“Thế nào? Có cách nào không?”, Bạch Diệc Phi căng thẳng, dù sao Liễu Vô Cùng cũng quá độc ác.
Lưu Hiểu Anh buông tay Trần Hạo ra nói: “Còn cứu được nhưng phải dùng biện pháp đặc thù trong hai ngày, từ từ lọai trừ”.
“Còn cứu được là được”, Bạch Diệc Phi thở phào.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì nhắc nhở một câu: “Liễu Vô Cùng hẳn là biết được tôi đang làm việc cho anh, bởi vì độc lần này không giống với độc của mấy tên chủ tịch kia, tôi chưa từng thấy”.
Bạch Diệc Phi cau mày: “Hắn rốt cuộc nghiên cứu bao nhiêu loại thuốc độc?”
Lưu Hiểu Anh nhún vai: “Tôi sao biết được, may mà hắn không biết sở trường của tôi là trung y”.
Nếu không cô ta cũng không dám chắc chắn mình có thể giải độc của Liễu Vô Cùng.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Cô giải độc cho anh ta trước”.
Trần Hạo thấy anh như vậy thì càng cảm động: “Sếp, tôi…”.
“Tôi biết anh muốn nói gì”, Bạch Diệc Phi ngắt lời hắn ta: “Chuột Nhắt, tôi thật lòng hy vọng anh sống tốt, anh cũng cần phải tự trân trọng tính mạng mình, anh hiểu không?”
“Không gì quan trọng hơn tính mạng mình”.
Trần Hạo chấn động.
“Không gì quan trọng hơn tính mạng của mình!”
Câu này rất đúng nhưng hắn ta chưa từng coi trọng nó, bởi vì những tháng ngày trước đây cuộc sống chật vật, mẹ lại bị bệnh nên trong mắt hắn ta chỉ có tiền, không có gì khác.
Trần Hạo cảm thấy đời này gặp được một người sếp như Bạch Diệc Phi là điều may mắn nhất trong cuộc đời hắn ta.
“Sếp…”, Trần Hạo nghẹn ngào.
Bạch Diệc Phi tỏ vẻ ghét bỏ: “Đừng như thiếu nữ mới lớn vậy, sến chết đi được!”
Lưu Hiểu Anh lấy kim châm ra, sau đó nói với Trần Hạo: “Cởi đồ, cởi cả quần ra”.
“Như vậy… Như vậy không hay lắm đâu?”, Mặt Trần Hạo lập tức đỏ lên.
Bạch Diệc Phi chọc chọc đầu hắn ta: “Mẹ nó, anh lại nghĩ đến thứ đen tối gì đấy? Người ta châm cứu giải độc cho anh, đầu óc anh trong sáng một chút được không hả?”
Lưu Hiểu Anh trừng mắt: “Mau lên! Đừng làm lỡ thời gian nữa”.
“Ờ…”.
Trần Hạo vô cùng ngượng ngùng. Hắn ta ngoan ngoãn cởi quần, Lưu Hiểu Anh chăm chú châm cứu cho hắn ta.
Ngược lại, Bạch Diệc Phi liếc nhìn bộ phận nào đó trên người hắn ta, trêu đùa: “Ố ồ, kích cỡ này không tồi nha”.
Nếu chỉ có một mình Bạch Diệc Phi thì hắn ta dám nói đùa với anh nhưng ở đây còn có một người đẹp, hắn ta cảm thấy rất xấu hổ.
“Ông chủ, ở đây còn có người!”
Bạch Diệc Phi cười cười: “Cô ấy còn không xấu hổ thì anh xấu hổ cái mẹ gì!”
Lưu Hiểu Anh im lặng không lên tiếng, cô là bác sĩ, đã nhìn thấy không biết bao nhiêu là người lõa thể, mấy câu đùa này chẳng là gì, đương nhiên không xấu hổ.
Hơn nữa, nếu một bác sĩ nhìn thấy những điều này mà xấu hổ thì còn khám bệnh gì nữa!
