Tùng Lệ Tư nghe vậy thì hiểu ý của người gã béo này, vì thế cô ta lắc đầu.
Đại công tước lại cười híp mắt: “Nói thật với cô, thuộc hạ của tôi vốn thấy cô xinh đẹp nên muốn dâng cô cho tôi, nhưng sau khi biết cô họ Tùng thì tôi lại nhớ đến vợ của cậu cả hình như cũng họ Tùng thì phải?”
“Nếu cô đã là vợ của cậu cả thì cô không cần lo lắng, cho dù cậu cả không ở đây thì người của liên minh võ giả cũng không dám làm gì cô”.
“Tôi sẽ trả lại cô nguyên vẹn cho liên minh võ giả”.
“Nhưng tôi còn cần đợi một người, chính là kẻ đi cùng cô – Bạch Diệc Phi”.
“Giao cô và hắn cho liên minh võ giả thì hẳn với bất kỳ ai cũng là chuyện có lợi”.
Nghe vậy, Tùng Lệ Tư hoảng hốt, cô ta lo lắng, vội nói: “Không được, xin ông thả tôi đi! Tôi xin ông đấy!”
Đại Công Tước lại cười híp mắt, các thớ thịt trên mặt dính hết vào với nhau: “Cô chủ, cô đang đùa đấy à? Tôi mời cô ở lại đây làm khách, sao lại nói là muốn tôi thả cô ra chứ?”
Tùng Lệ Tư khựng lại, hoang mang hỏi: “Vậy… Bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?”
Đại Công Tước cười nói: “Đương nhiên có thể”.
Tùng Lệ Tư mừng rỡ, đứng dậy định rời đi.
Nhưng Đại Công Tước lại đột nhiên sầm mặt nói: “Cô chủ, sau khi cô rời khỏi liên minh chính nghĩa thì tôi không đảm bảo sẽ bảo vệ được cô đâu”.
Đồng thời, vài tên thuộc hạ ngoài cửa sờ lên thanh đao sáng loáng của mình.
Tùng Lệ Tư dừng bước, mặt trắng bệch.
Lúc này cô ta mới nhận ra mình ngây thơ đến nhường nào.
Đột nhiên một tên thuộc hạ hớt hải chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn: “Đại Công Tước, tình hình không ổn rồi”.
Vừa nói, gã vừa đưa điện thoại cho Đại Công Tước.
Đại Công Tước không biết nhìn thấy gì mà nhất thời trợn trừng hai mắt: “Thế này là thế nào?”
Y Vân thấy vậy thì cũng bước đến nhìn điện thoại. Cô ta cũng kinh ngạc: “Còn có người tranh gánh tội với chúng ta?”
Đại Công Tước đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng nói: “Đám người Liễu Tông Môn muốn nhân cơ hội cướp công lao của ông đây!”
Bọn họ nhìn thấy một bản tin, tối qua Thập Lỗ bị đánh úp, cả thôn bị giết, đốt sạch mà bản tin này phỏng đoán người làm là Liễu Tông Môn.
“Đám chó má Liễu Tông Môn muốn dụ Bạch Diệc Phi đến để bắt, sau đó giao cho liên minh võ giả, mẹ nó, khi đó công lao sẽ thuộc về bọn hắn!”
Y Vân nhìn Đại Công Tước tức giận thì hỏi: “Chúng ta nên làm thế nào?”
Đại Công Tước cắn răng nghiến lợi nói: “Đi tìm người, đăng tin chuyện này là do liên minh chính nghĩa chúng ta làm, không liên quan gì đến Liễu Tông Môn!”
“Tôi không tin chúng nó còn cướp công được!”
Y Vân nghe vậy lập tức đáp: “Vâng!”
Nhưng cô ta còn chưa dặn dò thì tên thuộc hạ vừa chạy vào đã rụt rè nói: “Đại Công Tước, bây giờ… đã muộn rồi”.
“Là sao?”, Đại Công Tước và Y Vân đều ngây ra.
Tên thuộc hạ cười khan: “Hôm nay sòng bài Minh Kim bị đập phá, vệ sĩ đều không ngăn cản được, đã thế còn bị đánh bay”.
“Sau đó bọn họ bắt được tài xế taxi đưa đám người đập sòng bạc đến, tên tài xế đó nói hắn là người trên tấm hình truy nã đó!”
“Đệt!”
Đại Công Tước tức giận chửi bậy: “Đám Liễu Tông Môn chó má!”
…
Cùng lúc đó, trung tâm Nam Môn có rất nhiều trực thăng bay thẳng về phía thành phố Mang. Truyện Quan Trường
Mà nơi đó chính là tổng bộ của liên minh võ giả.
Trên trực thăng, một gã cao thủ cấp nói với tả hộ pháp của liên minh: “Anh Tả, tôi cảm thấy có điều bất thường”.
“Chỗ nào không bình thường?”, Tả hộ pháp cau mày hỏi.
Gã cao thủ cấp một đó trầm giọng nói: “Nếu thật là Bạch Diệc Phi thì chuyện này có rất nhiều điểm không thích hợp”.
“Nói”.
“Lúc trước tôi từng tìm hiểu về Bạch Diệc Phi, trong tư liệu có nhắc đến hắn đã giết Tùng Vưu Duy – con trai Tùng Thảo Giác”.
Tả hộ pháp cau mày: “Ý của cậu là Tùng Lệ Tư và Bạch Diệc Phi không thể trở thành người yêu? Vậy hắn cũng không có lý do để giết cậu cả, phải không?”
