Đại Công Tước mừng thầm trong lòng, cười trả lời: “Cảm ơn đại trưởng lão”.
Nói xong, hai thuộc hạ của ông ta rất thức thời mà đỡ ông ta qua.
Nhưng Bạch Diệc Phi không thèm liếc nhìn Đại Công Tước mà chỉ nhìn chằm chằm gã đầu trọc.
Với anh, những kẻ trước mặt này đều là ác ma khiến người ta căm ghét, hơn nữa cảnh tượng trước mắt anh đã biến thành màu đỏ rực.
Bạch Diệc Phi nói với giọng lạnh như băng: “Trực thăng của bọn mày?”
“Đúng, thì thế nào?”, gã đầu trọc khinh thường nhìn Bạch Diệc Phi.
Đại Công Tước bị Bạch Diệc Phi ngó lơ thì tức giận: “Tên nhãi nhép, đối thủ của mày là tao!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi hơi nghiêng sang nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Trước sau gì tất cả đều phải chết!”
“Haha…”
Lời anh nói khiến Đại Công Tước bật cười, ông ta chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Chỉ dựa vào mình mày? Mẹ nó, tấu hài đấy à?”
“Đúng, mày là cao thủ cấp bậc trung, thực lực cũng khá đấy nhưng mày phải biết, tao là cấp một bậc cao, mày…”
“Bốp!”
Một bàn tay vả thẳng lên mặt Đại Công Tước khiến ông ta phải câm miệng.
Đại Công Tước ngây ra.
Những người khác cũng ngu người.
Đại Công Tước hoàn hồn thì điên tiết: “Mẹ mày, mày dám đánh tao?”
Ông ta không ngờ Bạch Diệc Phi lại thật sự dám ra tay, hơn nữa ông ta còn không tránh được.
Nào ngờ Bạch Diệc Phi lại cho ông ta thêm phát nữa.
“Bốp!”
Đại Công Tước trợn trừng hai mắt: “Mẹ mày!”
Ông ta phẫn nộ mà vung quyền về phía Bạch Diệc Phi.
“Bốp!”
Nắm đấm của ông ta còn chưa chạm được vào người anh thì anh đã vung tay lên cho ông ta một phát tát khiến ông ta nằm lăn ra đất.
Đại Công Tước không chịu nổi, “rầm” một tiếng đổ ập xuống, tên thuộc hạ đỡ ông ta bên trái cứ thế bị ông ta đè chết.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Đại Công Tước: “Tao nói rồi, ai phải chết trước thì chết trước!”
Dứt lời, anh đi thẳng về phía gã đầu trọc.
Gã thấy vậy thì vẻ mặt hơi lúng túng, tiếp đó vẻ khinh thường rút đi, thay vào đó là sắc mặt nghiêm trọng.
Đại Công Tước là cấp một bậc cao vậy mà lại bị một cấp bậc trung như Bạch Diệc Phi vả cho phát lăn quay ra đất, điều này không bình thường!
Gã đầu trọc tức giận nói với thuộc hạ: “Còn không xông lên!”
Ba tên thuộc hạ nghe vậy thì biết đại trưởng lão tức giận, vì thế đồng loạt ra tay, xông về phía Bạch Diệc Phi.
Trong ba bọn chúng, người là cấp một bậc cao, một người cấp một bậc trung.
Kẻ xông lên đầu tiên vung thanh đao về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại trực tiếp dơ tay, chặn ngay thân đao.
Vẻ mặt gã đó lập tức thay đổi.
Thanh đao dài muốn tiến thêm nhưng không thể di chuyển nổi.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay tóm lấy lưỡi đao của Bạch Diệc Phi cũng chảy máu.
Anh nhìn tên thuộc hạ đó bằng đôi mắt đỏ ngầu lạnh đến thấu xương.
Tên thuộc hạ thấy ánh mắt của Bạch Diệc Phi thì vô thức rùng mình.
“Chết!”
Bạch Diệc Phi rít lên, dùng một tay khác đấm vào đầu gã đó.
“Rầm!”
Đầu tên thuộc hạ nổ tung như pháo hoa.
Đồng thời, đầu một tên khác đánh trúng lưng Bạch Diệc Phi.
