cậu hôn lên môi anh.
“Em thích hôn anh, thích ôm anh, cũng thích…”
Mặt Tô Dục Chu ửng hồng, cuối cùng cúi xuống, vùi đầu vào cổ Túc Khiêm, không nói nốt được câu cuối.
Còn Túc Khiêm thì đã tiếp thu được ý của cậu.
Anh khẽ cười, niềm vui tràn đầy trong tiếng cười trầm thấp, mà hai tay cũng siết lại, ôm chặt lấy cậu thanh niên trong ngực, mang theo tình yêu và thương tiếc.
Thật ra Túc Khiêm cũng không hiểu tại sao vừa rồi mình lại có suy nghĩ như vậy.
Anh chỉ là không hi vọng sẽ thấy Tô Dục Chu phải chịu ấm ức, dường như sau khi xác định quan hệ, ý nghĩ ấy ngày một trở nên rõ ràng và mãnh liệt.
Có lẽ, đây chính là cảm giác yêu một người nhỉ.
Túc Khiêm lại hôn lên tóc Tô Dục Chu, vừa định kéo cậu xuống cùng nằm trên giường, đột nhiên…
“Bộp —“
Có thứ gì đó rơi trên sàn nhà.
Túc Khiêm nghiêng người nhìn, mà Tô Dục Chu trong ngực anh lại bỗng cứng đờ.
“Anh Túc, giờ muộn rồi, em buồn ngủ quá, mình mau đi ngủ đi!”
“Có gì đó rơi xuống sàn.”
“Không sao đâu, kệ nó đi, mai lại nhặt…”
Tô Dục Chu liều mạng ngăn cản, nhưng Túc Khiêm đã vươn tay mò mẫm, nhặt thứ trên sàn nhà lên.
Sau khi nhìn rõ chữ trên hộp, phản ứng đầu tiên của Túc Khiêm là sửng sốt, sau đó nhướng mày nhìn Tô Dục Chu, hỏi cậu: “Đây là cái gì?”
Tô Dục Chu xoay mặt đi, giả bộ vô tội: “Không biết. Không phải đồ của em.”
“Chu Chu, em học được nói dối từ lúc nào vậy?” Túc Khiêm làm vẻ đau lòng, anh ngắm nghía cái hộp nhỏ trên tay, không nhịn được bật cười.
“Em đến phòng anh còn cầm theo thứ này? Xem ra đúng là em rất thích…”
Túc Khiêm còn chưa nói hết đã bị chàng trai bịt miệng.
“Không phải như anh nghĩ đâu!” Tô Dục Chu tức đến nổ phổi.
“Vậy là như thế nào?” Túc Khiêm lại vẫn ung dung.
Tô Dục Chu đỏ mặt, lại không thể giải thích, cậu đâu thể nói là mẹ cậu cho được?
Có nói thế nào cũng thấy không ổn…
Cậu mím môi, cuối cùng vò mẻ không sợ sứt, nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Đừng làm ồn… Không được đánh thức ba mẹ em…”
Trong phòng, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên vào qua ô cửa.
Cậu trai quay mặt đi chỗ khác, sườn mặt lộ dưới ánh trăng tuấn tú biết mấy. Dù đang trong tình huống mờ tối thế này, Túc Khiêm cũng nhìn ra vành tai đã đỏ rực của cậu.
Anh nhẹ nhàng dán lên, cảm nhận da thịt nóng hổi của chàng trai.
“Được không em?” Anh khẽ hỏi.
Tô Dục Chu lim đôi môi khô khốc, thật ra… Cậu…
Trong bóng đêm mờ ảo, cậu thanh niên khe khẽ ừm một tiếng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, giống một đốm lửa chợt lóe, lại khiến cả thảo nguyên rực cháy.
Sau khi được Tô Dục Chu chấp thuận, người đàn ông lập tức nắm cằm cậu, nghiêng người hôn lên.
“Kẹt —” Ván giường phát ra âm thanh kháng nghị.
Cả hai lập tức ngừng động tác, sau đó lại đồng loạt di chuyển thật chậm thật cẩn thận.
Trong không khí, pheromone cao cấp hạt dẻ và dừa đan vào nhau, ngọt ngào dính ngấy, kiềm chế mà nhẫn nại, nhưng lại mang tới trải nghiệm khiến người ta khó quên…
Bóng đêm, càng thêm kín đáo trầm lắng.
Trong bóng tối bỗng nhiên vang lên tiếng nói do dự của người đàn ông: “Cái này… Size không đúng…”
“Hả?”
“Xem ra cần phải làm em hiểu rõ anh hơn một chút.”
Tô Dục Chu: “…”
- -----oOo------