Lý Đại Hải nghe vậy thì tưởng Bạch Diệc Phi đang nói về thái độ của mình với gia đình Lý Tuyết, nên ông ta lập tức xin lỗi: "Trước đây là chúng tôi không đúng, là lỗi của chúng tôi, tôi xin lỗi mọi người…"
"Ông hiểu sai rồi, đối xử khác biệt mà tôi nói là ông đối xử với Lý Phàm và ông đối xử với ông nội".
Anh vừa dứt lời thì Lý Đại Hải đã lập tức trở nên xấu hổ, ông ta cũng hiểu ý trong đó, Lý Phàm phạm sai lầm thì ông ta chạy vạy khắp nơi tìm người giúp đỡ, còn ông cụ Lý đánh đổi nhiều thứ như vậy vì nhà họ Lý, vậy mà sau khi trải qua những chuyện này thì không ai trong số họ chịu ở bên cạnh ông cụ Lý, cũng không một người thật lòng quan tâm đến ông ta.
Bạch Diệc Phi lại nói: "Năm đó ông nội đã làm chuyện sai trái, bây giờ ông ấy đã thừa nhận và cũng đã bị trừng phạt rồi, ông ấy chỉ là một ông già ngoài bảy mươi tuổi, ông ấy không quan tâm đến lợi ích gì nữa, ông ấy chỉ quan tâm đến con cái của mình".
"Vừa rồi tôi luôn ở đó với ông nội, mặc dù ông ấy không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng có người ở bên ông ấy, ông ấy rất hạnh phúc".
Lý Đại Hải cúi đầu, ông ta vô cùng xấu hổ.
"Có thời gian thì ở bên ông nội nhiều hơn đi! Ông hơn tuổi rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu", Bạch Diệc Phi khẽ thở dài.
Lý Đại Hải nói một cách áy náy: "Tôi sẽ làm vậy".
Khi anh về đến nhà thì đúng lúc Lý Tuyết đang nấu cơm.
Lúc cả hai ăn cơm thì Lý Tuyết nói: "Khúc Nhi nói cậu ấy sẽ kết hôn vào nửa tháng sau, em hỏi cậu ấy chú rể là ai thì cậu ấy không nói".
"Nửa tháng nữa chúng ta sẽ biết thôi mà”, Bạch Diệc Phi uống một ngụm canh.
Lúc Tần Hoa nói với anh về chuyện kết hôn thì anh đã đoán ra là Chu Khúc Nhi, mà lúc này Lý Tuyết lại nói rằng Chu Khúc Nhi sắp kết hôn, như vậy khẳng định suy đoán của anh đúng rồi.
Điều anh tò mò là tại sao Tần Hoa và Chu Khúc Nhi lại trực tiếp đi đến bước kết hôn trong thời gian ngắn như vậy?
…
Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi nhớ tới hôm nay là ngày bố mẹ vợ trở về nên anh phải đi đón họ.
Anh không đánh thức Lý Tuyết mà chỉ dẫn Từ Lãng theo, hai người lái xe xuất phát.
Sau khi rời đi không lâu thì Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Long Linh Linh.
"Chủ tịch, xảy ra tai nạn xe rồi…"
Câu nói này khiến Bạch Diệc Phi sợ đến mức lập tức đạp phanh, may mà chiếc xe phía sau không đâm vào, nhưng khi đi ngang qua thì chửi: "Bị điên à? Mẹ nó!"
Bạch Diệc Phi không để ý tới bọn họ mà hỏi: "Ai bị tai nạn xe?"
Sau khi Long Linh Linh giải thích một phen xong thì Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục lái xe, nhưng tốc độ nhanh hơn trước một chút.
…
Có một tai nạn xe xảy ra trên đường cao tốc cách thành phố Thiên Bắc dặm, nhưng không có thương vong, chỉ là chiếc xe bị quẹt qua khiến thùng bảo hiểm của xe bị hỏng.
Khi Bạch Diệc Phi đến nơi đã nhìn thấy có hai chiếc ô tô trên làn đường khẩn cấp, trong đó có một chiếc Audi mà anh tặng cho bố vợ.
