Một Bước Lên Tiên

chương 162: bác bỏ tin đồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Diệc Phi lại không như vậy, trẻ tuổi mà quyết đoán!

Sau khi anh tiếp nhận Hầu Tước, đã nhân đợt “sóng gió” mà giúp tập đoàn kiếm được một khoản lớn.

Điều không tốt duy nhất là hiện tại, Hầu Tước phải đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng, bị tập đoàn liên hợp chèn ép, có phần chống đỡ không nổi.

Luật sư cứng rắn nói tiếp: “Vì thế, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước vẫn là Bạch Diệc Phi”.

Lời vừa dứt, Trương Vinh liên tục toát mồ hôi hột.

Các cổ đông không có phản ứng gì.

Lý Phàm phẫn nộ trừng Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, mày lừa tao?”

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi đồng ý chuyển cổ phần cho anh là bởi vì tôi muốn cứu vợ mình, nhưng ai cho anh lừa tôi?”

Anh ôm hy vọng mong manh, hy vọng Lý Phàm thật sự có thuốc cứu Lý Tuyết. Nhưng tối hôm kia, Trần Hạo lại nói với anh, ngày mùng Liễu Vô Cùng mới về nước, mà Tuyết Nhi đã trúng độc từ mùng , vì thế độc này không liên quan gì đến hắn ta.

Còn một điều nữa, Lý Phàm và Diệp Ngải đều có khả năng là người bỏ thuốc nhưng đây không phải mục đích của họ. Kẻ bỏ độc muốn giết anh chứ không phải Lý Tuyết.

Vì thế cho dù là Lý Phàm hay Diệp Ngải đều không có thuốc giải. Cho nên anh đặt bẫy trong bẫy, diễn theo màn kịch của Lý Phàm, đồng thời lấy được công ty Trái cây Lý Thị cho Lý Tuyết.

Còn về cổ phần, ban đầu Bạch Vân Bằng đi quá vội vã, chỉ đổi anh thành chủ tịch chứ chưa chuyển nhượng cổ phần, vì thế % cổ phần vẫn thuộc về ông.

Anh là con trai Bạch Vân Bằng, ông điều anh làm chủ tịch, ai cũng không dám có ý kiến gì.

“Tao không có!”, Lý Phàm lập tức phản bác.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh: “Có hay không trong lòng mày tự rõ”.

Ánh mắt Lý Phàm lóe lên, sau đó nghiêm giọng nói: “Bạch Diệc Phi, cho dù thế nào, bây giờ tao mới là chủ tịch Hầu Tước!”

Cho dù không có cổ phần cũng không gì có thể ngăn cản gã!

“Ngay cả cổ phần anh cũng không có còn muốn làm chủ tịch Hầu Tước? Nằm mơ giữa ban ngày à?”, Bạch Diệc Phi cười nhạo.

“Chẳng phải mày cũng không có cổ phần đấy ư, mày làm được tại sao tao lại không thể?”, Lý Phàm hỏi ngược. Gã ta không biết Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi có quan hệ gì, chỉ cần biết rằng Bạch Diệc Phi không có cổ phần cũng có thể làm chủ tịch Hầu Tước vậy thì lúc anh chuyển nhượng Hầu Tước cho gã ta, gã ta cho dù không có cổ phần cũng có thể trở thành chủ tịch.

Hách Kiến cũng nói theo: “Đúng thế, mẹ nó, anh cũng là chủ tịch đấy thôi, tại sao anh Phàm không được?”

Luật sư nhìn Lý Phàm, cảm thấy có phần mất mặt.

Những cổ đông khác lắc đầu.

Long Linh Linh hoàn hồn, mặt lộ vẻ mừng rỡ, còn về lời của Lý Phàm, cô ta khinh thường cười.

Người ta là con trai Bạch Vân Bằng, anh phải không?

Bạch Diệc Phi nhìn gã, mạnh mẽ nói: “Bởi vì Bạch Vân Bằng là bố tôi”.

Câu này khiến Lý Phàm và người của Lý Thị đều hóa đá tại chỗ.

Câu này cứ như câu “Bố tao là Lý Cương” vậy, chẳng qua ý nghĩa trong hai câu nói khác nhau mà thôi.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Công ty này là của bố tôi, ông ấy để con mình kế thừa vị trí chủ tịch thì có vấn đề gì?”

“Mày… Mày…”, Lý Phàm sững sờ không thốt lên lời.

Hách Kiến nuốt nước bọt, không dám nói chuyện.

Đúng lúc này, luật sư còn bổ sung thêm một câu: “Trong trường hợp người sở hữu cổ phần vẫn còn sống, người kế thừa hoàn toàn không có quyền định đoạt cổ phần”.

Cũng có nghĩa là, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không có quyền giao chức chủ tịch cho người khác, càng không có quyền chia cổ phần cho bất kì ai, vì thế anh vẫn là chủ tịch Hầu Tước.

Vẻ đắc ý của Lý Phàm hoàn toàn biến mất, khuôn mặt gã ta xám như tro tàn.

Gã cho rằng Hầu Tước đã là của gã ta, muốn đắc ý bao nhiêu thì đắc ý, muốn kiêu ngạo thế nào thì cứ kiêu ngạo, nhưng tất cả đều trở thành trò hề.

Bạch Diệc Phi nhìn gã ta, lạnh lùng nói: “Vì thế người có tư cách ngồi lại vị trí này vẫn là tôi, các người con mẹ nó đều đéo có tư cách nói tôi!”

Hách Kiến co rúm lại sau lưng nhân viên Lý Thị.