Gã đó thấy mình đánh trúng thì mừng thầm nhưng Bạch Diệc Phi không thèm động đậy khiến gã cảm thấy bất thường.
Khi gã ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Diệc Phi đang lạnh lùng nhìn gã, trong mắt tràn ngập sự giết chóc.
“Rắc!”
Bạch Diệc Phi vung quyền qua, cổ tên đó đứt gãy.
Chỉ còn lại tên cao thủ cấp cuối cùng. Ngón tay gã ta đâm thủng hai bên vai Bạch Diệc Phi.
Gã ta cười nham hiểm: “Chết đi!”
Nhưng ngay sau đó, gã ta sững sờ.
Bởi vì Bạch Diệc Phi tóm lấy vai gã ta khiến gã ta muốn rút tay lại cũng không được.
Bạch Diệc Phi gào lên: “Chết đi!”
Ngay sau đó, anh ngẩng đầu, đập mạnh đầu mình vào đầu tên cao thủ cấp .
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Sau ba phát, đầu gã ta đã máu me đầm đìa, hoàn toàn không nhận ra đây là đầu người nữa.
Mà tên thuộc hạ đó cũng chết ngắc.
Những chuyện này trông có vẻ lâu nhưng chỉ xảy ra trong vài giây mà thôi.
Chỉ vài giây Bạch Diệc Phi đã giết chết ba cao thủ cấp .
Cảnh tượng này khiến ai nầy đều cảm thấy kinh hoàng.
Bạch Diệc Phi mặc dù bị thương nhưng vẫn đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập sự giết chóc.
Gã đầu trọc thực kinh ngạc trước thực lực của Bạch Diệc Phi nhưng cho dù vậy gã cũng không cảm thấy Bạch Diệc Phi có thể đánh thắng mình.
Dù anh có lợi hại thì thế nào? Gã là cao thủ cấp bậc cao, bọn họ cách nhau những một bậc, sự cách biệt này không dễ gì mà vượt qua được.
Gã đầu trọc vẫn kiêu ngạo: “Thực lực của mày khiến tao rất bất ngờ nhưng đối thủ của mày là tao, mày vẫn không thắng được!”
“Minh chủ nói phải bắt sống mày nhưng mày giết nhiều người của bọn tao như vậy, bắt mày trả giá cũng không quá đáng nhỉ?”
Vừa dứt lời, gã đã vung nắm đấm về phía Bạch Diệc Phi.
“Bộp!”
Bạch Diệc Phi không né tránh mà để nắm đấm của gã rơi lên ngực mình, anh lập tức hộc ra một ngụm máu.
Bạch Diệc Phi đã bị thương nhưng gã đầu trọc lại ngây ra.
Gã biết cú đấm của mình mạnh đến mức nào, vì thế khi thấy Bạch Diệc Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không bị đánh bay thì gã sững người.
Không những vậy, khi gã muốn rút tay lại thì phát hiện tay của mình không thể động đậy được.
Gã ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, cho dù biết anh đã bị thương nặng nhưng khi nhìn hai mắt đỏ ngầu của anh, gã vẫn sợ hãi trong vô thức.
Vì thế gã gào lên: “Thằng chó! Mày biết dùng yêu thuật!”
Tiếng hét này khiến gã tỉnh táo lại, vung đấm về phía Bạch Diệc Phi.
Cú đấm mang theo ám kình của một cao thủ cấp bậc cao là điều mà một cấp bậc trung không thể sánh với được.
Bởi vì phía trên cấp bậc cao là cảnh giới võ thần rồi.
Cho nên bọn họ vô cùng thành thục việc sử dụng ám kình.
Chỉ là muốn bước lên cảnh giới võ thần thì vẫn rất khó khăn, có người cả đời cũng không thể vươn tới được.
Nắm đấm mang theo âm thanh ma sát với không khí mà nhắm thẳng vào đầu Bạch Diệc Phi.
Mà màu đỏ trong mắt Bạch Diệc Phi càng đậm.
Đột nhiên anh nghiêng người, nhảy về trước, cả người ập lên người gã đầu trọc.
Cú đầm của gã không đánh trúng Bạch Diệc Phi.
Mà anh đã luồn ra sau gã, hai chân thắt chặt lưng gã, sau đó hai cánh tay siết chặt yết hầu gã.
Gã đầu trọc sững sờ.