"Không cần", Tùng Thảo Giác lạnh lùng nói: "Cử người theo dõi là được". “Bên phía đồn cảnh sát cũng cử người theo dõi sát sao cho tôi”, Tùng Thảo Giác dặn dò thêm.
Người phụ nữ da ngăm đen cúi đầu trả lời.
Tùng Thảo Giác đi ra ngoài, ông ta không hề để tâm đến lời nói của Bạch Diệc Phi lúc sáng nay, chỉ coi đó là những lời nói giãy dụa trước khi chết mà thôi.
...
Sau khi đến sở cảnh sát thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi được đưa đến phòng thẩm vấn, bọn họ để anh ngồi một mình trong căn phòng đó.
Bạch Diệc Phi đi từ trên xe xuống đến phòng thẩm vấn mà đau đến mức suýt xoa, lúc thấy mấy người cảnh sát chuẩn bị rời đi thì không nén nổi hỏi một câu: “Khi nào thì sẽ thẩm vấn?”
"Có thể cho tôi chút thuốc giảm đau không?”
Nữ cảnh sát xoay người lại lườm Bạch Diệc Phi: “Vẽ chuyện thế!”
Nữ cảnh sát cùng với mấy người khác bước ra khỏi cửa nhưng rất nhanh đã quay trở lại, bởi vì bọn họ cũng mang theo thuốc mà bác sĩ kê cho Bạch Diệc Phi.
“Cầm lấy uống đi”, ngoại trừ thuốc còn có một cốc nước lọc.
Sau khi uống thuốc, nữ cảnh sát bèn cầm lấy cốc rồi nói: “Phải đợi một lúc nữa mới thẩm vấn, anh ngồi đợi ở đây trước đi!”
Nói xong cô ta đi thẳng ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thả lỏng cơ thể nằm bò ra bàn, nhưng thực ra anh đang nghĩ: Tại sao lại phải đợi một lúc nữa mới thẩm vấn? Không lẽ bọn họ còn muốn nghỉ ngơi một lúc?
Bên ngoài phòng thẩm vấn, nữ cảnh sát gặp Cổ Vinh, thấy anh ta hình như định đi ra ngoài hơn nữa bộ dáng có vẻ rất bồn chồn: “Đội trưởng, sao vậy?”
“Có một ông lớn ở thủ đô sắp đến đây, ông ấy muốn ngồi dự thính”, Cổ Vinh trả lời: “Chắc là sắp đến nơi rồi, tôi đi sắp xếp một chút”.
Nữ cảnh sát hết sức kinh ngạc: "Từ thủ đô?"
Cổ Vinh không giải thích nhiều: "Trên bàn có tài liệu của Bạch Diệc Phi, cô sắp xếp lại rồi nghiên cứu thêm xem sao, chút nữa tôi sẽ quay lại”.
“Ồ, vâng, Đội trưởng”, Nữ cảnh sát gật đầu sau đó quay người đi vào văn phòng.
Sau khi trở lại văn phòng, nữ cảnh sát cầm tập tài liệu trên bàn lên, trong miệng thì vẫn không ngừng oán trách: “Đều đã tận mắt chứng kiến rồi, thông tin cũng đã tìm gần đủ rồi còn phải xem cái gì nữa chứ!”
Nói thì nói vậy nhưng cô ta vẫn nghe lời mở tập tài liệu ra xem từ đầu đến cuối.
Bạch Diệc Phi, năm nay tuổi.
Từ nhỏ không có cha mẹ, sau này do thành tích học tập xuất sắc nên thi đỗ vào đại học thành phố Thiên Bắc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm một thời gian nhưng sự nghiệp cũng không có nhiều thay đổi, đến năm tuổi vào ở rể nhà họ Lý, kết hôn với Lý Tuyết.
Nửa năm trước, đột nhiên trở thành chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, từng bước từng bước củng cố địa vị, dựa vào sự nhạy bén trong kinh doanh của mình mà kiếm được một khoản tiền lớn.
Tập đoàn Liễu Thị, tập đoàn Cự Đỉnh đều bị Bạch Diệc Phi làm cho phá sản.
Con gái lớn của tập đoàn Diệp Thị liên kết với hơn hai mươi doanh nghiệp khác đối phó với tập đoàn Hầu Tước nhưng kết quả vẫn thất bại, không những thế, có rất nhiều chủ doanh nghiệp đều bị bắt đến cục cảnh sát.
Cách đây không lâu, đã ra tay sắp xếp và điều chỉnh lại từ đầu tất cả các doanh nghiệp tại thành phố Thiên Bắc, từ đó trở thành một doanh nghiệp xứng đáng với vị trí dẫn đầu của thành phố Thiên Bắc.
Tiếp sau đó chính là quá trình xảy ra của vụ án.
Bốn ngày trước, vào ngày đám cưới của Tần Hoa, khi đang trên đường về nhà thì bị tập kích, Tần Hoa xuất hiện, quả bom phát nổ, chết mất ba người, Tần Hoa bị thương nặng trở thành người thực vật.
Mới hôm qua, Bạch Diệc Phi lên kế hoạch trả thù sau cùng bị cảnh sát bắt được.
Đọc đến đây nữ cảnh sát không khỏi cảm thấy run tay.
Đây thực sự là cậu ấm quần là áo lượt của một gia đình giàu có hay sao?
Lại nhớ đến những lời Bạch Diệc Phi nói khi đang ngồi trên xe, cô ta cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm điều gì đó.
...
Bạch Diệc Phi ngồi một mình trong phòng thẩm vấn thì cảm thấy rất nhàm chán cho nên nằm bò ra bàn ngủ một giấc.
Đợi khi ý thức của anh tỉnh táo lại thì có người mang cơm hộp đến cho anh, Bạch Diệc Phi lúc này mới biết hoá ra đã đến buổi trưa rồi.
