Ngày hôm sau, Tô Dục Chu ngủ tới khi mặt trời lên cao. Đợi cậu mở mắt ra, quay đầu sang bên cạnh, Túc Khiêm đã dậy rồi.
Anh đứng ở cuối giường, đưa lưng về phía cậu mặc áo sơ mi vào, sau đó chầm chậm cài cúc cổ tay.
Tô Dục Chu nhìn anh, trong đầu không khỏi nghĩ, sao người này lại đẹp như vậy chứ?
Đúng lúc này Túc Khiêm ngừng động tác, ngoái lại nhìn cậu.
Tô Dục Chu vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cậu nghe được tiếng bước chân của người đàn ông, hình như anh đã đi tới bên giường, sau đó ngồi xuống mép giường.
Tô Dục Chu lẳng lặng đợi, ngay khi cậu sắp không chịu nổi nữa muốn mở mắt ra, lại cảm nhận được bờ môi ấm áp của người đàn ông.
Túc tiên sinh dịu dàng hôn cậu, giống như trân trọng một món báu vật dễ vỡ.
Môi Tô Dục Chu cong lên thành nụ cười. Cậu vươn tay ôm cổ anh, chân cũng vòng lấy eo Túc Khiêm, làm sâu nụ hôn này. Đến khi hai người tách ra, Túc Khiêm nhìn cậu trai mặt mày ửng hồng còn đang tủm tỉm, không khỏi vươn tay bóp mũi cậu một cái.
“Dậy thôi, hoàng tử nhỏ của anh.”
Tô Dục Chu khẽ hừ một tiếng, lại ngẩng lên tiếp tục chạm môi với Túc Khiêm.
“Buổi sáng tốt lành, Túc tiên sinh của em.”
Câu nói rất tự nhiên lại thân mật, thế nên Túc Khiêm cũng không cảm thấy xưng hô như vậy là lạnh nhạt. Anh vut ve mái tóc mềm mại, kéo Tô Dục Chu ngồi dậy.
“Cần anh bế em đi rửa mặt không?” Túc Khiêm săn sóc hỏi.
“Có!”
Tô Dục Chu lập tức dang hai tay, ôm anh như một chú gấu.
Hai người thân thiết vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, đến lúc ra ngoài, Túc Khiêm lại chủ động mặc quần áo cho Tô Dục Chu. Khẽ vut ve dấu vết tối qua để lại, anh hơi mím môi, trong mắt là lưu luyến là dịu dàng là yêu thương, cùng với hm muốn độc chiếm mãnh liệt.
Tô Dục Chu cảm giác ánh mắt này có hơi nguy hiểm, tăng tốc độ mặc đồ.
Hai người lề mề xuống dưới lầu thì cụ Túc đã ăn sáng xong, đang ở ngoài vườn chơi chim.
Không thấy ba của Túc Khiêm, Tô Dục Chu cũng không hỏi. Tối qua biết được hoàn cảnh lớn lên của anh, cậu quyết định sẽ không nhắc tới những chuyện hay người khiến anh không vui nữa.
Hai người ăn sáng xong, ra chào cụ Túc rồi mới ra về.
Cụ Túc ngồi trên xích đu, đưa mắt nhìn bóng lưng cả hai, thấy tư thế đi của Tô Dục Chu thì cảm giác khác thường lần trước lại hiện lên.
Nếu nói lần đầu tiên là bị thương ở eo hoặc chân, vậy… Hôm nay thì sao?
Tối qua gặp vẫn còn bình thường mà.
Cụ Túc chau mày, ông cảm giác mình đã đoán được gì đó, chỉ là chưa chắc chắn lắm.
Rời khỏi dinh thự nhà họ Túc, Tô Dục Chu và Túc Khiêm vòng về nhà họ Tô, ăn trưa xong lại tới biệt thự trên núi thăm mèo.
Mèo con một tháng tuổi là lúc hoạt bát đáng yêu nhất. Tô Dục Chu chụp hình cho chúng nó, lại rửa từng tấm cất vào trong album ảnh.
Nói đến ảnh chụp, Túc Khiêm bỗng đi lên phòng làm việc trên tầng, cầm một cái hộp xuống đưa cho cậu.
“Gì vậy?”
Tô Dục Chu mở ra, bất ngờ phát hiện đây lại là ảnh chụp chung của hai người trên đài ngắm sao.
