“Mọi chuyện còn chưa đến hồi kết, nói những câu như thế chỉ khiến lát nữa bản thân bị nghiệp quật mạnh hơn thôi”.
“Bạch Diệc Phi, rốt cuộc mày nói đủ chưa?”, Liễu Vô Cùng không còn kiên nhẫn nữa.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Nói đủ rồi. Nhưng mà có phải anh nên chứng minh lời anh nói là sự thật không?”
Liễu Vô Cùng nghẹn họng, hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, bây giờ tao sẽ cho mày xem lời tao nói có phải là thật không?"
Liễu Vô Cùng nói xong thì nhìn về phía Tiêu Đằng của tập đoàn Nguyệt Nha.
Tiêu Đằng thấy vậy thì lập tức đứng dậy muốn nói gì đó, nhưng lúc này điện thoại của ông ta lại vang lên, Tiêu Đằng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi trả lời điện thoại đã”.
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cuộc gọi gì còn quan trọng hơn lúc này chứ?
Nhưng sau khi Tiêu Đằng nghe điện thoại thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ông ta nói: "Tôi biết rồi".
Mọi người thấy vậy thì càng nghi ngờ hơn.
Mà trong lòng Liễu Vô Cùng cũng có dự cảm xấu.
Đúng như thế thật.
Sau khi Tiêu Đằng cúp điện thoại thì ông ta nghiêm nghị nói: "Vừa rồi bên tài chính thông báo cho tôi, nói tất cả tiền vốn của Nguyệt Nha không biết tại sao lại bị ngân hàng đóng băng".
"Cái gì?"
Tất cả mọi người xôn xao.
Trong lòng Liễu Vô Cùng xuất hiện cơn tức giận.
Người dẫn chương trình thì chết lặng.
Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ hắn ta đã chọn nhầm người rồi sao?
Tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Bầu không khí có chút khó xử.
Liễu Vô Cùng trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Là mày giở trò sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Tôi không giỏi đến thế đâu".
“Mày!”, Liễu Vô Cùng tức đến nỗi không nói nên lời, nhưng hắn ta cũng bình tĩnh lại, Bạch Diệc Phi thật sự không có khả năng khiến ngân hàng đóng băng tiền vốn của một tập đoàn được, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giờ không kịp nghĩ mấy chuyện này nữa rồi, nhưng không sao, chỉ có tập đoàn Nguyệt Nha mà thôi, tiền vốn của năm tập đoàn khác cũng đủ rồi.
Liễu Vô Cùng cố gắng duy trì bình tĩnh: "Không sao, chỉ có tập đoàn Nguyệt Nha thôi, tao còn có năm tập đoàn khác nữa, nhiêu đó cũng đủ rồi".
Thế nhưng Liễu Vô Cùng ngây thơ quá rồi.
“Cậu Liễu, tiền vốn của tập đoàn chúng tôi cũng bị đóng băng rồi”, Đỗ Bách Quân đứng lên rồi nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Liễu Vô Cùng hít sâu một hơi, hắn ta chưa kịp nói gì thì sau đó ba chủ tịch của tập đoàn khác cũng đứng lên nói như vậy.
"Tiền vốn của tập đoàn chúng tôi cũng bị đóng băng rồi …"
"Tôi cũng vậy…"
"Tôi cũng vậy…"
Liễu Vô Cùng nhìn chằm chằm năm chủ tịch: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phàn Đồng, chủ tịch tập đoàn Tam Trần bất lực trả lời: "Chúng tôi cũng không rõ nguyên nhân là gì".
“Đúng vậy!”, bốn người còn lại hùa theo.
Liễu Vô Cùng nghe thấy câu nói này thì giống như bị ngàn vạn mũi tên đâm vào người, mỗi lần bọn họ nói ra thì Liễu Vô Cùng đều cảm thấy như tim mình bị người khác dùng dao cứa vào vậy.
Tất cả mọi người thấy vậy thì đều vội vàng nhìn tới, không ngờ lời Bạch Diệc Phi nói lại là thật!
Có phải anh biết trước rồi nên mới nói thế không?
Không phải vì thua nên mới chất vấn, mà người ta chỉ nói sự thật thôi.
Thế mà vừa rồi bọn họ còn cười nhạo Bạch Diệc Phi, bây giờ còn chẳng dám í ới câu gì ấy chứ.
Long Linh Linh và Trương Vinh vui mừng thở phào một hơi.
Cuối cùng Liễu Vô Cùng cũng hoảng sợ.
Mặc dù vừa rồi Bạch Diệc Phi đã nói thế, nhưng theo tình hình bây giờ thì chỉ có Bạch Diệc Phi mới có khả năng nhúng tay vào nhất, nếu không thì tại sao năm tập đoàn lại đồng thời xuất hiện vấn đề giống nhau chứ?
Lúc này Liễu Vô Cùng đột nhiên bật cười: "Ha ha ha… Bạch Diệc Phi, có phải mày đã quên là tao không chỉ hợp tác với mấy xí nghiệp này thôi, tao còn có Cự Đỉnh nữa!"
Hắn ta vừa nói xong thì mọi người đều sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, vừa rồi chủ tịch Cự Đỉnh còn giơ bảng giúp Liễu Vô Cùng nữa!
Người dẫn chương trình thấy vậy thì sắc mặt thay đổi như lật sách: "Đúng vậy! Anh Liễu còn được Cự Đỉnh giúp đỡ nữa, chẳng lẽ không chi ra nổi tỷ sao?"
Liễu Vô Cùng hừ lạnh một tiếng: "Bạch Diệc Phi, ông ta cũng là người của tao, chỉ cần tao mở miệng thì ông ta chắc chắn sẽ đưa tiền cho tao!"
"Phải thừa nhận rằng mày cũng có chút bản lĩnh đó, nhưng vẫn còn non quá!"
Bạch Diệc Phi vẫn vô cùng thản nhiên, anh nhẹ giọng nói: "Anh nói không sai, tôi thật sự còn trẻ, nhưng anh thì đã già rồi, có câu nói tre già măng mọc đấy".
Liễu Vô Cùng nghẹn họng.
Bạch Diệc Phi lại nói: "Đúng là vừa rồi Cự Đỉnh giơ bảng lên vì anh, nhưng tôi đề nghị anh tốt nhất nên hỏi chủ tịch Cự Đỉnh xem bây giờ ông ta có sẵn lòng bỏ tiền ra cho anh không".
Liễu Vô Cùng nghe thấy thế thì bật cười: "Đương nhiên là có rồi, ông ta là người của tao đó!"
“Vậy sao?”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi.
Liễu Vô Cùng nghe thấy thế thì nhìn về phía sau, hắn ta nhìn thấy Tôn Vĩ đang ngồi ở chỗ đó nhìn hắn ta với ánh mắt khác thường, hắn ta gọi một tiếng: "Chủ tịch Tôn".
Tôn Vĩ nghe thấy thế thì cố ý không để ý tới ý tứ sâu xa trong mắt hắn ta, ông ta đứng lên nói: "Anh Liễu, thật sự xin lỗi, vừa rồi thư ký thông báo có việc gấp cần phải giải quyết, tôi phải đi rồi".
Liễu Vô Cùng nghe thấy vậy thì sa sầm mặt mũi: "Chủ tịch Tôn, ông phải suy nghĩ kỹ xem chuyện nào quan trọng hơn?"