Sau đó, các cổ đông cũng lần lượt phát biểu.
“Chủ tịch, có tất cả sáu công ty đã áp dụng lệnh trừng phạt với chúng ta, trong đó có tập đoàn Nguyệt Nha, công ty thương mại Vạn Hưng, tập đoàn Tam Trần…”
“Chủ tịch, mấy tập đoàn này tách lẻ thì không phải là đối thủ của Hầu Tước nhưng họ đều bắt tay nhau để chèn ép chúng ta, chúng ta…”
Trương Vinh vô cùng tức giận: “Chủ tịch, tập đoàn Tam Trần và tập đoàn Nguyệt Nha đối địch với nhau, bây giờ họ liên hợp lại, tôi thấy bên trong chắc chắn có vấn đề!”
“Phải đấy, chủ tịch, chắc chắn giữa sáu tập đoàn này đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không sao họ lại hợp tác với nhau để đối phó với chúng ta?”
“Còn công ty thương mại Vạn Hưng nữa, nó là công ty được Hầu Tước chúng ta giúp đỡ, bây giờ lại tham gia vào đó, đúng là vong ơn bội nghĩa!”
“…”
Mọi người đều trách công ty thương mại Vạn Hưng.
Bạch Diệc Phi nhíu mày.
Chuyện công ty thương mại Vạn Hưng được Hầu Tước nâng đỡ thì Bạch Diệc Phi không ở Hầu Tước nên anh không biết tình huống cụ thể, nhưng bây giờ anh đã biết rồi.
“Trương Vinh, ông mang tư liệu của chủ tịch sáu công ty này cho tôi”.
“Được”, Trương Vinh cam đoan sẽ kiểm tra ngay.
“Linh Linh, cô đi chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta đến Vạn Hưng”, Bạch Diệc Phi nói tiếp, sau đó lại nhìn các cổ đông khác nói: “Cố gắng giữ bình tĩnh, hai ngày nay tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Các cổ đông khác đều là tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
“Không phải, vấn đề này cũng rất nghiêm trọng, hai ngày có thể giải quyết được sao?”
“Tôi cũng muốn nói vấn đề này có thể giải quyết trong hai ngày à?”
“Có lẽ chủ tịch đã biết phải giải quyết như thế nào rồi nhỉ?”
“…”
Các cổ đông này không biết nhưng Bạch Diệc Phi biết, sở dĩ mấy tập đoàn này cùng nhau đối phó Hầu Tước đều là vì Liễu Vô Cùng.
Chỉ là anh rất thắc mắc, rốt cuộc Liễu Vô Cùng đã làm gì mà có thể khiến nhiều tập đoàn cùng chống lại Hầu Tước như thế.
Trên xe, Bạch Diệc Phi cầm tư liệu Trương Vinh vừa gửi đến, công ty anh xem đầu tiên là công ty thương mại Vạn Hưng.
Chủ tịch của công ty thương mại Vạn Hưng tên là Vạn Hâm, tuổi, đã kết hôn, có một đứa con gái, không phải là người thành phố Thiên Bắc mà là người ở Hà Bắc. Mười năm trước Vạn Hâm đến thành phố Thiên Bắc, sau đó tự mình lập nghiệp.
Ba năm trước, công ty thương mại Vạn Hưng gặp khủng hoảng kinh tế, là tập đoàn Hầu Tước chủ động bỏ ra năm trăm triệu giúp đỡ công ty thương mại Vạn Hưng để Vạn Hưng vượt qua khủng hoảng.
Thế nhưng ngày này ba năm sau công ty thương mại Vạn Hưng lại liên hợp với các tập đoàn khác để chống lại Hầu Tước, có thể nói là vong ân bội nghĩa.
Bạch Diệc Phi muốn biết Liễu Vô Cùng làm sao mà đồng thời liên hợp được sáu tập đoàn, điểm mấu chốt là công ty thương mại Vạn Hưng, dù sao giữa hai bên còn có một mối quan hệ như vậy, đáng tiếc kết quả không được như ý.
Hai người đến tòa nhà công ty thương mại Vạn Hưng, sau đó đi đến quầy lễ tân, nói với nhân viên: “Chào cô, tôi là Bạch Diệc Phi, tôi muốn tìm chủ tịch của các cô, phiền cô thông báo cho người kia”.
Nhân viên lễ tân mỉm cười: “Xin lỗi, chủ tịch đã đi công tác rồi”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày: “Cô chắc chứ?”
“Vâng, thư ký Lý của chủ tịch nói với tôi như vậy”.
Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nói: “Vậy khi nào chủ tịch các cô mới về?”
“Chuyện này thì tôi không biết”, nhân viên lễ tân cười đáp.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu đen, mang mắt kính đi đến: “Chuyện gì vậy?”
Người đến chính là thư ký Lý. Sau khi biết nguyên nhân Bạch Diệc Phi đến đây, gã sửa lại gọng kính trên sống mũi nói: “Phải một tuần sau chủ tịch mới về, các cậu về đi!”
Thấy vậy, Long Linh Linh định hỏi Bạch Diệc Phi có nên về không thì Bạch Diệc Phi cười nhạo: “Vậy được, nếu chủ tịch đã không có ở đây, phiền anh chuyển lời đến anh ta giúp tôi. Cơ hội chỉ có một lần, tôi đã cho rồi, sau này tôi sẽ không cho các người bất kỳ cơ hội nào nữa”.
Nói rồi Bạch Diệc Phi dẫn Long Linh Linh xoay người rời đi.
Thư ký Lý sửng sốt, lời này có ý gì? Không đúng, mẹ nó ngạo mạn như vậy, cậu tưởng mình là ai?
Nhưng Vạn Hâm đang ở trong văn phòng thấy cảnh này trong camera, gã bỗng hoảng hốt.
Gã không đi công tác nhưng vì một vài nguyên nhân nào đó không tiện đi gặp Bạch Diệc Phi.
Nhưng lời Bạch Diệc Phi nói vừa rồi khiến gã đứng ngồi không yên nên vội gọi cho thư ký Lý.
“Chủ tịch?”
“Mau, mau đuổi theo, giữ người lại cho tôi! Nếu không giữ lại, cậu cũng không cần đi làm nữa!”
Thư ký Lý thầm nói “Chết tiệt!”, sau khi cúp điện thoại gã ta nhấc bước chạy ra phía cửa…
“Cậu gì ơi, đợi đã, đợi một chút…”
Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh đã ra khỏi tòa nhà, khi nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, Bạch Diệc Phi cũng không quay đầu lại.
Long Linh Linh liếc nhìn đằng sau nói: “Chủ tịch, thư ký Lý đó đuổi theo chúng ta”.
Bạch Diệc Phi tiếp tục đi về phía trước: “Mặc kệ hắn!”