Bạch Hổ cũng ra ngoài đi tìm Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi ngồi một mình trong biệt thự, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lý Cường Đông, nói hết mọi chuyện của Lý Tuyết với ông, còn về việc ông có nói lại cho Lưu Tử Vân hay không, thì đối với anh nó không quan trọng.
Sau khi Lý Cường Đông biết chuyện, ông không vội nói cho Lưu Tử Vân hay mà chỉ vội vàng đi đến biệt thự.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Lý Cường Đông nặng nề hỏi.
Bạch Diệc Phi chỉ nói đơn giản: "Con đã cho người đi tìm rồi, bố, bên bố còn người nào có thể dùng không? Bố nói bọn họ cũng đi tìm Tuyết Nhi, nhất định sẽ tìm được cô ấy thôi”.
Lý Cường Đông còn chưa kịp quở trách thì đã trông thấy Bạch Diệc Phi lo lắng như vậy, nên nghẹn lại cũng không nỡ nói ra nữa: “Bố biết rồi”.
Sau khi nghe được những lời này của Lý Cường Đông thì Bạch Diệc Phi không còn sức để kiên trì được nữa, anh phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu luôn trên ghế sô pha.
"Bạch Diệc Phi!"
...
Tại bệnh viện, sau khi Ngưu Vọng kiểm tra sức khoẻ của Bạch Diệc Phi thì gặp Lý Cường Đông trong văn phòng của mình.
Lý Cường Đông hỏi: "Bác sĩ Ngưu, nó bị làm sao vậy?"
Ngưu Vọng thở dài: "Bạch Diệc Phi có tình cảm sâu đậm với cô Bạch, giám đốc Lý anh biết chuyện con gái mình bị trúng độc chứ?”
Lý Cường Đông gật đầu, lúc đó ông cũng ở đấy.
Ngưu Vọng nói tiếp: "Bạch Diệc Phi cũng bị trúng độc, giống hệt như của Lý Tuyết. Hai ngày trước, tôi không biết cậu ấy lấy thuốc giải độc từ đâu, nhưng thuốc giải chỉ có một viên, cậu ấy không hề do dự đưa nó cho cô Bạch”.
Lý Cường Đông kinh ngạc nhìn Ngưu Vọng, bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại.
Ngưu Vọng nói tiếp: “Chuyện này cậu ấy không cho tôi nói với bất kỳ ai, cậu ấy muốn tự mình giải quyết, nhưng mà không nghĩ tới viên thuốc giải độc đó lại khiến cho trí não của cô Bạch biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi, cũng không còn nhớ ai nữa cả”.
Lý Cường Đông mím môi: "Bệnh của Tuyết Nhi, có thể chữa khỏi được không?”
"Hẳn là cần phải có thuốc, nhưng mà chúng tôi…”, Ngưu Vọng chưa nói hết câu nhưng ý nghĩa phía sau đó thì ai cũng hiểu.
Văn phòng yên lặng một lúc, Ngưu Vọng lại nói: "Trước đây, có một cô gái trẻ tuổi đến bệnh viện để phỏng vấn, vừa hay lại gặp phải cô Bạch bị ngất xỉu nên đã hỗ trợ chữa trị làm thuyên giảm bệnh tình của cô Bạch, có lẽ cô ấy có cách”.
Lý Cường Đông mắt sáng lên” "Cô ấy ở đâu?"
“Bạch Diệc Phi biết thông tin liên lạc của cô ấy, có thể liên hệ với cô ấy”, Ngưu Vọng đáp.
Ra khỏi văn phòng, Lý Cường Đông ngồi đợi cho đến khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại.
Trong thời gian chờ đợi, Lý Cường Đông đã suy nghĩ rất nhiều.
Khi xưa khi ông để Lý Tuyết gả cho Bạch Diệc Phi nhưng trong thâm tâm thì Bạch Diệc Phi không phải là hình mẫu con rể lý tưởng của ông. Nhưng đến hôm nay, ông đã thật lòng chấp nhận người con rể này, anh đổi xử với Lý Tuyết rất tốt, tình cảm này người ngoài khó mà có thể tưởng tượng ra được.
Vì vậy, sau khi Lý Tuyết bị người ta đưa đi mất thì mặc dù ông muốn mắng anh nhưng mà ông lại không thốt được ra lời, bởi vì ông biết anh mới là người lo lắng nhất.
Chỉ hy vọng Tuyết Nhi sẽ không sao, Bạch Diệc Phi cũng có thể khoẻ lại, mọi người đều khoẻ mạnh vui vẻ.
Ba giờ sau thì Bạch Diệc Phi tỉnh lại, thân thể còn yếu hơn so với trước.
"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi...".
Bạch Diệc Phi vừa tỉnh lại đã nghĩ ngay đến Lý Tuyết.
Lý Cường Đông bất lực thở dài: "Vẫn đang tìm, con cứ để ý đến sức khoẻ của mình trước đi”.
Bạch Diệc Phi ngồi dậy: "Không được, con muốn đi tìm Tuyết Nhi”.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy, Lý Cường Đông lập tức ngăn anh lại: "Con không phải không biết tình trạng sức khoẻ hiện tại của con, nếu như bản thân con cũng gục ngã thì sau này ai sẽ chăm sóc cho Tuyết Nhi?"
Bạch Diệc Phi nghe xong thì nghẹn ngào: "Đều là tại con không tốt, con không nên rời mắt khỏi cô ấy...".
Nhìn thấy cảnh này, Lý Cường Đông cũng không nhịn được mà hai mắt đỏ lên.
"Con phải phấn chấn lên, Tuyết Nhi vẫn đang đợi con đó, bác sĩ Ngưu nói, có một cô gái trẻ có thể kiểm soát được tình trạng của con, phải không?"
Bạch Diệc Phi vâng một tiếng.
"Con gọi cô ấy đến đây đi! Để cô ấy kiểm soát tình trạng bệnh đừng để bệnh trở nặng”.
"Không cần đâu, cứ tìm Tuyết Nhi trước rồi tính sau”.
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi kéo chăn ra, bước xuống giường.
Lý Cường Đông không thể làm gì hơn nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản Bạch Diệc Phi nữa.
Sau khi Bạch Diệc Phi đi ra ngoài liền gọi điện thoại cho Long Linh Linh, bảo cô liên hệ với giám đốc của các tập đoàn khác để mọi người cùng đi tìm Lý Tuyết, bất kể là ai, chỉ cần tìm được Lý Tuyết thì sẽ được thưởng tỷ.
"Chủ tịch, một tỷ tệ à?"
“Ừ”, Bạch Diệc Phi đáp: “Đúng rồi, sau khi thông báo thì lại đi tìm các ký giả, nói họ giúp chúng ta đăng tin tìm người”.
Lý Tuyết mất tích rồi?
Long Linh Linh cũng không dám chần chừ nữa, liền làm theo lời Bạch Diệc Phi nói.
Không quá nửa ngày, việc vợ của chủ tịch Hầu Tước mất tích đã trở thành một thông tin mà mỗi hộ gia đình ở thành phố Thiên Bắc đều biết đến.
Chỉ cần ai tìm thấy Lý Tuyết thì người đó sẽ nhận được phần thưởng là một tỷ tệ.
Vì vậy mọi người đều như phát điên.
Một tỷ tệ!!
Ai mà không thèm thuồng chứ?
Khi Lý Cường Đông biết chuyện này, ông không biết phải dùng từ nào để hình dung tâm trạng hiện giờ của mình nữa.
Ông đã khéo léo tìm cách để tránh cho Lưu Tử Vân đọc được những tin tức này, ông tìm cách để bà ta ở trong nhà, dấu nhẹm việc này đi.
Ban đêm, Bạch Diệc Phi chán chường ngồi trên ghế sô pha thì đột nhiên Long Linh Linh gọi điện thoại đến.
"Không tìm thấy Hiểu Anh".
"Cái gì? Cũng bị bắt đi rồi sao?"
Long Linh Linh ừ một tiếng: "Tôi sống một mình, cho nên có gắn một camera nhỏ trong nhà, lúc về đến nhà không thấy Hiểu Anh đâu, gọi điện thoại cũng không thấy nghe máy. Đoán có chuyện chẳng lành nên tôi mới mở màn hình camera giám sát lên xem, cô ấy bị hai người bắt cóc đi rồi”.
“Cô đã báo cảnh sát chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
"Đã báo rồi, cảnh sát đang ở đây, đang truy tìm manh mối".
Lời vừa dứt, Long Linh Linh lại hỏi: "Chủ tịch, hai người bọn họ đều bị bắt đi rồi, hẳn là nên có ai liên hệ rồi chứ?"
"Người đến là cảnh sát Tần Hoa?"
“Phải”, Long Linh Linh đáp.
"Bảo anh ta đến biệt thự, cô cũng theo cùng”.
Tần Hoa và Long Linh Linh đến biệt thự tại cảng Lam Ba.
"Hôm nay sau khi rời đi, tôi đã đi tìm cái người tên Diệp Ngải mà cậu nói, nhưng mà không có chứng cứ nên cô ta không nhận tội, đồng thời cô ta có chứng cứ ngoại phạm, cho nên…”, Tần Hoa nói.
Bạch Diệc Phi nghi hoặc, chẳng lẽ không phải Diệp Ngải sao?
Nhưng mà sau khi gặp Diệp Ngải thì Lý Tuyết mới bỏ đi một mình.
Nhưng không có bằng chứng, chỉ dựa vào điểm này thì phía cảnh sát cũng không thể tuỳ ý bắt người được.
Bạch Diệc Phi nhíu mày.
Long Linh Linh cũng có chút lo lắng: "Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Tiếp tục cho thêm người đi tìm”, Bạch Diệc Phi nói xong lại nhìn về phía Tần Hoa: “Một tỷ tệ, các anh cũng vậy”.