Xưởng sản xuất giấy đã đóng cửa ở ngoại ô phía Nam thành phố. Bởi vì khu nhà xưởng này đã bị bỏ hoang vài năm rồi nên xung quanh có rất nhiều cỏ dại cùng với một số máy móc cũ kỹ bị bỏ lại, phía trên những máy móc này phủ đầy bụi bặm và mạng nhện.
Bên trong nhà xưởng ngoài Trường Tiễu ra còn có Tùng Lệ Nhã.
Tùng Lệ Nhã đã thay một bộ đồ thể thao, chủ yếu là để tiện cho việc hành động. Nhưng mà Trường Tiễu chắc chắn sẽ không để cho cô ta tham gia: “Chút nữa em tìm chỗ nấp ở một bên đừng để cho Bạch Diệc Phi nhìn thấy em”.
“Em biết rồi…”, Tùng Lệ Nhã bĩu môi nói: “Có anh Trường Tiễu ở đây, không cần em ra tay cũng có thể giết được hắn ta”.
“Biết là được rồi”, Trường Tiễu trả lời giọng nhàn nhạt.
Tùng Lệ Nhã nhìn ra phía cửa chính cũ kỹ gỉ sét cảm thấy bất mãn nói: “Đã giờ rồi, Bạch Diệc Phi sao còn chưa thấy đến? Hắn ta sợ rồi à?”
“Không đâu”, Trường Tiễu lắc đầu.
Điều tra lâu như vậy nên anh ta hiểu mọi việc làm của Bạch Diệc Phi đa phần đều bởi vì vợ của mình, thâm chí còn có vài lần vì vợ mình mà suýt chết, cho nên chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ đến.
Tùng Lệ Nhã xuỳ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Ngược lại thì Trường Tiễu lại cảm khái nói một câu: “Bạch Diệc Phi nhìn có vẻ ngu ngốc nhưng lại sống rất thật, người như vậy rất đáng để kết giao”.
“Điều kiện tiên quyết là bây giờ anh ta không phải là kẻ địch của anh”.
Tùng Lệ Nhã gật đầu: “Em còn tưởng anh Trường Tiễu định bỏ qua hiềm khích lúc trước mà kết giao với hắn ta nữa đó!”
…
Sau đó, mười phút trôi qua Bạch Diệc Phi vẫn chưa đến, Tùng Lệ Nhã đợi đến phát cáu: “Hắn ta sao vẫn còn chưa đến?”
Trường Tiễu cũng hơi cau mày, ngày hôm đó anh ta đã nói rất rõ ràng rồi, Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu ý của anh ta rồi, nếu muốn vợ của mình được sống yên ổn thì Bạch Diệc Phi buộc phải đến nơi hẹn.
Đúng vào lúc Trường Tiễu định gửi thêm một tin nhắn khác cho Bạch Diệc Phi thì anh tới.
Một chiếc BMW dừng lại trước cửa.
“Trốn đi”, Trường Tiễu nói với Tùng Lệ Nhã.
Tùng Lệ Nhã lập tức chạy ra phía sau một chiếc thùng gỗ to nấp vào đó. Ở phần giữa của thùng gỗ có một cái lỗ to như miệng bát, vừa đủ để người ở phía sau có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Bạch Diệc Phi dừng xe lại, anh cũng đã đổi bộ đồ tây mặc trên người lúc trước thành bộ đồ mặc thường ngày, hơn nữa còn là loại quần áo giá mười tệ một chiếc bán đầy trên vỉa hè nữa, mặc những đồ này vừa thoải mái lại không vướng víu, có rách cũng không tiếc.
Trường Tiễu không thấy có người khác đi theo thì cảm thấy yên tâm hơn, sau đó nói bằng giọng nhàn nhạt: “Anh đến muộn”.
Bạch Diệc Phi chẳng để tâm nhướng mày nói: “Xin lỗi, có chút việc bận nên đến muộn”.
Lúc này, Tùng Lệ Nhã trốn phía sau thùng gỗ kinh ngạc đến mức phải lấy hai tay che miệng mình lại để tránh phát ra tiếng động, người nọ lại chính là Bạch Diệc Phi!
Trước đó cô ta cứ tưởng anh là vệ sĩ của mình, không ngờ được anh lại chính là Bạch Diệc Phi!
Tên Bạch Diệc Phi này quả nhiên là rất xảo quyệt.
Bên kia, Trường Tiễu đứng thẳng người: “Nếu đã đến rồi thì chúng ta bắt đầu đi!”
“Đợi đã!”, Bạch Diệc Phi giơ tay lên: “Chúng ta cứ quyết đấu thế này à, có vẻ như còn thiếu cái gì đó?”
“Ý gì?”, Trường Tiễu hơi ngây ra, không biết Bạch Diệc Phi định làm trò gì nhưng theo phản xạ nhíu mày lại: “Chẳng lẽ anh còn gọi người khác đến nữa?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, tôi muốn nói là khi quyết đấu phải có biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi không muốn lại bị bắt vào tù thêm lần nữa vì tội giết người đâu”.
Trường Tiễu tức thì hiểu ra ý của Bạch Diệc Phi: “Anh nói xem, muốn làm gì?”
“Chúng ta ký một bản cam kết sinh tử đi!”, Bạch Diệc Phi vừa nói vừa móc từ trong túi áo ra hai tờ cam kết đã in sẵn trước khi đến, đưa một tờ cho Trường Tiễu tiện thể đưa luôn cho anh ta một cây bút.
“Ký đi!”, giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Hai bên cũng cần phải đảm bảo rằng, nếu như anh giết được tôi thì việc này không liên quan gì đến anh và nhà họ Tùng, tôi tin là Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng sẽ không gây phiền phức cho nhà bọn họ”.
