Một Bước Lên Tiên

chương 456

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hả?", Bạch Diệc Phi đang ngái ngủ thì bị dọa sợ, nhất thời anh không hiểu Lưu Hiểu Anh đang nói gì. Lưu Hiểu Anh nghiêm túc hỏi: "Tôi thật sự không có cơ hội sao?"

Bạch Diệc Phi khựng lại, cũng đã hiểu ý Lưu Hiểu Anh, anh thở dài: "Hiểu Anh, cô là cô gái tốt, nhưng tôi đã có vợ, cô hoàn toàn xứng với người tốt hơn".

Lưu Hiểu Anh nghe xong những lời này thì hơi sửng sốt, hốc mắt cô ta lập tức ửng đỏ, cô ta quay đầu lại, giọng nói có chút run rẩy: "Được rồi, thật ra chị đây muốn cho anh một cơ hội cuối cùng mà thôi, người yêu thích chị đây còn xếp hàng dài kia kìa!"

"Vậy thì tốt, cô có thể chọn được một người phù hợp với mình", Bạch Diệc Phi cũng biết Lưu Hiểu Anh đang rất đau lòng, vì thế anh không nói gì thêm, chỉ hùa theo lời cô ta.

Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng rồi đứng dậy kiêu ngạo bước đi.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, anh không nghỉ ngơi thêm mà trở về biệt thự cảng Lam Ba.

Nơi đây không có Lý Tuyết nên cảm giác thật trống vắng.

Bạch Diệc Phi ngồi trong phòng khách, anh nhìn xung quanh một lượt rồi đột nhiên cảm thấy biệt thự quá lớn, có lẽ nên đổi sang nơi nào ít phòng hơn một chút.

"Reng reng reng…"

Bạch Diệc Phi nhấc máy lên, là điện thoại của Trương Vinh.

"Chủ tịch, có chuyện rồi…"

Bạch Diệc Phi lập tức cúp điện thoại rồi đi ra ngoài, anh lái xe đến cửa hàng từng là của Phùng Dũng Cống, nơi này giờ đã trở thành cửa hàng trang sức của anh.

Vừa rồi Trương Vinh nói trong điện thoại rằng Phùng Dũng Cống đã biết Bạch Diệc Phi không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, cho nên đã cho người đến cướp lại cửa hàng đồ trang sức.

Trương Vinh cũng biết việc này, nhưng dựa vào những chuyện trải qua lúc trước, ông ta cảm thấy Bạch Diệc Phi không dễ sụp đổ đến thế, thế nên mới từ chối không cho Phùng Dũng Cống vào.

Nhưng Phùng Dũng Cống đã tách khỏi Diệp Hoan, ông ta không còn biện pháp khác nên mới phải tự mình tìm đến Bạch Diệc Phi để giải quyết việc này.

Nửa giờ sau, Bạch Diệc Phi đã đến cửa hàng đồ trang sức, lúc này đứng bên ngoài cửa có hai nhóm người.

Phùng Dũng Cống cầm đầu một nhóm, mà nhóm còn lại là của Trương Vinh.

"Mấy người biết điều thì tránh ra một bên, cửa hàng này thuộc về tôi, chỉ có tôi mới có thể làm cho nó phất lên!"

Phùng Dũng Cống kiêu ngạo nói: "Chủ tịch của mấy người đã đổi rồi, chớ ngu dại mà làm việc cho hắn ta nữa!"

Trương Vinh tức giận nói: "Chuyện đổi chủ tịch còn chưa quyết định, ông đừng có nói lung tung! Hơn nữa cửa hàng này đã bị mua lại, nó vẫn sẽ hoạt động bình thường, chẳng liên quan gì đến ông cả".

"Xí! Không liên quan á? Cửa hàng trang sức này không phải do Bạch Diệc Phi dùng danh nghĩa chủ tịch tập đoàn Hầu tước mua lại hả, hiện giờ hắn ta không còn là chủ tịch nữa, cửa hàng này cũng không còn liên quan gì đến hắn ta".

