Từ Lãng không theo kịp xe của Bạch Diệc Phi, hiện tại thực lực của Bạch Diệc Phi cũng không thua kém gì bọn họ cho nên anh ấy có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa đúng như Bạch Diệc Phi nói, bây giờ đã muộn thế này rồi, chính là lúc bọn họ ít cảnh giác nhất, sẽ không dễ bị phát hiện.
Bạch Diệc Phi lái xe đến khu biệt thự Thanh Uyển, anh biết giờ đã muộn thế này rồi, nếu như anh đi vào từ cửa chính thì sẽ rất lộ liễu, mà cửa còn lại thì gần như không thể vào được, cho nên anh quyết định lái xe thẳng đến mặt bên cạnh của khu biệt thự.
Ở khu vực này có một hàng rào bằng sắt sắc nhọn quây lại xung quanh, chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ bị chọc vào người gây thương tích.
Trong lòng Bạch Diệc Phi bây giờ không để ý được nhiều thứ như vậy, anh tìm đúng vị trí mà camera an ninh không thể quay được sau đó dồn sức nhào người lên túm chặt lấy hai thanh sắt của hàng rào, cuối cùng đạp chân lên mượn lực nhảy vào bên trong.
Anh nhanh chóng tìm đến căn biệt thự số , bây giờ bên ngoài biệt thự ngoài đèn đường ra thì không còn ánh sáng nào khác, vừa hay có thể che chắn cho Bạch Diệc Phi an toàn.
Bạch Diệc Phi muốn gặp Lý Tuyết, đương nhiên anh cũng không thể đi vào một cách bình thường, anh không thể vào bằng cửa chính mà phải nhảy tường để lẻn vào.
Vì vậy Bạch Diệc Phi đi vòng quanh căn biệt thự để kiếm được một ô cửa sổ, sau đó bám vào đường ống nước leo lên.
Vài phút sau, Bạch Diệc Phi trèo đến gần ô cửa sổ, nhìn vào bên trong liền phát hiện trên giường có một người đang nằm ngủ nhưng lại không nhìn rõ người đó là ai, chỉ đành phải bật người chui vào.
Sau khi bước vào, Bạch Diệc Phi vô cùng vui sướng nhận ra người đang nằm trên giường lại chính là Lý Tuyết!
Vận may của anh khá tốt, vừa mới leo lên ô cửa sổ đầu tiên đã tìm thấy Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm ở bên giường nhưng lại không dám phát ra âm thanh vì anh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lý Tuyết, anh cũng sợ làm động đến người canh gác trong biệt thự mà làm lộ hành tung của anh.
Lý Tuyết lúc này đang ngủ rất ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như vậy, không hề thay đổi chút nào.
Bạch Diệc Phi càng nhìn càng phải cố gắng kiềm chế bản thân để không hôn cô.
Anh không thể chạm vào cô, bởi một khi chạm vào thì anh sẽ không còn có thể kiềm chế được tình cảm của mình nữa.
Bạch Diệc Phi chỉ có thể ngồi xổm bên giường lẳng lặng nhìn Lý Tuyết say ngủ, cho dù cô đang nằm ngủ nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy anh có thể nhìn cô cả ngày cũng không thấy chán.
Nhưng anh không có nhiều thời gian như vậy cho nên sau khi nhìn cô hơn nửa tiếng thì anh mới bịn rịn đứng dậy.
Do ngồi xổm quá lâu nên chân bị tê, lúc anh đứng dậy suýt chút nữa thì ngã nhào lên giường, cũng may mà Bạch Diệc Phi gắng gượng chịu đau mà chống đỡ thân mình nên không bị ngã xuống.
Bạch Diệc Phi tranh thủ thời gian chờ cho chân hết tê để tiếp tục ngắm Lý Tuyết thêm một lúc nữa, đợi đến sau khi chân anh bình thường trở lại liền xoay người định rời đi.
Chỉ là đúng vào lúc anh xoay người thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh lười biếng kèm chút kinh ngạc: “Bạch Diệc Phi?”
Cả cơ thể Bạch Diệc Phi khựng lại, không dám động đậy, anh do dự không biết mình nên xoay người lại hay là nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi.
Lý Tuyết giữa đêm tự nhiên tỉnh lại, cô cũng không biết vì sao mà mình lại tỉnh, có lẽ là bởi vì cảm nhận được Bạch Diệc Phi ở đây.
Lý Tuyết thấy anh vẫn ngây ra đứng đó liền lật chăn đứng dậy, cô ở phía sau lưng anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chồng…”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi không thể kiềm chế được nữa, anh vội vàng xoay người ôm thật chặt Lý Tuyết vào lòng: “Vợ ơi…”.
Lý Tuyết cũng ôm chặt Bạch Diệc Phi, cảm nhận được độ ấm trên cơ thể của anh, trong lòng cô cuối cùng cũng thấy yên tâm.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi mới buông Lý Tuyết ra: “Anh phải đi rồi”.
"Có phải anh gặp nguy hiểm không?”
Lúc trước Lý Tuyết không hiểu tại sao mình lại bị nhốt đến đây nên cô đoán rằng là do Bạch Diệc Phi gặp phải nguy hiểm, nhưng cô lại không hề biết người nhốt cô là ai, cho nên cũng không thể nhắc nhở Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không gật đầu mà trả lời cô: “Xảy ra chút chuyện, hơi rắc rối một chút, nhưng mà sẽ giải quyết ổn thoả thôi nên em đừng lo lắng”.
“Vậy hôm nay anh đến cứu em ra sao?”, Lý Tuyết hỏi xong thì lại thấy khó hiểu, bởi vì lúc nãy cô thấy anh dường như đang định rời đi một mình chứ không phải là đến đưa cô đi cùng.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài: "Tuyết Nhi, em ở lại đây, em ở đây sẽ an toàn hơn là đi cùng với anh”.
Đây là sự thật, cho dù biết Lý Tuyết bị Vương Lâu nhốt lại nhưng anh không thể phủ nhận rằng, ở đây an toàn hơn nhiều, không có ai biết được Lý Tuyết ở đâu, anh cũng trút được nỗi lo về sau.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi lại không thể giải thích được, Vương Lâu có tiền để thôn tính Hầu Tước là thật, cậu ta liên hợp với Liễu Chiêu Phong đối phó với anh cũng là thật, nhưng mà vì sao Vương Lâu lại còn làm như vậy?
Rõ ràng cậu ta là đang giúp anh, giúp anh có thể thoải mái đi giải quyết hết đám người kia mà không cần lo lắng đến sự an nguy của Lý Tuyết.
Suy nghĩ cẩn thận một chút thì mối quan hệ giữa Lý Cường Đông và Vương Lâu là gì?
Là bởi vì Lý Cường Đông cho nên Vương Lâu mới bảo vệ Lý Tuyết hay không?
Càng nghĩ càng thấy mọi thứ mờ mịt, càng khiến cho anh không nhìn ra được vấn đề.
Lý Tuyết cắn môi không nói gì, Bạch Diệc Phi có thể nói ra câu này tức là tình hình thực sự rất nguy hiểm, điều này khiến cho Lý Tuyết càng thấy lo lắng hơn.
Nhưng Lý Tuyết biết, cô chính là điểm yếu của Bạch Diệc Phi, nếu như cô rời khỏi đây sẽ chỉ làm liên luỵ đến anh, khiến cho anh bị bó buộc chân tay không thể làm gì, thậm chí còn có thể hại chết anh nữa.
Vì vậy, Lý Tuyết nhẹ giọng nói: "Em biết rồi, em ở đây đợi anh tới đón em”.
...
Trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.
Lâm Cuồng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm Bạch Khiếu ở phía đối diện: "Mới sáng sớm đã tìm tôi tới đây làm gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy người anh trai này của tôi đến bây giờ vẫn mù tịt không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tôi thấy không nhịn nổi nữa mà thôi”, Bạch Khiếu cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Vẻ mặt của Lâm Cuồng nghiêm túc nói: "Ý cậu là gì?"