Trần Hạo liếc nhìn Lưu Hiểu Anh, thấy người ta vẫn bình thản châm cứu cho mình, mà bản thân lại bẽn lẽn xấu hổ, chẳng ra làm sao.
Bạch Diệc Phi cũng không trêu chọc hắn ta nữa, yên lặng ngồi một bên.
Một lát sau, Lưu Hiểu Anh châm cứu xong thì thu dọn đồ đạc: “Ngày mai còn phải châm cứu lần nữa”.
“Cảm ơn bác sĩ”, Trần Hạo ngượng ngùng nói.
Lưu Hiểu Anh xua tay: “Đừng khách khí, tôi chỉ là làm công ăn lương thôi”.
Lúc này, điện thoại Bạch Diệc Phi vang lên, nhìn cái tên Long Linh Linh hiện lên trên màn hình anh mới nhớ đến còn việc đấu giá.
“Alo, tôi biết rồi, tôi qua ngay đây”.
…
Khách sạn lớn tại thành phố Thiên Bắc, Liễu Vô Cùng lái một chiếc Audi đến.
Trước khi xuống xe, Liễu Chiêu Phong gọi điện cho hắn ta.
“Anh cả, lần này có chắc chắn không?”
Liễu Vô Cùng cười khẽ: “Em yên tâm, anh chắc chắn %”.
“Anh, chẳng phải anh bảo tên Trần Hạo kia không chịu làm việc cho anh sao?”
Liễu Vô Cùng nhớ đến lời hôm qua của Trần Hạo, trong lòng không gợn sóng: “Loại người thấp hèn đấy không xứng làm việc cho anh! Có nó hay không cũng thế”.
“Vậy… Anh, buổi đấu giá kết thúc có đi thăm anh hai không? Anh ấy cũng hy vọng anh mau chóng cứu bọn họ ra”.
“Anh biết rồi, đến lúc đó hẵng nói. Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi”, Liễu Vô Cùng nói cho có lệ rồi cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, buổi đấu giá bắt đầu.
Đồ được đem ra đấu giá ở đây rất đa dạng, có đá quý, có đồ cổ, còn có cả hợp đồng đất đai… Đó cũng là lý do mà có rất nhiều ông lớn đến đây.
Lúc này, bãi đỗ xe trong tầng hầm của khách sạn.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh thong dong đến nơi.
Hôm nay có rất nhiều người đến đấu giá vì thế chỗ đỗ xe có hơi chật. Bạch Diệc Phi vừa hay nhìn thấy một chỗ trống nên mau chóng lái vào.
Anh hoàn toàn không nhìn thấy một chiếc xe ở gần đấy cũng đang muốn tiến vào. Vì thế sau khi anh xuống xe, người ở xe kia cũng đi xuống.
“Này! Anh có mắt không vậy, không nhìn thấy chúng tôi đến trước à?”, là một cô ả sexy, trang điểm đậm, mặc chiếc váy bó sát, xách túi Chanel.
Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi cũng xuống xe, hắn ta ăn mặc bóng bẩy, trông có vẻ là một tên con nhà giàu.
Hắn ta không vui nhìn Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh: “Các người làm gì thể hả? Không có mắt à? Chỗ đỗ xe này là của chúng tôi”.
Bạch Diệc Phi nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, cảm thấy hắn ta rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra, anh cũng không nghĩ nhiều: “Tôi nhớ bãi đỗ xe của khách sạn này là công cộng mà nhỉ?”
“Thì sao? Chỗ đỗ xe này bọn tôi nhìn thấy trước, đương nhiên là của chúng tôi”, cô ả sexy vênh váo nói.
Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế, chuyện gì cũng phải theo thứ tự trước sau, các người mau lái xe tránh ra”.
“Tại sao phải vậy?”, Lưu Hiểu Anh đứng ra: “Nói đến trước sau thì cũng là chúng tôi đến trước, xe của chúng tôi vào trước, các người muốn đỗ xe thì tự tìm chỗ khác đi!”