"Còn tôi, hiện tại tôi chính là chủ nhân của Hầu Tước, là bố vợ của Diệp Hoan, chủ tịch tập đoàn Diệp thị, cửa hàng này chỉ cần tôi nói một tiếng thì sẽ lập tức thuộc về tôi!", Phùng Dũng Cống khí thế hừng hực nói.

Trương Vinh nghe thấy vậy thì uất nghẹn, ông ta biết chuyện này nên chẳng thể phản bác được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phùng Dũng Cống.

Lúc này Tiêu Vinh Đào ở phía sau Phùng Dũng Cống đứng dậy nói: "Tôi nói này cổ đông Trương, chắc ông biết tình hình bây giờ thế nào, Bạch Diệc Phi giờ đây chẳng là gì hết, ông có thể vì một người chẳng có gì mà uổng phí hoại tiền đồ của mình sao?"

Gã ta vừa dứt thì những người khác cũng phụ họa theo.

"Đúng thế, so với những thứ này thì tiền đồ vẫn quan trọng hơn mà…"

"Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ chọn về phe tổng giám đốc Phùng…!"

"Đúng thế, tổng giám đốc Phùng là bố vợ của chủ tịch Diệp, đây là quan hệ bình thường hả?"

"..."

Mọi người phụ họa theo để tâng bốc Phùng Dũng Cống, điều này khiến ông ta càng đắc ý, ánh mắt nhìn Trương Vinh cũng càng kiêu căng hơn.

Sắc mặt Trương Vinh không tốt lắm, vẻ do dự càng tăng cao.

Bọn họ không rõ tình hình như thế nào, nhưng bọn họ biết rõ Bạch Diệc Phi đã thua cuộc, giờ muốn phát triển thì chỉ có đi theo chủ tịch mới.

"Trương Vinh, nếu ông không…"

Trương Vinh quay đầu trừng mắt: "Cho dù Bạch Diệc Phi không còn là chủ tịch nữa, nhưng nếu anh ấy không cho phép chúng ta đưa trang sức cho tổng giám đốc Phùng, thì chúng ta không được tùy tiện đưa cho".

"Ông nói cái gì, tùy tiện cho cái gì hả?", Phùng Dũng Cống không vui: "Mấy người phải hiểu đống trang sức này vốn là của tôi, giờ chỉ là vật về với chủ mà thôi".

"Vậy ông có gì chứng minh không? Nếu không đúng sự thật thì chúng tôi không tiếp".

Thật ra Trương Vinh cũng không muốn đắc tội với ai, nhất là trong lúc Bạch Diệc Phi rơi vào tình huống hiện tại, nhưng những kinh nghiệm lần trước đã mách bảo ông ta, tốt nhất đừng gió chiều nào theo chiều ấy quá sớm, nếu không người thảm nhất sẽ là chính bản thân ông ta.

Phùng Dũng Cống hừ một tiếng: "Muốn văn bản thủ tục chứng minh gì hả? Tiệm trang sức này không phải của con rể tôi sao, giấy tờ để thêm sau cũng được".

"Cho dù Diệp Hoan có tự mình đến đây nói cửa hàng này là của hắn ta cũng không ai thừa nhận cả!"

Âm thanh vừa vang lên thì mọi người đã quay đầu lại, thấy là Bạch Diệc Phi thì mấy người Phùng Dũng Cống vừa ngạc nhiên vừa tỏ vẻ mỉa mai.

"Bạch Diệc Phi, mày còn mặt mũi tới nơi này hả?", Tiêu Vinh Đào khinh miệt cười.

Phùng Dũng Cống nghe xong cũng có chút bỡ ngỡ, cảnh tượng bị đánh mấy ngày trước hiện lên rõ mồn một trước mắt, hiện giờ máu ứ đọng còn chưa tan: "Bạch Diệc Phi, mày tới đây làm gì?"

"Mày tới đây cũng vô dụng thôi, cửa hàng này là của tao!"

Trương Vinh thở phào một hơi, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng đến, nếu anh không đến chỉ sợ mình ông ta không chống đỡ nổi.

Bạch Diệc Phi không đến chỗ Trương Vinh mà đứng đối diện Phùng Dũng Cống, anh cười lạnh một tiếng nói: "Vì sao tôi lại không còn mặt mũi tới đây hả? Ngược lại mấy người cũng mặt dày mày dạn nhỉ?"

