“Diệp Ngải?”
Bạch Diệc Phi không ngờ rằng Diệp Ngải cũng trả giá.
Liễu Vô Cùng thì cau mày, cô ta xuất hiện vào lúc này để làm gì? Chẳng phải là đang gây rối sao?
Diệp Ngải không để mắt tới Liễu Vô Cùng mà quay sang nhìn Bạch Diệc Phi đầy ẩn ý.
Bạch Diệc Phi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Diệp Ngải đúng ra phải đối đầu với anh nhưng như giá cô ta vừa trả thì rõ ràng là đang đối đầu với Liễu Vô Cùng.
Diệp Ngải bình thản trước ánh nhìn của mọi người, không phản ứng gì.
Đám đông rầm rì bàn luận.
“Là ai đấy nhỉ?”
“Không biết nữa!”
“Phiên đấu giá này đúng là ngọa hổ tàng long nhỉ!”
Liễu Vô Cùng bất đắc dĩ trả giá một lần nữa: “Một tỷ bảy”.
“Mẹ kiếp! Kịch tính thật!”
“Lại tăng giá rồi kìa!”
“Mảnh đất khu ngoại ô phía Nam tốt đến vậy sao?”
Lần này Diệp Ngải không trả giá nữa.
Liễu Vô Cùng nhìn sang Bạch Diệc Phi sau đó nói thầm ra dấu: “Thuốc giải”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, sau đó đứng dậy.
Mọi con mắt đều đổ dồn về phía anh, hành động đứng dậy này quả thực là quá chơi trội có muốn không chú ý cũng không được.
“Tôi có một câu hỏi, nếu như trả giá thành công rồi nhưng lại không đủ tiền để chi trả thì sẽ xử lý thế nào?”
“Chuyện này…”, người dẫn chương trình khó xử nhìn Bạch Diệc Phi sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Chủ tịch Bạch đang đùa phải không ạ? Sao lại có chuyện chủ tịch Bạch không đủ tiền chi trả chứ?”
Bạch Diệc Phi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao có thể không đủ tiền chi trả được? Ai mà tin nổi điều đó chứ?
Mọi người đều hoài nghi, vì sao Bạch Diệc Phi lại hỏi câu hỏi như vậy?
Thực ra, chỉ cần những người thường xuyên tham gia các phiên đấu giá thì đều hiểu rõ quy định, nhưng vừa hay là Bạch Diệc Phi lại chưa từng đến.
Nhưng trong mắt của mọi người, Bạch Diệc Phi là chủ tịch Hầu Tước thì làm gì có chuyện không biết luật đấu giá?
Thế nên sau khi người dẫn chương trình vừa dứt lời, mọi người đều nghĩ rằng Bạch Diệc Phi đang nói đùa.
“Câu hỏi này tôi không hỏi cho bản thân mình mà tôi hỏi cho anh ta”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi chỉ tay về phía Liễu Vô Cùng.
Liễu Vô Cùng cũng đứng bật dậy: “Hừ! Chủ tịch Bạch lo xa quá rồi, có khả năng chi trả hay không tôi tự biết”.
Bạch Diệc Phi không nói thêm gì nữa mà tiếp tục hỏi: “Xin hãy cho tôi biết, nếu như trường hợp đó xảy ra thì sẽ xử lý thế nào?”
Người dẫn chương trình không thể không trả lời: “Trước khi bắt đầu phiên đấu giá, các vị đã đóng triệu tệ tiền đặt cọc. Nếu như thực sự xảy ra trường hợp chủ tịch Bạch vừa nói sau khi đấu giá thành công mà không có khả năng chi trả thì chúng tôi có quyền tịch thu khoản tiền đó, đồng thời sẽ liên hệ với cảnh sát vì hoạt động đấu giá này được pháp luật bảo hộ. Đối với những vi phạm nghiêm trọng thông thường sẽ bị phạt tù đến tháng”.
Sau khi nghe câu trả lời Bạch Diệc Phi rất hài lòng: “Vâng, cảm ơn lời giải đáp của anh”.