“Thiện Du!”, ánh mắt tả hộ pháp mang ý cảnh cáo: “Có một số chuyện cậu chỉ cần hoàn thành theo lệnh của minh chủ là được, không cần phải suy nghĩ quá nhiều”.
Thiện Du nghe vậy lập tức lắc đầu nói: “Không phải, anh Tả, tôi không có ý đó, tôi muốn nói đến thủ đoạn giết Tùng Vưu Duy của Bạch Diệc Phi”.
Tả hộ pháp hơi khựng lại: “Nói cụ thể ra xem nào”.
Thiện Du tiếp tục nói: “Người giết toàn thôn là Đại Công Tước nhưng không lâu trước, trên mạng nước Kỳ đều nói là Liễu Tông Môn làm, sau đó lại có người nói là Đại Công Tước làm”.
“Theo tôi thấy Đại Công Tước làm những chuyện này là muốn dụ Bạch Diệc Phi rơi vào lưới nhưng tại sao lại có nhiều người nói là Liễu Tông Môn làm như vậy?”
“Thậm chí bản thân Liễu Tông Môn cũng không phủ nhận điều này, vì thế trên mạng đều chỉ trích dữ dội, đông hơn cả đám người hai bên thuê để đăng bài!”
“Nhìn thì có vẻ như đang nói với chúng ta rằng người giết toàn thôn là Liễu Tông Môn, hơn nữa Bạch Diệc Phi đã tìm Liễu Tông Môn báo thù rồi”.
Tả hộ pháp nghe xong thì trầm mặc.
Gã cũng từng đọc tư liệu về Bạch Diệc Phi, cũng biết được Bạch Diệc Phi đã giết Tùng Vưu Duy nhưng vẫn có thể thoát thân được.
Vì thế những việc mà Bạch Diệc Phi đang làm vô cùng giống với quá trình anh giết Tùng Vưu Duy.
Tả hộ pháp lạnh lùng nói: “Tên Bạch Diệc Phi này quá gian xảo, cũng có thể là hắn cố ý làm vậy để gây hoang mang”.
“Lúc trước tôi nhận được tin tức nói rằng Bạch Diệc Phi đã đập sòng bài Minh Kim rồi! Bây giờ hắn đang ở thành phố Mang!”
Nhưng Thiện Du lại nói: “Nhưng hắn chỉ đập sòng bài chứ không đi Liễu Tông Môn, đây cũng là điểm bất thường”.
Tả hộ pháp suy nghĩ một lát rồi nói: “Có phải hắn muốn gây áp lực với Liễu Tông Môn không?”
“Anh Tả, tôi vẫn cảm thấy không ổn”, Thiện Du sầm mặt nói: “Nhỡ đâu hiện tại hắn đến thành phố Minh thì chúng ta chẳng phải bắt hụt rồi sao?”
“Hoặc là hiện tại hắn đã đến liên minh chính nghĩa rồi, chúng ta phải làm thế nào?”
“Dù sao với tính cách của Đại Công Tước thì nhất định sẽ khinh địch!”
Gã vừa nói xong thì chuông điện thoại của tả hộ pháp vang lên.
“Anh Tả, Liễu Tông Môn bị nổ rồi!”
Nghe vậy, tả hộ pháp mừng rỡ, sau đó quay sang nói với Thiện Du: “Bạch Diệc Phi vẫn ở thành phố Mang!”
“Mau! Chúng ta lập tức đến thành phố Mang! Nhất định phải bắt sống Bạch Diệc Phi!”
Liễu Tông Môn bị đánh úp, tả hộ pháp khẳng định Bạch Diệc Phi đang ở thành phố Mang.
Nhưng Thiện Du lại cảm thấy bất thường: “Anh Tả, tôi cảm thấy vẫn nên phái người đi thành phố Minh cho chắc”.
…
Đúng như tin tức mà bọn họ nhận được, tổng bộ Liễu Tông Môn đã phát nổ.
Nhưng Bạch Diệc Phi không ở thành phố Mang. Anh đang ngồi xe khách đến thành phố Minh và để Di Trà lại thành phố Mang.
Anh nói với Di Trà: “Anh không muốn chết hoặc bị coi như kẻ phản bội mà bắt lại thì ngoan ngoãn ở đây, một tiếng sau khi tôi đi thì châm thuốc nổ”.
Mạng của Di Trà cùng vợ con anh ta đều nằm trong tay Bạch Diệc Phi, anh ta không dám không nghe theo.
Vì thế, sau khi cho Liễu Tông Môn phát nổ, Bạch Diệc Phi đã đến liên minh chính nghĩa rồi.
Mục đích lần này của anh rất rõ ràng, anh muốn báo thù cho tất cả người trong thôn.
Đồng thời anh còn muốn cướp máy bay!
Tuy anh không biết lái nhưng chỉ cần cướp một chiếc máy bay rồi đe dọa phi công của Đại Công Tước đưa anh trở về là được.
Lúc này, thứ anh cần nhất là thời gian.
Sau khi Liễu Tông Môn phát nổ, đám người liên minh võ giả sẽ chạy đến thành phố Mang.
Đại Công Tước sẽ vì chuyện Liễu Tông Môn cướp công của ông ta mà vội vàng nghĩ cách.
Vậy nên lúc này, biết Bạch Diệc Phi ở liên minh chính nghĩa, Đại Công Tước nhất định sẽ mừng như điên, hơn nữa ông ta chắc chắn sẽ không công bố tin tức này ra ngoài, bởi vì ông ta muốn độc chiếm công lao.
Nhưng thời gian có hạn, anh nhất định phải mau chóng đánh bại cao thủ cấp duy nhất ở đây, đồng thời bắt được Đại Công Tước trước khi ông ta gọi điện báo chuyện này đi.