"Muốn bị tôi đánh thêm đúng không?"

Tiêu Vinh Đào nghiêm nghị quát lớn: "Bây giờ mày không còn là chủ tịch Hầu tước nữa rồi, mẹ nó, mày kiêu ngạo cái đéo gì!"

Tiêu Vinh Đào rất hận Bạch Diệc Phi, lúc trước Bạch Diệc Phi đã khiến nhà gã phá sản, gia đình gã khi đó hoàn toàn không có sức chống đỡ, cả đời gã cũng không quên được khoảng thời gian đó!

Tất cả là do Bạch Diệc Phi làm, gã muốn Bạch Diệc Phi nếm thử mùi vị đó!

Hiện giờ Bạch Diệc Phi đã phá sản, trong tay không còn gì nữa, cuối cùng cũng chỉ là thằng nhà quê mà thôi.

Cho nên tại sao Bạch Diệc Phi có thể kiêu ngạo đến vậy chứ?

Bạch Diệc Phi lạnh nhạt lướt qua: "Cửa hàng này là của tôi!"

"Ha ha…", Tiêu Vinh Đào như thể vừa nghe một câu chuyện cười.

"Cửa hàng trang sức này là của mày ấy hả? Mày đang đùa tao à? Con mẹ nó, mày không còn là chủ tịch Hầu Tước nữa rồi, chẳng lẽ mày còn muốn chiếm tài nguyên của Hầu Tước hả?"

"Hơn nữa cửa hàng này là của tổng giám đốc Phùng, mà tổng giám đốc Phùng lại là bố vợ chủ tịch Diệp, chủ tịch Diệp chỉ cần nói một câu thì mày sẽ phải ngoan ngoãn giao ra!"

Phùng Dũng Cống cũng rất mất hứng: "Bạch Diệc Phi, cửa hàng này là của con rể tao, tao chỉ cần nói một tiếng thì mày không muốn cũng phải nôn ra".

Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Ai nói cho mấy người biết cửa hàng này là của Hầu Tước?"

"Gì cơ?"

Phùng Dũng Cống và Tiêu Vinh Đào trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ không phải dùng danh nghĩa của Hầu Tước mua lại hả?

Tiêu Vinh Đào hoàn hồn, gã chất vấn lại: "Mày có ý gì?"

"Cửa hàng này là tôi dùng danh nghĩa của mình mua lại, không liên quan tới Hầu Tước", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.

Đồ trang sức ở đây cũng là do anh dùng danh nghĩa cá nhân mua lại, như vậy chứng tỏ nó không có chút dính líu gì đến Hầu Tước.

Mà Phùng Dũng Cống vừa nói nếu là đồ của Hầu Tước, ông ta chỉ cần nói với Diệp Hoan một tiếng thì Diệp Hoan sẽ cho ông ta, nhưng không phải đồ của Hầu Tước thì Diệp Hoan sẽ không thể quyết định được.

Trương Vinh đứng một bên thầm nghĩ thật sự may mắn, may mắn vì ông ta đã chịu đựng được đến phút này, chỉ cần Bạch Diệc Phi đến thì mọi chuyện sẽ đảo ngược!

Mà những người xung quanh cũng sợ hãi, may vừa rồi Trương Vinh đã kịp ngăn cản bọn họ lại, không thì Bạch Diệc Phi xử xong vụ này sẽ xử đến họ mất.

Thật ra bọn họ nghĩ hơi nhiều rồi, Bạch Diệc Phi đâu có tâm trạng đi xử lý ai, thái độ của bọn họ cũng không có gì sai, may mà nhờ Trương Vinh ngăn lại kịp thời.

Phùng Dũng Cống sửng sốt trong chốc lát: "Đúng là do mày mua hả? Sao có thể chứ? Mày làm gì có nhiều tiền như vậy?"

Bạch Diệc Phi nhìn Phùng Dũng Cống: "Không liên quan đến ông, hiện giờ ông không có tư cách đứng đây nói chuyện với tôi, tôi cho các người ba phút, lập tức rời khỏi đây nhanh!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio