Trong phòng làm việc, một cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, khoác chiếc áo gió màu be đang ngồi trên sô pha, bên cạnh bàn là cốc trà long tỉnh đã được pha xong.
Lúc Bạch Diệc Phi tiến vào thì khựng lại: “Cô là…”.
Đây chẳng phải là người phụ nữ đã đưa nhẫn cho anh ư? Không phải nói Lương Vĩ Siêu muốn gặp anh à? Sao bây giờ lại thành em gái anh ta?
Cô gái đứng dậy, chủ động mở lời: “Chào anh, tôi là Lương Vĩ Siêu, anh tôi là Lương Minh Nguyệt, chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô”.
Chuyện này… Lẽ nào nhà họ Lương thịnh hành việc đặt tên con trai cho con gái, đặt tên con gái cho con trai ư?
Vậy thì người đàn ông mà anh cứu, anh trai của cô ta, mới là Lương Minh Nguyệt?
Nhưng điều kinh ngạc nhất là, anh trai cô ta lại là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp ở thủ đô!
Chẳng trách Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy khi gặp anh ta thì đều phải nể nang, không dám nói gì.
Đừng nói là Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy, cho dù là người đứng đầu bốn dòng họ lớn đến thì cũng phải cũng nể mặt đôi phần. Dù sao anh ta cũng là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, có thể quyết định sự phát triển thương nghiệp của cả bốn nhà, những quy tắc cũng là do liên minh lập ra.
Lúc này, Lương Vĩ Siêu thở dài: “Tôi đến đây là vì anh. Anh đừng bộp chộp. Chuyện này không phải của riêng anh, anh còn đại diện cho nhà họ Bạch nữa”.
“Anh tôi nói với tôi rằng hiện tại anh đang tiếp nhận bài kiểm tra của nhà họ Bạch. Nếu anh làm việc thiếu suy nghĩ thì thái độ nhà họ Bạch với anh sẽ không được tốt”.
Bạch Diệc Phi còn cho rằng là chuyện quan trọng gì, vòng đi vòng lại cũng chỉ có vậy. Anh cười lạnh: “Cô nói quá nhẹ nhàng rồi. Không phải là không được tốt mà sẽ là trực tiếp vứt bỏ tôi”.
Lương Vĩ Siêu uống một hớp trà: “Anh đã biết vậy thì hẳn cũng nên hiểu rõ hành động thiếu suy nghĩ sẽ đem lại kết quả thế nào”.
Cô ta dừng lại một lát rồi nói: “Nhà họ Tùng đã có chuẩn bị từ sớm. Anh bị nhà họ Bạch vứt bỏ thì sẽ phải một mình chống lại cả nhà họ Tùng”.
“Nhà họ Tùng? Nhà họ Tùng đúng là rất mạnh, nhưng tôi có nói là muốn nhắm vào họ à?”
“Ai cũng nói tôi nóng nảy thiếu suy nghĩ, nói tôi một mình chống lại nhà họ Tùng nhưng chuyện này thì liên quan gì đến nhà họ Tùng?”
Bạch Diệc Phi không cho Lương Vĩ Siêu cơ hội lên tiếng: “Ý tốt của cô tôi nhận, nhưng tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi rời đi.
…
Bạch Diệc Phi về chỗ để xe nhưng không lập tức lái đi mà châm thuốc từ từ hút.
Chỗ bãi đỗ xe mờ tối gần như không còn ai, vừa hay có thể khiến anh bình tĩnh lại.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay đã được tiếng. Cho dù anh đã gặp rất nhiều người, sắp xếp rất nhiều chuyện, nhưng trong đầu anh lúc này chỉ còn lại hình ảnh Tần Hoa lao đến che chắn cho anh, toàn thân nhuốm máu.
Một tay khác của anh vô thức vuốt ve chiếc vòng trên cổ. Đây là chiếc vòng Tần Hoa tặng anh, nó đã được khai quang, có thể bảo vệ bình an.
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thành thế này, anh sẽ không nhận chiếc vòng, anh tình nguyện người nằm trên giường kia là mình!