Người dẫn chương trình cười gượng.
Bạch Diệc Phi quay sang nói với Liễu Vô Cùng: “Nếu như vậy, hãy đưa thuốc cho tôi, tôi bỏ cuộc”.
“Sao cơ?”, Liễu Vô Cùng bất ngờ nên không kịp phản ứng mà hỏi lại Bạch Diệc Phi.
“Đưa thuốc giải cho tôi, tôi từ bỏ khu đất ngoại ô phía Nam”.
Liễu Vô Cùng cũng kịp lấy lại tinh thần: “Mày từ bỏ sao?”
“Đúng”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Liễu Vô Cùng nghi ngờ hỏi lại: “Đây là hy vọng cuối cùng của Hầu Tước đấy, mày từ bỏ thật sao?”
“Liễu Vô Cùng, tôi không giống anh và cũng đừng nghĩ ai cũng giống anh”.
“Đúng vậy, chuyện này rất quan trọng với Hầu Tước nhưng quan trọng hơn cả chính là mạng sống”.
“Tôi biết trong mắt anh chỉ có lợi ích, nhưng đối với tôi mà nói chỉ cần những người bên cạnh mình được sống vui vẻ thì những cái mà anh coi là lợi nhuận đó chắc chắn cũng sẽ đạt được chỉ là sớm hay muộn mà thôi, phải không?
“Mày là thằng ngu ngốc!”, Liễu Vô Cùng tức giận. Vốn dĩ đây là kết quả mà hắn ta mong muốn nhưng đến hôm nay lại khiến hắn ta cảm thấy không thoải mái.
Bạch Diệc Phi không trả lời.
Liễu Vô Cùng cười nhạt: “Được, đấu với một kẻ ngu ngốc như mày thật là xỉ nhục trí tuệ của tao!”
Nói xong, Liễu Vô Cùng kêu người phục vụ giao một lọ nhỏ cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cầm được thuốc giải thì như mở cờ trong bụng.
Liễu Vô Cùng lại cười nhạt: “Bạch Diệc Phi, trước đây tao đã đánh giá cao mày rồi, mày vốn dĩ không đáng để tao phải lao tâm như vậy, và kể từ hôm nay Hầu Tước sẽ dần dần sụp đổ!”
Bạch Diệc Phi không để tâm đến những lời đó.
Liễu Vô Cùng hết sức căm giận. Hắn ta không thể hiểu nổi, vì sao đám người của Liễu Thị lại để một kẻ ngu ngốc như Bạch Diệc Phi phá hỏng như vậy?
Mọi người hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, vừa thấy kinh ngạc lại vừa thấy nghi hoặc.
Kinh ngạc vì Hầu Tước bỏ cuộc!
Bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao!
Nghi hoặc vì không hiểu họ đang nói gì?
Còn nữa thứ mà Bạch Diệc Phi cầm được là gì vậy?
Giữa hai người này có mối ân oán gì sao?
Vì sao Liễu Vô Cùng lại nói Hầu Tước sẽ dần dần sụp đổ?
Lẽ nào người này đang đối đầu với Hầu Tước?
Liễu Vô Cùng chẳng bận tâm đến những điều đó, chỉ cảm thấy bản thân đúng là đã nhìn nhầm Bạch Diệc Phi rồi, vậy là đã lãng phí mất bao nhiêu công sức.
Ở một diễn biến khác, Trần Hạo đã chứng kiến toàn bộ sự việc qua CCTV.
Hắn ta không ngờ rằng Bạch Diệc Phi có thể vì thuốc giải mà từ bỏ khu đất ngoại ô phía Nam
Bất giác, mi mắt hắn ta ươn ướt …
Người dẫn chương trình cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nói tiếp: “Vậy thì, còn ai trả giá nữa không?”
Sau đó, vốn dĩ nghĩ rằng Liễu Vô Cùng đã thắng chắc rồi thì Diệp Ngải lại lên tiếng: “Một tỷ tám”.