Cả hai đứng cạnh lan can, chàng trai với mái tóc ngắn màu hạt dẻ ngắm mặt trời mọc, làn gió từ đối diện thổi tới khiến sợi tóc cậu tung bay, mà người đàn ông bên cạnh thì đang quay sang chăm chú nhìn cậu.
Cặp mắt màu mực đó dưới ánh ban mai sáng ngời những rung động, lấp lánh sự dịu dàng, giống như đựng đầy lưu luyến đậm sâu. Dù bất cứ ai nhìn vào cũng có thể thấy được, anh rất để ý tới người thanh niên này.
“Đây là ảnh cái người nhiếp ảnh gia lần trước gửi tới sao?”
Tô Dục Chu nhớ tới thợ chụp ảnh hôm đó chụp trộm họ, hắn có hứa rửa ra sẽ gửi cho họ.
Cậu ngắm nghía tấm ảnh mãi.
Đó là lần đầu bọn họ hẹn hò, tính từ lúc quen nhau, cũng mới chỉ một tuần.
Khóe miệng Tô Dục Chu cong lên, có hơi xúc động, lại có chút ngọt ngào không thể nói thành lời.
Cậu ngốc thật, tại sao lúc đó lại nghĩ Túc Khiêm chỉ coi mình như công cụ chứ?
“Em thích tấm hình này!” Tô Dục Chu nhìn về phía Túc Khiêm, mắt sáng lấp lánh hỏi: “Anh Túc, có phải lúc đó anh đã rất thích em rồi không?”
Túc Khiêm nhìn cậu, giờ anh đã biết như thế nào là yêu một người.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Rất thích rất thích em, Tô Dục Chu.”
Rõ ràng là mình hỏi, nghe được câu trả lời xong, Tô Dục Chu lại đỏ mặt.
Cậu vươn tay ôm anh, vùi mặt thật sâu vào khuỷu tay Túc Khiêm.
“Em cũng rất thích anh, không, em nghĩ là giờ em yêu anh rồi, Túc tiên sinh.” Cậu ngửa đầu, nhẹ nhàng cười nói.
Trái tim Túc Khiêm rung lên, cuối cùng cũng được nghe một tiếng “yêu” từ Tô Dục Chu. Anh cảm giác có thứ tình cảm nồng nàn nào đó trong tim sắp trào ra rồi.
“Thế, em có bằng lòng kết hôn với anh không?” Anh thò tay móc lấy chiếc nhẫn treo trước ngực chàng trai, thủ thỉ: “Anh có thể đeo chiếc nhẫn này lên cho em không?”
Tô Dục Chu dở khóc dở cười: “Không được, vẫn còn quá sớm, chờ thêm một chút đi.”
Túc Khiêm cũng không mong cậu sẽ đồng ý.
“Được, vậy mình tiếp tục yêu đương.”
Anh cong tay bóp mũi Tô Dục Chu, bất đắc dĩ lại cưng chiều, để Tô Dục Chu thấy lòng mình tê dại. Cuối cùng cũng chẳng nhịn được, bổ nhào tới đè Túc Khiêm ra sàn hôn.
Mèo con đang chơi đùa bên cạnh dần ngừng lại, tò mò nhìn hai người. Bánh Bông Tuyết đang lim lông cũng không khỏi nhìn về phía họ, nghiêng nghiêng cái đầu.
Mặt trời dần lặn về Tây, ánh nắng trải vào từ khung cửa, nhuộm mọi thứ thành màu cam ấm áp.
Mèo con vui đùa ầm ĩ dưới nắng chiều, lớn lên từng ngày, từ năm nhóc, giảm xuống còn ba, dần dà chỉ còn lại hai. Cuối cùng chỉ còn lại một bé mèo đen, rúc vào bên người Bánh Bông Tuyết. Khi nó chúi đầu xuống đòi bú sữa thì bị mèo mẹ đánh cho một cái.
“Ha ha, Kẹo Vừng, nhóc bao tuổi rồi mà còn bú sữa hả?” Một đôi tay nhanh chóng bế chú mèo đen gần một tuổi lên, nhét vào trong lồng.
“Hôm nay dẫn nhóc đi cắt bi nha.”