Tùng Vưu Duy…
Diệp Hoan…
Anh sẽ không bỏ qua tên nào!
…
Biệt thự nhà họ Tùng tại thành phố Bắc Hải.
Tùng Vưu Duy chỉ mặc một chiếc quần Boardshorts bơi vài vòng trong hồ bơi, cuối cùng cảm thấy hết hứng mà lên bờ.
Lúc này, một ông lão khoảng tuổi mặc bộ đồ thời Đường đi đến, cung kính mà đưa khăn tắm cho gã ta.
Tùng Vưu Duy cầm lấy, tùy ý lau tóc rồi vắt lên người, sau đó nằm lên chiếc ghế cạnh đó, lười nhác mà uống nước.
“Một người được nhà họ Bạch thu nhận mà thôi, có cần như vậy không?”
Ông lão mặc đồ thời Đường cúi đầu trả lời: “Vẫn lên cẩn thận thì hơn, cẩn tắc vô ưu”.
Tùng Vưu Duy bĩu môi: “Cũng cẩn thận quá mức rồi đi? Ông già phái Trương Thiết Lâm đến bảo vệ tôi chẳng khác nào chuyện bé xé ra to! Tôi không tin Bạch Diệc Phi có thể làm được gì!”
“Cậu chủ, cứ đề phòng thì hơn”, giọng nói của ông lão vô cùng nghiêm túc.
“Hơn nữa, theo như điều tra, Bạch Diệc Phi nhìn qua thì chẳng ra sao nhưng quả thực khá thông minh, cộng thêm tính nghiêm trọng của sự việc, không ai biết hắn sẽ làm ra việc gì”.
Tùng Vưu Duy cười nhạt: “Các người thật sự coi trọng hắn? Một tên nhà quê mới lăn lộn trên thương trường nửa năm thì có thể làm được gì? Cho dù hắn muốn thì cũng không có năng lực làm được!”
“Cậu chủ nói phải”, ông lão mặc trang phục thời Đường nói: “Nhưng thời gian này cậu vẫn cẩn thận thì hơn”.
Tùng Vưu Duy rất bực mình, cẩn thận không sai, nhưng dù sao cũng đã phái Trương Thiết Lâm đến rồi, không nhất thiết phải giam lỏng gã ta thế này chứ! Giam lỏng thì giam lỏng đi, việc gì phải ngăn người khác tiến vào chứ!
Gã ta quen chơi bời rồi, bây giờ sống “thanh đạm” kiểu này thì mẹ nó, ai mà chịu được?
Ông lão mặc trang phục thời Đường theo gã ta đã lâu như vậy, đương nhiêu hiểu được sự bất mãn của gã ta: “Cậu chủ, qua một đoạn thời gian sẽ ổn thôi”.
“Hừ!”, Tùng Vưu Duy lạnh giọng: “Một thời gian nữa là bao lâu? Nếu Bạch Diệc Phi cứ không ra tay thì tôi phải ở đây cả đời chắc?”
Ông lão nghĩ một lát rồi nói: “Không đến mức đấy đâu cậu chủ, theo tin tức vừa nhận được thì cái cậu bên nhà họ Lâm có nói người Bạch Diệc Phi nhắm vào là nhà họ Diệp, không phải cậu”.
“Như vậy chẳng phải xong rồi à?”, Tùng Vưu Duy trừng mắt: “Mau lên, tôi muốn ra ngoài”.
Ông lão bất đắc dĩ: “Cậu chủ, quan hệ giữa người bên nhà họ Lâm kia và Bạch Diệc Phi rất tốt. Chẳng may hắn ta cố ý tiết lộ sai tin tức, hoặc là Bạch Diệc Phi cố ý nói vậy khiến cậu buông lơi cảnh giác thì sao? Vì thế…”.
Tùng Vưu Duy bị nói đến bực mình: “Được được được, đừng nói nữa, tôi muốn đi ngủ!”
Nói xong gã ta nằm xuống, lấy tay che mắt mà ngủ.