Nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy, Mạnh Sâm lập tức kinh ngạc. Bạch Diệc Phi như này có khác gì với kẻ điên đâu.
Ngập ngừng một lát, ông ta mới nói: “Nhưng với thực lực hiện giờ của cậu thì căn bản không thể làm được”.
“Cậu cứ như vậy đi báo thù thì có khác gì nộp mạng”.
Bạch Diệc Phi nói rất kiên định: “Tôi có thể làm được”.
Mạnh Sâm lắc đầu thở dài, nói: “Cát Tắc đã đạt đến cảnh giới võ thần rồi, cách biệt với cậu không chỉ một cảnh giới đâu. Cậu định giết kiểu gì?”
“Vân Anh cũng sắp vào cảnh giới võ thần rồi, ngoài ra liên minh võ giả còn có một cường giả ở cảnh giới võ thần nữa”.
“Hiện giờ cậu chỉ đang ở cảnh giới cấp , cách biệt ở đây là bao nhiêu chắc cậu biết chứ”.
“Vì vậy, cậu định báo thù kiểu gì?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy những lời này thì nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Bạch Diệc Phi nói: “Cho tôi thời gian một tháng”.
Mạnh Sâm lại lắc đầu, nói: “Kể cả cậu có tài năng bẩm sinh thì một tháng cũng không thể đạt đến cảnh giới võ thần đâu”.
“Hơn nữa, kể cả cậu đến cảnh giới võ thần rồi thì cũng không đánh lại được Cát Tắc. Cát Tắc đã đến cảnh giới đó rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì thản nhiên nói: “Muốn tiêu diệt một thế lực nào đó, không chỉ dựa vào mỗi võ công”.
Mạnh Sâm ngập ngừng, dường như không hiểu lời của Bạch Diệc Phi nói.
Lúc này, anh đột nhiên hỏi: “Bác à! Phái của các người có đệ tử tên là Liên Âm không?”
Mạnh Sâm gật đầu nói: “Ừm! Hắn là đệ tử của phái Phi Tinh”.
Sau đó, Mạnh Sâm kể cho Bạch Diệc Phi nghe tình hình của phái Phi Tinh hiện giờ.
Môn chủ của phái Phi Tinh là Vân Kỳ, cùng cảnh giới với Mạnh Lâm nhưng lại mạnh hơn Mạnh Sâm.
Ban đầu, Mạnh Long một lòng trầm mê trong khổ tu nên không có hứng thú với vị trí môn chủ, vì vậy vị trí môn chủ đã nhượng lại cho Vân Kỳ.
Mặc dù phái Phi Tinh chỉ là một môn phái nhưng trong đó cũng chia làm thế lực ba phương. Một phương trong đó lấy thế lực của minh chủ làm chủ. Một phương khác lấy thế lực của Mạnh Sâm làm chủ, còn phương cuối cùng là của Thiện Thái.
Thế lực ba phương này thường xuyên tranh đấu ngầm nhưng cũng chỉ là đối nội đối ngoại thôi. Nếu như có kẻ địch xâm chiếm thì thế lực ba phương sẽ đoàn kết lại.
Đây là lý do mà liên minh võ giả không dám động đến phái Phi Tinh.
Bạch Diệc Phi nói với Mạnh Sâm: “Tôi muốn giết hắn!”
Mạnh Sâm ngập ngừng, sau đó chau mày nói: “Chuyện này hắn thật sự có liên quan nhưng hắn là đệ tử của môn chủ. Nếu muốn giết hắn thì…”.
“Thật ra cũng được”.
“Chỉ cần không ở Nam Môn là được”.
“Nhưng, Liên Âm cũng giống Vân Anh, đều là người đã bước nửa chân vào cảnh giới võ thần. Hiện giờ chỉ e cậu không có năng lực giết hắn thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không khỏi trầm tư suy nghĩ.
….
Sau khi Mạnh Sâm rời đi, đám người ban nãy đến thăm mình rồi dặn dò dưỡng thương cho tốt, cuối cùng cũng chào anh rồi rời đi.
Mặc dù đám người này anh không quen nhưng cho anh cảm giác ấm áp.
Sau khi đám người này đi thì Y Vân cũng vào.
Cô bưng một bát cháo trắng đến bên giường, sau đó đặt trên tủ, nói: “Anh ăn bát cháo đi đã”.
Bạch Diệc Phi ngửi thấy mùi gì đó khác biệt trên người Y Vân nên khẽ chau mày, hỏi: “Ở đó đã xảy ra việc gì vậy?”
Y Vấn nói: “Chi viện của liên minh võ giả đến rồi, muốn bắt anh đi. Người của phái Phi Tinh đến kịp thời, nói anh là đệ tử của Mạnh Lâm, là người của phái Phi Tinh”.
“Sau đó, người của liên minh võ giả muốn nói chuyện này cho Cát Tắc, minh chủ của liên minh võ giả”.
Bạch Diệc Phi cũng không thấy bất ngờ với những điều này, lại hỏi: “Sau đó nữa thì sao? Bạn của tôi…?”