“Còn về phần tôi ấy mà… anh cũng nên hiểu”, Bạch Diệc Phi không nói nhiều, cúi đầu ký tên lên bản cam kết của mình.
Trường Tiễu nghe được lời nói của Bạch Diệc Phi thì con ngươi hơi co lại, ngay sau đó liền trở lại bình thường, ánh mắt của anh ta nhìn Bạch Diệc Phi rất phức tạp nhưng rồi cũng ký tên vào bản cam kết sau đó đưa nó cho Bạch Diệc Phi.
Hai người trao đổi bản cam kết cho nhau, tiếp tục ký tên, sau đó bản cam kết này chính thức có hiệu lực. Bản cam kết được in làm hai bản, hai bên nếu trong quá trình quyết đấu có ai bị thương nặng hoặc chết thì đều không liên quan đến đối phương, cá nhân tự chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Bạch Diệc Phi nhận lại bản cam kết sau đó xoay người nói với Trường Tiễu: “Đợi một chút, tôi cất nó lên ô tô, tránh việc chút nữa đánh nhau quyết liệt quá, không cẩn thận lại làm rách nó”.
Trường Tiễu vô cùng khó hiểu.
Tại sao anh ta không hề cảm thấy sự lo lắng hay căng thẳng của Bạch Diệc Phi? Hơn nữa bản cam kết sinh tử này còn là do anh ta đưa ra!
Bạch Diệc Phi mới là người bị báo thù, anh ta nhìn cũng có vẻ yếu đuối nhưng vì sao mà trông anh ta lại ung dung như thế, cảm giác như hôm nay anh ta đến đây chỉ để tham gia một bữa cơm rất bình thường vậy.
Có phải Bạch Diệc Phi đang giở trò gì không?
Không kịp nghĩ nhiều, khi Bạch Diệc Phi đi cất đồ thì Trường Tiễu cũng nhanh chóng xoay người đưa bản cam kết sinh tử cho Tùng Lệ Nhã đồng thời dặn dò: “Đợi chút nữa bất kể xảy ra chuyện gì thì em cũng không được ra ngoài, biết chưa?”
Tùng Lệ Nhã gật đầu lia lịa.
Đợi sau khi hai người đứng đối diện nhau thì Trường Tiễu mở miệng nói: “Bây giờ thì có thể bắt đầu được rồi chứ?”
“Đương nhiên”, Bạch Diệc Phi nhún vai.
Đúng vào lúc lời nói dứt thì ánh mắt Trường Tiễu trở nên nghiêm nghị, khí thế cả người đều thay đổi sau đó xông đến.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mắt anh loé lên, bất động quan sát thế tấn công của Trường Tiễu.
Tùng Lệ Nhã trốn phía sau thùng gỗ siết chặt nắm tay vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng quan sát hai người, cô ta hy vọng anh Trường Tiễu có thể giết chết Bạch Diệc Phi cho nên sau khi nhìn thấy động tác của Trường Tiễu thì cô ta vô cùng kích động.
Rất nhanh nữa thôi, cô ta sẽ được nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị Trường Tiễu đánh cho thê thảm, sau cùng sẽ bị Trường Tiễu đánh cho đến chết.
Tiếp đó, tình huống mà cô ta mong muốn không hề xuất hiện.
Sau khi Trường Tiễu xông đến tấn công bằng một cú đấm, Bạch Diệc Phi cực nhanh né người cùng lúc đó nhấc chân tung một cú đá chéo đá trúng bụng của Trường Tiễu.
“Rầm!”
Trường Tiễu khinh địch, cũng không ngờ được tốc độ ra đòn của Bạch Diệc Phi lại nhanh như vậy cho nên bị đạp trúng người văng ra, cả người đập mạnh xuống đất.
Tùng Lệ Nhã kinh hãi trợn to hai mắt: “Sao lại thế được?”
Trường Tiễu cũng giật mình kinh hãi bò dậy từ trên mặt đất, trong ánh mắt anh ta nhiều thêm sự nghiêm túc với cuộc đấu này.
Bạch Diệc Phi không hề bởi vì đạp trúng Trường Tiễu mà đắc chí, anh thậm trí càng cẩn thận hơn bởi anh biết, Trường Tiễu đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
Quả nhiên như vậy, lần này Trường Tiễu không lỗ mãng xông tới nữa mà chọn chuẩn góc độ rồi mới tấn công Bạch Diệc Phi từ nhiều phía.
Bạch Diệc Phi hiện tại có sở trường dùng chân mà Trường Tiễu thì lại có sở trường dùng nắm đấm, một người phía trên, một người phía dưới.
Bạch Diệc Phi chỉ có thể dùng cánh tay để chặn lại thế tấn công của Trường Tiễu nhưng sức lực của Trường Tiễu quá lớn nên anh mới chặn được một đòn mà đã phải lùi lại mấy bước, suýt chút nữa là đứng không vững.
Trường Tiễu thấy vậy thì tranh thủ thời gian ra đòn liên tiếp, hầu như không để cho Bạch Diệc Phi có cơ hội phản công.
Bạch Diệc Phi không ngừng né tránh, cúi đầu, lui về phía sau nhưng lại không tìm ra được cơ hội để phản công lại.
Trường Tiếu thấy vậy thì cười châm chọc: “Sao lại không ra tay đi? Mau ra tay đi chứ?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống: “Ngại quá, tôi không thích động thủ”.
Lời nói vừa dứt thì Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng tìm được chỗ sở hở của Trường Tiễu, đến khi anh ta ra đòn một lần nữa thì Bạch Diệc Phi hạ thấp người xuống, một tay chống xuống đất đá chân tấn công phần thân dưới của Trường Tiễu.