Bên cạnh chiếc xe là Lưu Tử Vân, Lý Cường Đông và Long Linh Linh, đối diện với họ là một người trẻ tuổi nhìn trông thật thà, bên cạnh người trẻ tuổi là một cảnh sát giao thông mặc đồng phục.
Hai tay của Lưu Tử Vân đang ôm ngực, vẻ mặt u ám trách móc người trẻ tuổi phía đối diện: "Lái xe mà không lái đàng hoàng, tự dưng đụng phải xe người khác, không có mắt à? Không biết tốc độ xe trên đường cao tốc nhanh thế nào hả? Đi nhanh như thế lỡ như va chạm nghiêm trọng thì sao, chết rồi xuống dưới lái tiếp hả?"
"Cậu nói cậu trẻ tuổi, không thể lái xe chậm hơn được, cậu thi bằng lái xe gì hả? Học ở trường xe nào? Đã thế còn không chịu trách nhiệm nữa? Người như cậu cũng có thể lấy được bằng lái xe thì một năm chắc phải xảy ra cả tá vụ tai nạn ấy chứ?"
Người trẻ tuổi có thái độ rất tốt, Lưu Tử Vân nói ra những lời khó nghe như vậy mà không những không tức giận lại còn xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi… đều là lỗi của cháu, sau này cháu nhất định sẽ chú ý".
Cảnh sát giao thông đứng một bên cũng bất lực không biết nên nói gì.
Từ khi xảy ra tai nạn xe Lưu Tử Vân luôn quở trách người trẻ tuổi này, nói gần nửa tiếng đồng hồ không ngừng chút nào, ngay cả cảnh sát giao thông như anh ta cũng không thể xen miệng vào.
Còn Lý Cường Đông thì bình tĩnh, rõ ràng đã quen rồi.
Sau khi Bạch Diệc Phi xuống xe thì Lưu Tử Vân đã nhìn thấy, bà ta lập tức chuyển cơn giận sang anh: "Anh cưỡi rùa đến đây hả? Sao chậm thế? Thái độ thế này mà anh còn đòi làm con rể người ta? Đợi anh đến nơi thì người ta đã rời đi từ lâu rồi!"
"Có phải anh không coi chúng tôi là bố mẹ vợ không hả? Đã giờ nào rồi? Đứa ngủ dậy muộn còn nhanh hơn anh đấy".
Bạch Diệc Phi nở nụ cười gượng gạo, anh rất bất lực.
Sau đó Lưu Tử Vân lại nói: "Nhìn thấy chưa, đây là con rể của tôi, nó là ông lớn ở thành phố Thiên Bắc, hai người không dây vào nổi đâu, tôi cũng không thèm bồi thường của cậu!"
Bạch Diệc Phi tiến lên một bước: "Hai người vào trong xe trước đi để con giải quyết cho".
Lý Cường Đông cũng lên tiếng: "Bạch Diệc Phi đến rồi, chúng ta đừng quan tâm nữa!"
Lưu Tử Vân hừ một tiếng, bà ta chủ động trở về trên xe.
Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nói mấy câu đơn giản với cảnh sát giao thông, sau đó cũng đã biết quá trình câu chuyện, chỉ là chàng trai này không quen thuộc với đường cao tốc, lúc đi vòng không chú ý nên hai chiếc xe không cẩn thận va vào nhau.
May mà lúc đó đang đi vòng nên tốc độ khá chậm, nếu không thì không đơn giản như đâm vào thùng xe thôi đâu.
Sau khi hiểu ra thì Bạch Diệc Phi hỏi người trẻ tuổi đó: "Cứ giải quyết riêng đi, cũng không xảy ra chuyện gì lớn".
“Được, tôi sẽ bồi thường”, người trẻ tuổi gật đầu.
"Không cần bồi thường đâu, cậu cũng xin lỗi rồi, cứ như vậy đi".
“Hả?”, người trẻ tuổi ngẩn ra: “Không cần bồi thường? Vậy sao được chứ?"
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Tôi không thiếu tiền, hơn nữa mẹ vợ tôi cũng chỉ nói thế thôi, thật ra không tốn bao nhiêu tiền".