Chẳng mấy chốc Trương Hoa Bân đã điều tra ra được.
"Là một chiếc Maybach màu đen, sau khi đi vào Hoa Uyển liền không thấy tăm hơi, hơn nữa tất cả camera giám sát ở đó đều đã bị tắt".
Bạch Diệc Phi lập tức lái xe về phía Hoa Uyển.
Hoa Uyển là một tòa chung cư nằm trên một con phố thương mại, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng và khách sạn, đối diện là công viên.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng tới Hoa Uyển, nhưng anh không biết bọn họ đang ở chung cư, khách sạn hay là ở trong công viên?
Đúng lúc này, chú Dương ngồi ở phía sau xe đã tỉnh dậy.
"Khụ khụ..."
Sau khi ho khan một tiếng, ông ta mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, sau đó mở cửa xe khạc ra hai ngụm máu.
Bạch Diệc Phi trực tiếp hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
Chú Dương cười nói: "Tôi nói bọn họ ở phía nam, anh dám tin không?"
Bạch Diệc Phi lập tức cau mày.
Chú Dương đột nhiên thở dài một hơi nói: "Anh quả thật rất lợi hại, vậy mà anh lại có thể nhìn thấu trận pháp của tôi, còn có thể từ biệt thự kia tới đây đã quá giỏi rồi".
"Nhưng tôi rất tò mò, làm sao anh có thể nhìn ra được? Ngay cả sư phụ của anh - Tử Y cũng chưa chắc nhìn thấu được trận pháp của tôi".
Bạch Diệc Phi biết mình có lo lắng cũng vô dụng nên bình tĩnh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.
Sau khi nhả ra một ngụm khói trắng, anh lạnh lùng hỏi: "Ở trong khách sạn sao?"
Bạch Diệc Phi muốn dựa vào nét mặt của chú Dương để phán đoán mình nên đi về hướng nào.
Thế nhưng vẻ mặt của chú Dương không hề có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí còn có vài phần khinh thường: “Đừng có phí công vô ích, tôi thật sự chỉ là một ''con chó'' của nhà họ Vương mà thôi, những ''con chó'' giống tôi nhà họ Vương có rất nhiều, mất một ''con chó'' đối với bọn họ mà nói chẳng có gì to tát".
"Cho nên kết thông gia rồi hợp tác với nhà họ Vương không phải là đôi bên cùng có lợi sao? Huống hồ, nếu anh thật sự muốn khiêu chiến với nhà họ Vương, tôi e là điều đó không có lợi cho anh đâu".
Bạch Diệc Phi không nghe lời ông ta lảm nhảm, mà tự mình nói: "Phía nam là công viên, nếu làm loại chuyện như vậy chắc hẳn không phải là nhân viên của chính phủ, nhưng lúc này càng không hợp lý lại càng có khả năng".
Chú Dương nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi, khuôn mặt lộ ra vẻ giễu cợt, ông ta dứt khoát nói: "Anh không đấu lại nhà họ Lý đâu!"
Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi đột nhiên ném mẩu thuốc lá đi, đạp mạnh chân ga nhanh chóng lái xe về phía trước.
Chiếc xe không đi về hướng Bắc hay Nam mà lái thẳng về phía trước và đi tới một tòa nhà mới vô cùng vắng vẻ.
Trường mẫu giáo đang được xây dựng trong tòa nhà này, có vẻ như mới hoàn thành và chưa được sử dụng.
Khuôn mặt của chú Dương lúc này bỗng chốc biến sắc.
"Anh Bạch, tôi khuyên anh không nên đối đầu với nhà họ Vương".
Chú Dương trông thấy Bạch Diệc Phi dừng xe ở cổng trường mẫu giáo, vẻ mặt lập tức kinh ngạc không thôi: "Làm sao... làm sao anh biết?"
Bạch Diệc Phi liếc nhìn chú Dương qua kính chiếu hậu, tháo tai nghe Bluetooth ra khỏi tai, sau đó mở loa ngoài.
"Các camera giám sát bị che khuất ở một số ngã tư, một cái ở phía nam, một cái ở phía bắc, ba cái ở phía tây và hai cái ở phía đông, dựa theo phạm vi này, vị trí trung tâm của khu vực camera bị che khuất chính là trường mẫu giáo Hoa Uyển".
Giọng nói của Trương Hoa Bân từ điện thoại vọng ra.
Điều này đã khiến cho chú Dương có chút choáng váng.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng liếc ông ta một cái nói: "Nghe rõ chưa? Cho dù nhà họ Vương có giở bao nhiêu thủ đoạn, nhưng Thiên Bắc này vẫn là địa bàn của tôi, hành động của các người đều không lọt qua khỏi tầm mắt của tôi đâu".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đối đầu với nhà họ Vương, là các người hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn cuối cùng của tôi, còn nếu thật sự muốn đối đầu thì các người còn chưa đủ trình!"
Bạch Diệc Phi nói xong liền cúp điện thoại, không chút do dự bước xuống xe.
Sau đó anh đi đến ghế phụ phía sau rồi mở cửa: "Ông tốt nhất nên chợp mắt một chút đi".
"Bịch!"
Bạch Diệc Phi tung một cú đấm, chú Dương lại ngất đi.
Sau khi đóng cửa xe, Bạch Diệc Phi trèo tường bước vào, nhà trẻ này có tổng cộng ba tầng, việc phải nhanh chóng tìm ra đó là căn phòng nào có chút khó khăn.
Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng trong mắt anh ban ngày chính là ban đêm, cho nên anh căn bản không nhìn thấy được căn phòng nào sáng đèn.
Vì vậy Bạch Diệc Phi chỉ có thể quan sát từng căn phòng một.
Nhưng sau khi anh bước vào, Bạch Diệc Phi lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì nơi này rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Anh quan sát từ tầng đến tầng , nhưng lại không thấy một bóng người.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến âm thanh của tiếng khởi động xe ô tô.
Trong lòng Bạch Diệc Phi sửng sốt, lập tức chạy tới bên cửa sổ nhìn, phát hiện chiếc xe của mình đang phóng nhanh ra ngoài.
"Mẹ kiếp!"
Bạch Diệc Phi chửi thầm một tiếng, không chút do dự liền từ tầng ba nhảy xuống.
Anh vừa chạy như điên, vừa gọi điện cho Trương Hoa Bân.
"Chúng ta mắc bẫy rồi, mau điều tra các lối thoát xung quanh!"
Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng gõ bàn phím, phải một lúc lâu sau mới có thể nghe thấy giọng nói của Trương Hoa Bân.
"Phía sau nhà trẻ có một nhà hàng. Cửa sổ của nhà hàng không có lưới chống trộm, anh có thể trực tiếp đi vào bếp sau, ở đó có một lối đi dẫn đến trung tâm thương mại, có ba lối ra trong hầm để xe ô tô của trung tâm thương mại".
"Nếu không kịp, anh có thể đến dưới tầng hầm để xe của nhà trẻ, nhưng chỉ có một lối ra, anh có thể trốn tạm ở đó".
Bạch Diệc Phi không nghĩ ngợi liền trực tiếp chạy ra phía sau nhà trẻ.
Nhưng chạy được nửa đường anh đột nhiên dừng lại.
Tại sao nhà trẻ lại có tầng hầm để xe?
Thông thường, các trường mẫu giáo đều không có hầm để đậu xe.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nhìn thấy có rất nhiều người đột nhiên xuất hiện xung quanh mình, bọn họ trèo vào từ bức tường của nhà trẻ.
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, vì một vài sơ sẩy của bản thân đã rút dây động rừng.
Bạch Diệc Phi vừa mới gọi điện thoại cho ông Vương, quả thật để ngăn Vương Gia Tuấn ức hiếp Long Linh Linh, nhưng Long Linh Linh vẫn còn ở trong tay Vương Gia Tuấn, nói cách khác cô vẫn còn gặp nguy hiểm.
E rằng sau khi ông Vương cúp máy liền lập tức thông báo cho Vương Gia Tuấn, tuy là ngăn được hắn, nhưng cùng lúc để cho hắn nhanh chóng dời đi, đồng thời bố trí một trận mai phục xung quanh đây.
Khi anh xuống xe bước vào nhà trẻ, có người bí mật chạy ra và chở chú Dương đi.
Bạch Diệc Phi trong lòng có chút buồn bực, vừa rồi anh quả thực quá lo lắng, không nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy.
Đồng thời, điều này cũng cho thấy nhà họ Vương quả thực rất nham hiểm.
Hầu hết những người từ tường trèo vào đều là cao thủ cấp , Bạch Diệc Phi mặc dù không hề sợ hãi, nhưng hiện tại tình huống có chút đặc biệt, anh ở Nam Môn bị thương nặng còn chưa hoàn toàn bình phục, cho nên thực lực không thể so với bình thường.
Những người này trực tiếp bao vây xung quanh Bạch Diệc Phi, sau đó một người trong số đó đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi, gã ta mặc áo choàng đen nhìn không rõ tướng mạo, cất giọng không phân biệt được là nam hay nữ nói: "Bạch Diệc Phi, mạng của anh lớn thật!".
"Ngay cả trận pháp của sư phụ cũng không lừa được anh!"
Bạch Diệc Phi nhìn gã, lạnh lùng hỏi: "Vương Gia Tuấn ở đâu?"
"Anh nên quan tâm đến tính mạng của mình đi, hay là anh cho rằng mình giết chết một tên cao thủ cấp liền nghĩ mình là vô địch thiên hạ sao?"
"Nói cho anh biết, đêm nay, anh tới số rồi".
Bạch Diệc Phi khẽ cau mày nhìn gã, bởi vì anh cảm thấy người này cho mình cảm giác đã từng quen biết.
Vì vậy Bạch Diệc Phi lại nhắm mắt lại, dùng cảm giác nhìn người đối diện.
Người kia bật cười một tiếng: "Anh đây là muốn đầu hàng sao?"
Bạch Diệc Phi sau khi nhắm mắt bước tới gần gã, nhìn thấy khuôn mặt của gã, chắc nịch nói: "Thì ra là cô!"
Người đó lập tức sửng sốt, nhanh chóng lùi lại.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi đột ngột đấm một cú vào ngực gã.
Quả nhiên, có một loại cảm giác vừa cứng rắn vừa mềm mại.
"Bùm!"
Sau một tiếng động lớn vang lên, Bạch Diệc Phi cảm thấy một năng lượng chuyển ngược trở về, khiến anh không thể không lùi lại.
Mãi cho đến khi lùi lại năm sáu mét, anh mới đứng vững, anh chỉ vào người đang chạy ra ngoài, nói: "Tôi biết cô là ai, hà cớ gì phải che che đậy đậy như thế?"
- ------------------