Tô Dục Chu nhấc cái lồng lên, Kẹo Vừng ngoan ngoãn nằm trong lồng, còn không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Chú Từ lái xe đã đợi ở bên ngoài, Tô Dục Chu trèo lên là chú chầm chậm lái xe ra khỏi biệt thự. Chú nghe Tô Dục Chu nói: “Bác Từ, phiền bác mai lại tới đón cháu ạ.”
“Được, cậu muốn đi đâu?”
“Cháu sắp đến kì tình nhiệt rồi, phải tới bệnh viện khám.”
“Không thành vấn đề, cậu muốn mấy giờ tôi tới?”
“Chắc cũng tầm này ạ.”
Thoáng cái năm đầu đại học của Tô Dục Chu đã trôi qua, kì nghỉ hè lại tới rồi.
Tình cảm của cậu và Túc Khiêm vẫn rất ổn định, thậm chí còn thân mật hơn cả trước kia.
Nếu như không có gì bất ngờ thì hẳn là kì tình nhiệt năm nay họ sẽ dành thời gian bên nhau.
Xe lái tới bệnh viện thú y đã hẹn trước. Tô Dục Chu không để chú Từ vào trong cùng mình, tự xách chiếc lồng vào viện. Bởi vì cậu đến hơi sớm nên đăng kí với tiếp tân xong thì được báo đến khu nghỉ ngơi ngồi đợi.
Kẹo Vừng ở trong lồng căng thẳng nhìn ra bên ngoài, mùi bệnh viện khiến nó khó chịu, chắc là nhớ đến trải nghiệm tiêm vắc xin kinh hoàng hồi bé.
Mà lần này, đại khái sẽ trở thành bóng ma trong cuộc đời làm mèo của nó.
Tô Dục Chu vô tâm mà nghĩ, cậu ngồi trong khu nghỉ ngơi, nhìn các loại cây mèo xinh đẹp và đồ chơi cho mèo, không khỏi muốn mua gì đó. Cậu đứng dậy chọn vài món, cầm ra quầy đợi lát nữa thanh toán một thể, sau đó nhờ nhân viên lễ tân trông mèo giúp mình để đi vệ sinh.
Quy mô của bệnh viện này không lớn, nhà vệ sinh chỉ chuẩn bị ba buồng cho A B O, còn dùng chung một bồn rửa tay. Nhưng dù sao cũng là bệnh viện, công tác vệ sinh khá tốt, sàn nhà trơn bóng như mới, trong nhà vệ sinh cũng không có mùi lạ, thậm chí còn có một mùi hoa dành dành nhàn nhạt.
Tô Dục Chu thấy loại thuốc xịt phòng này có mùi thơm ghê, để lát nữa hỏi lễ tân xem là nhãn hiệu gì.
Ngay khi cậu đi tới bồn rửa tay, một giọng nam lí nhí yếu ớt vang lên.
“Có… Có ai ở ngoài không?”
Tô Dục Chu dừng chân, nhìn về phía ba căn phòng đều đóng kín cửa, cậu thật sự không phân biệt được là buồng nào có người.
“Xin chào, bạn cần giúp gì sao?”
Tô Dục Chu cất tiếng hỏi thăm, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Vì ngoài mùi hoa dành dành, cậu còn ngửi được…
Mùi dừa?
Tô Dục Chu không khỏi sửng sốt, sao pheromone của mình lại chạy ra? Mà… Cậu còn thấy nong nóng nữa?
Loại cảm giác này rất quen, chẳng lẽ là…
Kì tình nhiệt của cậu tới rồi?!
Tô Dục Chu giật mình, vừa định rời khỏi đây lại thấy cửa phòng vệ sinh cho Omega bỗng mở toang, một bóng người nhào ra ngoài.
Đó là một thiếu niên nhỏ nhắn đáng yêu, sắc mặt ửng đỏ, sóng mắt mơ màng, cả người tỏa mùi hoa dành dành nồng đậm.
Tô Dục Chu hơi đổi sắc mặt.
Cái số gì đây? Thế mà cậu còn gặp phải Omega đang trong kì tình nhiệt?
“Xin anh… Đánh dấu tôi… Tôi khó chịu quá…” Thiếu niên ôm lấy cậu, dán cả người lên Tô Dục Chu.
