Bạch Diệc Phi trầm giọng hỏi Tô Đại Lưu: “Bây giờ trời sáng hay tối?”
Tô Đại Lưu với vẻ mặt không hiểu, nói: “Hiện giờ vẫn là sáng sớm, sắc trời vẫn còn tối”.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, mẹ kiếp, làm một hồi lâu, không ngờ mình lại xảy ra vấn đề.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi nói: “Mở cửa ra đi!”
Tô Đại Lưu vội cầm chìa khóa mở cửa đang nhốt tên vệ sĩ.
Sau khi vào trong, Bạch Diệc Phi nhìn thấy vệ sĩ nằm trên ghế sofa ngủ. Anh đi về trước thì nhìn thấy Tô Đại Lưu định bật đèn lên, vì vậy anh lập tức ngăn lại: “Đừng bật!”
Tô Đại Lưu giật mình rồi lại thu tay về.
Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt vệ sĩ, nắm chặt lấy cổ hắn rồi tát lên mặt hắn một cái.
“Bốp!”, vệ sĩ bị tát đau nên bừng tỉnh. Nhìn thấy Bạch Diệc Phi đứng ở trước mặt mình thì lập tức sợ hãi, ấp úng nói: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Bạch Diệc Phi lớn tiếng hỏi: “Anh giỡn tôi à?”
“Không! Tôi… Tôi không có!”, vệ sĩ theo bản năng mà lắc đầu liên tục, sau đó vội giải thích: “Tôi thật sự không biết bối cảnh của nhà họ Vương. Tôi bị uy hiếp đến tính mạng nên mới vào nhà họ Vương thôi”.
“Cậu chủ nhà họ Vương là Vương Gia Tuấn thật sự ở biệt thự Phú Giang. Tôi đã nói hết với anh rồi, tôi không giỡn anh”.
Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát: “Thành phố Thiên Bắc không có biệt thự Phú Giang”.
“Không thể nào!”, vệ sĩ lập tức phản bác, nói: “Biệt thự Phú Giang ở…”.
“Còn không nói thật?”
“Bốp!”, Bạch Diệc Phi lại tát cho hắn một cái nữa.
Hơn nữa, lần này không phải anh đánh một cái rồi dừng lại mà thu lực của mình về tát vệ sĩ mấy phút liền rồi mới dừng lại.
Vệ sĩ đó bị đánh lăn trên đất, miệng còn hét: “Tôi không có gạt anh, tôi đều nói thật rồi. Đừng đánh nữa… Tôi thề, tôi thật sự không gạt anh, tôi chỉ biết từng đó thôi…”.
Tô Đại Lưu nhìn Bạch Diệc Phi đánh vệ sĩ mà sợ đến mức hai chân run rẩy.
Mấy phút sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngồi xuống. Lúc này anh mới tin vệ sĩ không nói dối.
Bởi vì lúc này trong mắt anh không là trời sáng mà là ban đêm.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Có liên quan đến biệt thự Phú Giang sao? Nếu như có liên quan thì tại sao trong biệt thự lại không có người?
Mấy câu hỏi này khiến Bạch Diệc Phi đau đầu, đột nhiên anh nghĩ tới một người, đó là ‘Sa Phi Dương’. Chắc chắn Sa Phi Dương biết rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vì vậy Bạch Diệc Phi không để ý đến vệ sĩ nữa mà vội chạy về nơi mà Sa Phi Dương đang ở.
Bạch Diệc Phi đứng bên ngoài cửa gõ hồi lâu, Sa Phi Dương mới tỉnh dậy mở cửa cho họ.
Vừa mở cửa ra thì Bạch Diệc Phi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Nhưng hiện giờ anh không có nhiều thời gian đi hỏi mấy chuyện này mà đi thẳng vào trong phòng.
Nhưng sau khi anh vào thì nhìn thấy Sa Phi Dương bật đèn, trong lòng thấy run rẩy.
Bạch Diệc Phi sốt sắng nói: “Chú Sa! Mắt tôi có vấn đề”.
“Cậu bị sao vậy?”
Vì vậy, Bạch Diệc Phi mới cho Sa Phi Dương nghe về chuyện xảy ra tối nay.
Sa Phi Dương sau khi nghe xong thì sắc mặt kinh ngạc. Còn khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của ông ta thì lòng bỗng thấy nặng trĩu. Đến ông ta cũng như thế thì chứng tỏ ông ta cũng không biết chuyện gì xảy ra rồi.
Bạch Diệc Phi chau mày hỏi: “Đến chú cũng không nghe nói đến chuyện này sao?”
“Không!”, Sa Phi Dương lắc đầu nói.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi đây. Anh ngồi lên xe ngẫm nghĩ hồi lâu, bất luận bây giờ anh thế nào thì điều quan trọng nhất vẫn là cứu Long Linh Linh ra.
Vì vậy, anh lại một lần nữa lái xe đến biệt thự Phú Giang.
Lần này anh không vội xuống xe mà ở trên xe quan sát xung quanh.
Hiện giờ trong mắt anh những gì anh nhìn thấy giống như ban ngày. Dưới ánh sáng mạnh, anh có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách.
Tiếp đó anh nhìn thấy một nơi có chút kỳ quái.
Trên tường của biệt thự lại vẽ một ký hiệu rất kỳ lạ, chỉ có điều màu sắc của ký hiệu đó với màu của tường khá giống nhau nên không dễ bị phát hiện.
Ngoài ký hiệu đó thì trên tường còn vẽ một cánh cửa.
Nếu như buổi tối đến đây thì chắc chắn sẽ không chú ý được đến những thứ này.
Nhưng bây giờ thì khác, trong mắt Bạch Diệc Phi đều là ban ngày.
Vì vậy anh xuống xe rồi đi đến bên tường, quan sát kỹ ký hiệu đó.
Nhưng anh lại không hiểu những cái này, có nhìn thế nào cũng không nhìn ra, vì vậy lấy điện thoại ra chụp lại.
Nhưng mắt anh có vấn đề, còn mọi thứ thì bình thường. Vì vậy, bây giờ đang là đêm tối, anh có bật đèn flash thì cũng không chụp rõ nét được.
Bạch Diệc Phi cảm thấy thật thần kỳ. Nhìn từ ảnh trong điện thoại thì anh có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều là màu đen.
Nhưng nhìn từ mắt anh thì trên trời vẫn có ánh mặt trời chiếu rọi, thậm chí còn có hiện tượng mây di chuyển nữa.
Bạch Diệc Phi không khỏi chau mày, nếu như vậy thì chứng tỏ không thể cứ coi bóng đêm như ban ngày được. Chỉ là đêm tối trong mắt người khác biến thành ánh sáng ban ngày trong mắt anh mà thôi.
Có phải điều đó chứng tỏ là ban ngày trong mắt người khác sẽ biến thành đêm tối trong mắt anh?
Tiếp đó, Bạch Diệc Phi nhìn cánh cửa chỗ vách tường.
Anh vốn chỉ định sờ thử, kết quả là vừa chạm vào thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Cánh cửa đó thật sự đã được mở ra.
Bạch Diệc Phi lập tức thu tay về, bị cảnh tượng trước mặt dọa chết khiếp.
Đồng thời lúc này, đột nhiên truyền lại một âm thanh.
Biệt thự ở trước mặt rung chuyển, vách tường biến thành cửa, nơi mà lúc anh bước vào thì giờ lại thành vách tường.
Còn những ký hiệu trên vách tường thì biến thành một đôi câu đối, dán ngay ngắn hai bên cửa.
Cửa lúc này khẽ mở ra.
“Gâu, gâu, gâu…”, đúng lúc này, từ bên trong cửa truyền lại tiếng chó sủa.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc. Lần trước anh vào thì ở đây rất yên tĩnh, không có một bóng người, bây giờ lại có tiếng chó sủa. Điều này khiến anh liên tưởng đến ảo giác ở kho vàng số .
Lối ra vào của kho vàng được che chắn bởi ảo giác, chỉ là trò bịt mắt mà thôi.
Nói cách khác, trước đó những gì anh nhìn thấy cũng là do trò bịt mắt đó, vì vậy lần trước anh chưa từng vào được biệt thự này?
Nhưng tại sao anh lại xuất hiện hiện tượng ban đêm biến thành ban ngày như này?
Trong lòng Bạch Diệc Phi ngày càng nhiều nghi hoặc, muốn giải đáp nó thì chỉ có cách vào trong để tìm đáp án thôi.
Vì vậy, anh không do dự mà đẩy cửa đi vào trong.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Nhất! Im lặng!”
Bạch Diệc Phi nhìn lại, ở phía cửa không xa có hai con chó ngao đang sủa về phía anh, và một ông lão tóc bạc trắng đang cầm đèn pin soi về phía đó.
Sau đó, ông ta lại soi đèn pin về phía cửa. Bạch Diệc Phi lập tức bị bại lộ dưới ánh sáng đó. Sau khi nhìn thấy thì ông lão giật mình.
Ông ta cảnh cáo: “Tên trộm ở đâu ra thế này? Muốn trộm đồ thì đổi nhà khác đi, nếu không sẽ mất mạng đấy”.
Bạch Diệc Phi nhìn biệt thự này, trang viên khác hoàn toàn với cái anh vào hôm trước. Hôm đó là một biệt thự rất nhỏ, sân cũng không có, có núi giả trông rất bình thường, bên ngoài còn đậu hai con siêu xe.
Phía trước cũng chỉ có biệt thự năm tầng chứ không có kiểu mấy tòa nhà nhỏ như này.
Nói cách khác, đây mới thật sự là biệt thự. Thảo nào anh lại nói anh chưa từng gặp trang viên biệt thự nào như này ở thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Trận pháp ảo giác ở bên ngoài là thế nào?”
Ông lão sau khi nghe thấy vậy thì ngây người ra, sau đó dùng đèn pin soi về phía Bạch Diệc Phi. Một lúc sau, ông ta hiểu được rồi nói: “Võ giả cấp một trung cấp, chẳng trách nửa đêm dám đến đây”.
Bạch Diệc Phi không hiểu, hỏi: “Ông nói vậy là có ý gì?”