Khi anh ăn xong hộp cơm, nhân viên cảnh sát bắt đầu thu dọn để mang đi thì Bạch Diệc Phi vội vàng hỏi: “Vẫn chưa thẩm vấn sao?”
“Tôi cũng không biết nữa!”, nhân viên cảnh sát nọ cũng không rõ lắm cho nên không thể trả lời anh.
Đợi đến khi có người đến lần nữa thì đã là buổi tối.
Bước vào phòng có tổng cộng bốn người, Cổ Vinh và nữ cảnh sát nọ, ngoài ra còn có thêm hai nhân viên cảnh sát lạ mặt khác.
Cổ Vinh và nữ cảnh sát ngồi đối diện với Bạch Diệc Phi, hai cảnh sát còn lại cũng tự giác đứng sát vào mép tường.
Bạch Diệc Phi rất tỉnh táo, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hốt hoảng, có một khoảnh khắc anh cho rằng mình đang ở trong phân cảnh thẩm vấn của một bộ phim truyền hình nào đó.
Mà trên thực tế, anh quả thực cũng đang ở trong hoàn cảnh bị thẩm vấn, chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó là, đây không phải là một bộ phim truyền hình, mà là hiện thực.
Cổ Vinh nhìn Bạch Diệc Phi hỏi: "Tỉnh táo chưa? Có cần giúp anh tỉnh táo không?”
“Không cần”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Cổ Vinh thấy vậy bèn nói: "Vậy được, bây giờ hãy kể lại động cơ giết người và quá trình giết người của anh”.
“Không phải đều đã rõ rồi hay sao?”, Bạch Diệc Phi không muốn nói nhiều.
Cổ Vinh trầm giọng nói: "Bảo anh nói thì anh nói đi".
“Được thôi!”, Bạch Diệc Phi nhún vai: “Động cơ giết người, là phòng vệ chính đáng”.
“Phòng vệ chính đáng?”, nữ cảnh sát khó hiểu nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta lúc này đã không còn thành kiến như lúc trước với anh nữa, cho nên khi nghe thấy anh nói là phòng vệ chính đáng thì bất giác cho rằng anh có lý do khó nói.
Cổ Vinh nhíu mày, anh ta biết nguyên nhân trong đó, phòng vệ chính đáng chỉ là một phần nguyên nhân, còn phần lớn nguyên nhân chính là vì Tần Hoa, nhưng anh ta là cảnh sát cho nên không thể nói những điều này.
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng, phòng vệ chính đáng".
"Về phần quá trình giết người...".
Bạch Diệc Phi nhún vai, từ tốn kể lại tất cả quá trình xảy ra sự việc, trong phòng thẩm vấn vẫn luôn yên tĩnh chỉ có mỗi giọng kể đều đều của Bạch Diệc Phi.
Khi Bạch Diệc Phi kể về việc anh sử dụng pháo để đánh lạc hướng của Lý Bá rồi nhân cơ hội giết ông ta thì tất cả mọi người đều kinh hãi.
Pháo? Có lẽ sẽ không có ai nghĩ đến điều này nhỉ?
Bạch Diệc Phi vẫn đang trần thuật lại, nhất là khi anh miêu tả việc mình giết Tùng Vưu Duy, anh nói anh chủ ý đâm vào cột sống của gã trước rồi sau cùng mới đâm vào tim.
Cổ Vinh biết rằng xương cột sống của Tần Hoa bị tổn thương, đây là nguyên nhân chính khiến cho Tần Hoa phải nằm liệt giường, không ngờ được Bạch Diệc Phi sẽ đâm vào cột sống của Tùng Vưu Duy, đây rõ ràng là cách trả thù kiểu ăn miếng trả miếng.
Nữ cảnh sát nghe xong, sắc mặt càng tái nhợt, cô ta không chỉ sợ hãi trước thủ đoạn giết người của Bạch Diệc Phi mà càng sợ hãi trước sự thông minh của anh, anh đã lừa được hết tất cả mọi người mới có được cơ hội để giết người.
Cổ Vinh hít một hơi thật sâu sau đó trầm giọng nói: “Động cơ giết người của anh không thành lập”.
Bạch Diệc Phi chỉ cười: "Anh nói đúng, tôi giết mấy người liền”.
Lông mày Cổ Vinh nhíu chặt, lại nói: “Bạch Diệc Phi, anh có thể hợp tác một chút không?”
“Hợp tác thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Không phải là tôi rất nghe lời, các anh hỏi gì tôi đáp nấy hay sao?”
Cổ Vinh cảm thấy tinh thần mệt mỏi, anh ta biết Bạch Diệc Phi là vì Tần Hoa, mà mối quan hệ của anh ta với Tần Hoa vốn rất thân thiết, anh ta cũng muốn đòi lại công lý cho Tần Hoa.
Do vậy những gì mà Bạch Diệc Phi đã làm không hề khiến cho anh ta thấy phản cảm, mà anh ta chỉ lo lắng, Bạch Diệc Phi mà cứ như vậy thì chỉ có nước chết.
“Anh hợp tác một chút, biểu hiện tốt một chút có lẽ sẽ được xử lý khoan hồng”, Cổ Vinh bất lực nói một câu.
Bạch Diệc Phi cười: "Anh cảnh sát, anh đang đùa tôi à?”
Cổ Vinh nhíu mày nhìn anh.
"Anh cảnh sát, tôi phạm tội giết người, còn giết liền mấy người, anh nói xử lý khoan hồng là xử lý như thế nào? Chẳng lẽ từ tử hình giảm còn chung thân, hay là nhốt tôi tám năm mười năm rồi lại thả tôi ra?”