Tô Dục Chu thở dc, mùi dừa càng thêm dao động, lý trí bị hương hoa nồng nặc ảnh hưởng dường như đã rời xa khỏi cậu, bản năng của Alpha cao cấp đang thức tỉnh.
Hai chân Tô Dục Chu đóng đinh tại chỗ, mắt nhắm chặt.
Omega đang đến kì kia không ngừng tỏa hương ngọt ngào, pheromone Omega không ngừng dụ dỗ cậu: “Van anh đấy… Đánh dấu tôi đi…”
Bị một Omega như vậy quấn lấy, có lẽ không một Alpha nào có thể nhịn được, nhưng…
Tô Dục Chu cắn răng, bỗng mở mắt, thái dương vì kiềm chế mà hơi nổi gân xanh.
Đùa đấy à? Đã từng mất khống chế vì kì tình nhiệt một lần, sao cậu có thể để nó xảy ra lần hai?
Huống hồ người này còn không phải Túc Khiêm!
Tô Dục Chu giơ tay lên, không chút nể tình chém vào gáy thiếu niên. Omega kia vì cơn đau mà thoáng trở nên tỉnh táo, có hơi ngỡ ngàng nhìn cậu, sau đó lại bị Tô Dục Chu bổ thêm cái nữa, ngất hẳn.
Tô Dục Chu nhét thiếu niên về lại nhà vệ sinh, đóng cửa xong vội vàng gọi cho trung tâm xử lý sự cố ABO, sau đó xông ra ngoài, gắn biển cảnh báo, tiếp đó tìm nhân viên lễ tân là Beta.
Cậu không có thời gian để đoái hoài tới mèo hay đồ chơi, nói mấy câu với nhân viên rồi xông ra khỏi bệnh viện.
May mà chú Từ vẫn còn ở đây, cậu vọt tới, mở cửa lên xe.
Mặc dù đã không còn pheromone Omega dụ dỗ nữa, nhưng mùi dừa trên người cậu không những không biến mất mà càng lúc càng nồng. Nồng tới nỗi ngay cả chú Từ cũng ngửi được.
“Cậu Tô…” Chú bị Tô Dục Chu ngắt lời: “Bác Từ, về biệt thự!”
“A, được được.”
Sau đó Tô Dục Chu lấy điện thoại, gọi cho Túc Khiêm.
Lúc nhận được cuộc gọi, Túc Khiêm đang họp. Anh biết Tô Dục Chu đưa mèo tới bệnh viện làm phẫu thuật, nhưng vẫn chưa đến giờ hẹn, cứ tưởng là cậu ngồi không chán quá nên gọi, không ngờ…
“Anh Túc, giờ anh có thể về nhà được không?” Thanh âm nghẹn ngào của chàng trai đáng thương vang lên.
Trái tim Túc Khiêm hẫng một nhịp, lập tức bỏ mặc tất cả. Anh giao quyền chủ trì cuộc họp cho thư kí Lâm, vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa sốt ruột hỏi thăm: “Em sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Kì tình nhiệt của em phát tác, em muốn gặp anh…”
Trong xe, chú Từ không khỏi nhìn vào kính chiếu hậu.
Alpha trẻ tuổi đang làm nũng với Omega qua điện thoại, so với A cao cấp vừa rồi hùng hổ xông lên xe, quả thật cứ như hai người.
Vậy ra đây là kì mẫn cảm của Alpha trong truyền thuyết sao?
Mà ở đầu bên kia, Túc Khiêm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Anh biết bé con nhà mình đến kì sẽ vô cùng dính người, thế là thả lỏng hơn, dịu giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Mới chạy từ trong viện ra, chuẩn bị trở về biệt thự.”
“Sao tự nhiên lại phát tác?”
“Em gặp phải một Omega đến kì, cậu ta lao về phía em… Em chạy mất…”
Cậu nói xong, bên kia im ắng một hồi, sau đó là tiếng hít vào, Túc tiên sinh nói: “Em về biệt thự đi, anh về ngay!”
“Được.”
Tô Dục Chu ngoan ngoãn gật đầu.
Cúp máy xong, cậu ngửi mùi hoa dành dành dính trên người, hàng mày nhíu chặt.
Túc Khiêm hốt hoảng chạy về tới biệt thự, cuối cùng tìm được bé Alpha của mình trong nhà tắm.