Bạch Khiếu đặt tách trà xuống, nói bằng giọng đều đều: “Ừm, việc của Lương Minh Nguyệt, thực ra là cái bẫy do tôi gài”.
Lâm Cuồng sửng sốt: "Cậu gài bẫy ông già nhà cậu?”
“Ừ”, Bạch Khiếu hờ hững gật đầu: “Yên tâm, ông ấy biết là tôi làm”.
Sắc mặt Lâm Cuồng có chút quái dị: “Ông ấy biết là cậu, còn tự nguyện nhảy vào cái bẫy của cậu à? Sao thế được?”
“Tại sao lại không thể?”, Bạch Khiếu hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng ông ta ngốc lắm à? Ông ta cực kỳ thông minh đó, chẳng qua là gần đây rảnh quá không có việc gì làm cho nên mới muốn tìm chút chuyện để làm mà thôi”.
Lâm Cuồng không biết phải nói gì, đây là cách mà hai bố con ở chung với nhau hay sao?
Bạch Khiếu liếc nhìn Lâm Cuồng: “Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng là anh trai tôi không biết chuyện này, hơn nữa anh ta còn chưa biết được cô thư ký xinh đẹp của mình sắp xảy ra chuyện rồi”.
“Cái gì?”, Lâm Cuồng đứng bật dậy: “Thư ký xinh đẹp? Long Linh Linh? Liên quan gì đến cô ấy?”
Lúc Lâm Cuồng nói thì cậu ta đã nhớ ra Long Linh Linh thư ký của Bạch Diệc Phi, cậu ta cũng biết chuyện Long Linh Linh đã lấy đi một lượng vốn lớn, nhưng mà cậu ta chỉ nghĩ đơn giản là Long Linh Linh ăn trộm tiền mà thôi chứ không hề nghĩ đến nguyên nhân sâu xa.
Bạch Khiếu nhún vai: "Mang theo một số tiền lớn như vậy trốn mất, cậu nói xem, cậu có đi tìm cô ta không?”
“Ý cậu là cô ta đã bị tìm thấy rồi?”, Lâm Cuồng nhíu mày.
Bạch Khiếu hừ mũi: "Cậu cũng không tính là quá ngốc".
Lâm Cuồng đen xì mặt: "Sau này đừng có tìm tôi nữa, tôi đi đây”.
"Mới đến đã đi luôn rồi à? Không ăn sáng với tôi à?”, Bạch Khiếu ung dung gọi với theo.
Lâm Cuồng không thèm quay đầu lại: "Còn không đi thì không kịp nữa rồi”.
Bạch Khiếu nhún vai, cũng không gọi cậu ta lại nữa, hắn biết Lâm Cuồng sẽ đi nói cho Bạch Diệc Phi biết tin tức này, đây cũng chính là mục đích của hắn ngày hôm nay.
...
Buổi sáng, giờ hơn, Bạch Diệc Phi đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Ai đó? Mới sáng ngày ra”, Bạch Diệc Phi buồn ngủ không chịu nổi, đến giờ anh mới ngủ được có hơn ba tiếng.
“Alo, anh Bạch, mau đi cứu thư ký của anh đi, cô ấy bị người ta tìm thấy rồi”, giọng nói của Lâm Cuồng phát ra trong điện thoại nghe có vẻ rất sốt ruột.
Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo, bật người ngồi dậy: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Cuồng đơn giản kể lại việc mà Bạch Khiếu nói cho cậu ta, sau đó sốt ruột nói: “Bây giờ anh mau mau bảo người đi tìm cô ấy đi, nếu không cô ấy rất có khả năng sẽ mất mạng đó”.
“Biết rồi, cảm ơn nhé”, nói xong Bạch Diệc Phi ngắt luôn điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi liền gọi ngay cho Trương Hoa Bân nói với anh ta tăng cường lực lượng tìm kiếm, đồng thời cũng điều động những nguồn lực khác để cùng tìm người.