Y Vân: “Thi thể được mang về rồi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, sau đó lại hỏi Y Vân: “Vậy còn cô… Tiếp theo sẽ có dự định gì?”
Y Vân với đôi mắt ảm đạm đi nhiều, nói: “Tôi vốn giết đại công tước để thay thế ông ta nhưng tôi nghĩ quá đơn giản, tôi căn bản không thể giết ông ta”.
“Tôi có thể giúp cô”, Bạch Diệc Phi nói.
Y Vân cười khổ một tiếng, nói: “Vô dụng thôi! Cứ coi như hiện giờ tôi giết được đại công tước thì cũng vô dụng. Liên minh võ giả cũng không tha cho tôi”.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Vậy thì cô đi theo tôi?”
“Đi đâu?”
…
Năm ngày sau, vết thương của Bạch Diệc Phi cũng đỡ đi nhiều. Vì vậy, họ ngồi máy bay về thành phố Thiên Bắc.
Máy bay là phái Phi Tinh chuẩn bị cho họ.
Trước khi rời đi, mọi người đều đến từ biệt họ.
Điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm động, trong lòng thầm nhớ những người này, nghĩ sau này sẽ báo đáp họ.
…
Máy bay hạ cánh ở thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi sau khi xuống máy bay thì lập tức về nhà, chứ không đến trụ sở chính tập đoàn Phi Tuyết.
Anh thật sự rất nhớ Lý Tuyết, nhớ những đứa con của anh nhưng có một số chuyện anh nhất định phải làm bây giờ.
Bạch Diệc Phi vừa đi đến cửa văn phòng chủ tịch thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng quát lớn.
“Long Linh Linh!”
“Có phải là nể mặt mà không biết điều không?”
“Cô chỉ là người làm thuê thôi, có gì mà khoa trương? Đừng tưởng rằng đi theo Bạch Diệc Phi thì có thể biến thành phượng hoàng rồi nhé?”
“Tôi nói cho cô biết, cậu chủ của chúng tôi để ý đến cô là phúc của cô đấy. Người khác muốn mà còn không được đấy, cô ở đây giả bộ làm gì?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì lập tức chau mày lại rồi dừng bước chân.
Y Vân ở phía sau anh cũng dừng theo.
Y Vân vẫn đi theo Bạch Diệc Phi, bởi vì ở Nam Môn đã không còn nơi nào cô ta có thể ở lại nữa rồi, vì vậy chi bằng đi cùng Bạch Diệc Phi đến phương bắc.
Tiếp đó, Long Linh Linh phẫn nộ quát lên: “Lưu Đao! Tôi từng nói, tôi với chủ tịch Bạch không phải mối quan hệ đó, hơn nữa tôi không thích cậu chủ nhà các anh”.
Giọng nói của người đàn ông lại truyền lại: “Chuyện này không do cô quyết định. Cậu chủ nhà tôi để ý đến cô, thì hãy ngoan ngoãn đi theo đi”.
“Bữa tiệc tối nay, nhất định phải đi, nếu không thì…”.
“Anh muốn làm gì?”, Long Linh Linh phẫn nộ hỏi.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không tin cô cứ ở mãi văn phòng như này. Hơn nữa, bố mẹ cô vẫn còn chứ?”
Long Linh Linh lập tức sốt sắng, hỏi: “Anh uy hiếp tôi?”
Người đàn ông hống hách nói: “Tôi uy hiếp cô đấy! Cô nhớ kỹ cho tôi, tám giờ tối nay phải tham gia bữa tiệc. Tốt nhất là cô hãy suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc có đi hay không?”
“Cậu chủ chỉ đợi cô nửa tiếng thôi, qua giờ đó không tiếp”.
Nói xong câu này, người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài thì gặp phải Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hếch mắt lên, người đàn ông trước mặt tầm hơn hai mươi tuổi, da trắng. Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi, thậm chí còn đẩy Bạch Diệc Phi một cái, nói: “Tránh ra, đừng cản đường”.
Sau khi đẩy Bạch Diệc Phi ra hắn vẫn hống hách rời đi.
Bạch Diệc Phi hiện giờ căn bản không muốn tính toán gì với đám người bình thường này. Vì vậy anh cũng không quan tâm, trực tiếp đi vào văn phòng.
Vừa vào văn phòng thì nhìn thấy Long Linh Linh mặc đồng phục đứng ở trước cửa sổ, hai tay chắp trước ngực, hai vai run rẩy, dường như đang khóc. truyện teen hay
Cô không chú ý là có người vào văn phòng. Vì vậy, Bạch Diệc Phi đã gõ cửa.
Sau khi nghe thấy âm thanh, Long Linh Linh lập tức lau nước mắt, giọng nói cũng khôi phục lại như thường: “Mời vào!”
Nhưng cô ta vừa nói xong, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ngây người ra, sau đó vui mừng nói: “Chủ tịch Bạch!”
Trên mặt Long Linh Linh lúc này nở nụ cười, dường như nỗi hụt hẫng ban nãy không là gì.
Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Người ban nãy là ai vậy?”