Trong phòng tắm ngoài mùi dừa không thể che giấu ra còn có mùi sữa tắm nồng nặc.
Chàng trai ngâm mình trong bồn tắm, liều mạng chà xát, bọt tắm đánh ra phải cao tới nửa mét.
Cảm giác chua chua bùng lên trong lòng Túc Khiêm suốt quãng đường về, tới lúc này đột nhiên biến mất sạch sẽ. Anh phải tin tưởng cậu, Tô Dục Chu sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì với Omega khác…
“Chu Chu?”
Anh đi tới, trầm thấp gọi tên cậu.
Nghe được giọng Túc Khiêm, Tô Dục Chu quay đầu, thấy người yêu thì lập tức vui sướng vùng dậy. Sàn nhà trơn ướt, cậu suýt thì té ngã, cũng may được Túc Khiêm đỡ, sau đó kéo vào trong ngực.
“Em không sao chứ?”
“Dạ.”
Tô Dục Chu ôm Túc Khiêm thật chặt, cả cơ thể dán lên người anh, nhiệt tình và chủ động.
Kì tình nhiệt của Túc Khiêm cũng chỉ trong mấy ngày này, lập tức bị cậu kch thích.
Cảm giác tay chân nhanh chóng mất hết sức lực, anh thầm kêu chết rồi, vì…
Anh không mang thuốc ức chế theo người!
“Chu Chu…”
Túc Khiêm ôm người yêu trong lòng, cảm nhận được hàm răng cậu đang tinh tế cọ mài trên cổ, lại chậm chạp không cắn xuống. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra lời đã muốn nói vô số lần, nhưng luôn vì khó mở miệng mà từ bỏ.
“Chu Chu, em tạm thời đánh dấu anh đi.”
Anh bằng lòng để Tô Dục Chu rót pheromone vào cơ thể mình, dù cho anh sẽ vì thế mà quyến luyến ỷ lại cậu, anh cũng cảm thấy không sao hết. Không có pheromone thì Túc Khiêm cũng đã không thể rời khỏi Tô Dục Chu rồi, tình yêu của anh với cậu đã vượt qua cả ỷ lại quyến luyến.
Chỉ là, Tô Dục Chu không làm như mong muốn của anh.
Cậu vươn tay, đè anh ngồi xuống mặt đất, lại nhào tới.
“Chu Chu…”
“Suỵt, nghe lời.”
Tô Dục Chu hôn anh, không cho anh cơ hội nói gì.
Alpha trẻ tuổi đang trong kì tình nhiệt, sức lực vô cùng lớn, huống hồ sau một năm rèn luyện, Tô Dục Chu đã không còn mảnh khảnh giống như lúc mới trưởng thành.
Cậu lúc này như một con sói đói, đâu còn dáng vẻ đáng thương ban nãy trong điện thoại đòi anh về nhà?
Mà tệ hơn cả là, bị kì tình nhiệt ảnh hưởng, tay chân Túc Khiêm đã mềm nhũn.
Anh một lần nữa cảm thấy khủng hoảng.
Thật ra từ lần đầu tiên, Túc Khiêm đã biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ lại xảy ra, mà không phải lần nào anh cũng sẽ may mắn được như vậy, có thể thoát khỏi sự khống chế của A cao cấp, còn thành công tiêm vào thuốc ức chế.
Túc Khiêm bị Tô Dục Chu hôn, cảm giác da thịt tiếp xúc với sàn phòng tắm, hơi lạnh gần như xông qua từng lỗ chân lông, khiến cõi lòng anh cũng lạnh lẽo theo.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ rực của Alpha trẻ tuổi, trong lòng có không cam lòng tuyệt vọng, có ấm ức vì gặp nạn, đủ thứ cảm xúc hỗn loạn, nhưng… Không hề có căm thù chán ghét.
Sao anh nỡ đây?
Tô Dục Chu… Là người anh yêu tha thiết mà…
Ngay khi Túc Khiêm nhắm lại đôi mắt ửng đỏ, anh cảm giác Tô Dục Chu… Ngồi lên.
Túc Khiêm sững sờ mở mắt.
“Chu Chu…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Thuốc xịt phòng này thơm ghê.
Bé O xa lạ: Cậu có biết phép lịch sự là gì không vậy?
- -----oOo------