Lý Phàm đột nhiên ngẩng đầu: “Bạch Diệc Phi, một kẻ ngoại tình như mày còn có mặt mũi mà tiếp tục làm chủ tịch? Chỉ cần mày còn ngồi đây thì mày chính là nỗi nhục của Hầu Tước, tập đoàn nhất định sẽ vì mày mà xuống dốc!”

Lời này khiến các cổ đông nhớ ra.

Vài ngày trước, khi tin tức kia được đưa ra, bọn họ còn đặc biệt đến công ty yêu cầu chủ tịch giải thích, kết quả bị Long Linh Linh lấy cớ đuổi về, nói mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Nhưng đã hai ngày trôi qua, chuyện đâu vẫn hoàn đấy.

Trong đó có một cổ đông can đảm hỏi: “Chủ tịch, chuyện này chúng tôi cần một lời giải thích”.

Có một người sẽ có người thứ , thứ …

“Đúng thế, chủ tịch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Chủ tịch, nếu chuyện này là thật thì nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Hầu Tước”.

“…”

Lý Phàm thấy vậy cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý. Nếu gã ta đã không thể trở thành chủ tịch vậy thì gã ta sẽ hủy hoại danh tiếng của Hầu Tước khiến Hầu Tước không thể ngóc đầu lên được.

Long Linh Linh lo lắng, hơi mím môi, muốn nói gì đó.

Bạch Diệc Phi đã lên tiếng trước: “Ha, là cổ đông của Hầu Tước, chẳng lẽ bình thường không xem tin tức sao?”

“Ý gì?”

“Ý tôi là bây giờ tốt nhất là các người nên đi xem tin tức”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.

Lý Phàm nghe vậy sững ra, nói: “Bạch Diệc Phi, mày lại làm gì? Tin tức về mày mọi người đều đã xem rồi, còn cần xem gì nữa?”

“Đúng thế! Cả cái thành phố Thiên Bắc này ai ai cũng biết chủ tịch Hầu Tước ngoại tình, còn xem cái gì nữa?”, Hách Kiến bây giờ cũng không sợ nữa.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi không nói tin tức hôm kia mà là tin tức hôm nay kìa”.

Nghe vậy, các cổ đông nhìn nhau, sau đó lấy điện thoại ra xem.

Lý Phàm nghi hoặc, nhưng hắn không muốn nghe lời Bạch Diệc Phi vì thế chỉ đứng đấy, không xem điện thoại.

Nhưng mấy người Lý Thị thì có.

Mà Long Linh Linh cũng không làm vậy.

Mặc dù rất tò mò nhưng cô ta biết, tin tức hôm kia là giả, trừ phi lại có tin xấu gì truyền ra, mà Bạch Diệc Phi tự tin như vậy, cô ta không hề lo lắng lại sẽ có tin tức không tốt gì.

Quả nhiên là vậy.

Trương Vinh kêu lên: “Tin đồn bị bác bỏ rồi, người đó không phải chủ tịch”.

Tầm giờ sáng hôm nay, một phóng viên nhận được tin tức nội bộ, người trong bức ảnh không phải là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước mà là một người đàn ông khác. Loại ảnh này được tung ra để hãm hại anh.

Còn về việc ai muốn bôi nhọ anh thì vẫn chưa biết.

Vì thế mà dư luận cũng đổi hướng.

Ai ai cũng bất bình thay cho chủ tịch tập đoàn Hầu Tước. Trên mạng còn có người bình luận kẻ hãm hại anh là người tâm địa độc ác, loại ảnh ghê tởm như này cũng chụp được.

Dù thế nào, chủ tịch Hầu Tước cũng trong sạch, hoàn toàn không phải tên đàn ông rác rưởi ngoại tình, anh vẫn chủ tịch trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Hầu Tước.

Các cổ đông thấy vậy thì yên tâm. Chuyện này là giả thì Hầu Tước sẽ không bị nó ảnh hưởng nữa, tình huống có lẽ sẽ còn chuyển biến tốt hơn.

Lý Phàm nghe lời Trương Vinh nói thì không thể tin nổi, giựt lấy điện thoại của Trương Vinh lướt xem.

“Chuyện này, chuyện này không thể nào!”

“Sao có thể là giả được? Đây rõ ràng là thật!”

Bạch Diệc Phi nghe thấy thì hỏi: “Sao anh biết là thật? Lẽ nào mấy tấm ảnh là anh chụp?”

Lý Phàm định phản bác thì nhận ra trong lời Bạch Diệc Phi có bẫy, gã lập tức chuyển hướng: “Cút mẹ mày đi! Sao tao biết được lúc đó mày đang làm gì? Tao chỉ thấy người trong ảnh giống mày y đúc, rõ ràng là mày, lẽ nào ở thành phố Thiên Bắc này còn có người giống mày đến thế?”

Gã ta vừa dứt lời, mọi người đều lặng thinh. Đúng là như vậy, người trong ảnh thực sự quá giống Bạch Diệc Phi rồi.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Anh nói rất đúng, chẳng qua phiền anh mở to mắt mà nhìn cho kỹ, trên mặt tôi có nốt ruồi không? Có vết sẹo không nhìn thấy được đó không?”

Lúc đầu Bạch Diệc Phi bảo Trần Hạo đi xử lý các bức ảnh đó, thêm vào bức ảnh một nốt ruồi, còn có một vết sẹo, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

Người Trần Hạo tìm có kỹ thuật rất tốt, nhìn không ra được ảnh đã bị chỉnh, từ đó biến giả thành thật.

Mà tối qua, anh đặc biết phân phó Trần Hạo, buổi sáng đưa tin tức cho phóng viên, để bọn họ trong vòng một tiếng phải công bố tin tức ra ngoài, như vậy, công chúng sẽ thấy được chủ tịch tập đoàn Hầu Tước bị người ta hãm hại

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio