"Đây là ý của mẹ tôi", Diệp Hoan dừng một giây: "Mẹ tôi hy vọng tôi làm như vậy".
Bạch Diệc Phi im lặng.
Mỗi đằng sau ánh hào quang đều có những câu chuyện u ám không muốn người khác biết.
Giờ phút này Bạch Diệc Phi vô cùng đồng cảm.
Bạch Diệc Phi không lên tiếng, anh chỉ cầm ly rượu chạm với ly của Diệp Hoan một cái, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Diệp Hoan cũng một hơi uống cạn, sau đó hai người lại rót đầy.
Bạch Diệc Phi cầm ly rượu, anh vuốt ve một lúc rồi mới hỏi: "Anh nói với tôi những thứ này là có ý gì?"
"Không có gì, chỉ đơn thuần muốn tìm một người nói chuyện thôi", Diệp Hoan lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu.
Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan cũng không nói gì nữa, hai người mỗi người cầm một ly rượu nhìn về phía biển đêm.
Hồi lâu Diệp Hoan mới để ly xuống, gã lạnh nhạt nói: "Mẹ tôi muốn tôi chăm sóc tốt cho Tiên Tiên và em gái, tôi sẽ làm".
"Nhưng mẹ tôi không muốn tôi đi điều tra chân tướng, điều này tôi không làm được!"
"Là đàn ông, nếu ngay cả những chuyện này cũng trốn tránh không tìm ra sự thật, thì thật sự không đáng mặt đàn ông".
"Cho nên tôi sẽ đi điều tra chân tướng, cho đến khi tìm được chân tướng, trả được thù mới thôi".
"Tôi nhất định phải có được vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải này!"
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn gã một cái, anh thản nhiên nói: "Tôi hiểu ý anh".
"Tôi cũng có người muốn bảo vệ".
Bạch Diệc Phi nói xong thì uống một hớp rượu, anh lại nói: "Thật ra tôi vốn không nghĩ đến việc tranh cử, thậm chí không nghĩ đến việc sẽ thừa kế tập đoàn Hầu Tước và nhà họ Bạch".
"Mong muốn của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn cùng vợ mình, mẹ và em gái, cả nhà sống yên ổn qua ngày".
"Thật đơn giản", Diệp Hoan gật đầu.
Bạch Diệc Phi lại tự giễu: "Đối với tôi mà nói nó không đơn giản chút nào, ngược lại nó thật sự là một mong muốn xa vời".
Diệp Hoan quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi chưa từng nghĩ muốn đối đầu với bất cứ ai, những chuyện này đều là do các người ép tôi!"
"Là các người từng bước từng bước ép tôi, từng bước từng bước khiến cho tôi không thể không đối đầu với các người".
"Nếu như ngay từ đầu mấy người đã có lòng tốt, nếu như không chống lại tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện kia!"
"Mỗi người đều có thứ muốn bảo vệ, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải đi phá hoại thứ người khác muốn bảo vệ".
"Điều này không công bằng!"
"Cho nên tôi sẽ không nhượng bộ nữa".
Sau khi Bạch Diệc Phi nói xong thì uống nốt rượu, anh buông ly xuống đứng lên nói: "Cảm ơn rượu của anh, nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo anh, quản lý người phụ nữ của anh cho tốt, nếu không tôi cũng không ngại tự mình xử lý cô ta đâu!"
"Anh dám!", Diệp Hoan nặng nề để ly rượu xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Anh thấy tôi có dám không?"
"Còn nữa, mặc dù anh nói với tôi sẽ quyết tâm bảo vệ cô ta, nhưng nói thật, anh chỉ hoàn thành di nguyện của mẹ anh mà thôi, trong lòng anh thật ra cũng không quan tâm tới bản thân người đó".
"Hơn nữa anh còn có thù phải báo, làm việc khó tránh khỏi có chỗ kiêng dè, tôi và anh không giống nhau".
Sau khi Bạch Diệc Phi nói xong thì xoay người rời đi.
Diệp Hoan lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Diệc Phi đang rời đi xa, gã cắn răng nói: "Chờ xem!"
…
Bạch Diệc Phi hiểu ý của Diệp Hoan.
Diệp Hoan nói với anh nhiều như vậy, đơn giản là muốn anh bỏ qua cho Phùng Tiên Tiên.
Trước kia anh vì chuyện của Tần Hoa mà làm ra những chuyện gì thì mọi người đều biết cả, cho nên gã sợ anh sẽ trả thù Phùng Tiên Tiên, cho nên gã mới nói Phùng Tiên Tiên là người gã muốn bảo vệ.
Do đó Bạch Diệc Phi mới nói như thế với Diệp Hoan.
Nhưng ai cũng có người muốn bảo vệ, anh sẽ không vì Diệp Hoan muốn bảo vệ cô ta mà cứ để mặc cho cô ta gây phiền toái cho mình, cô ta cũng không phải người dễ để người ta uốn nắn.
Mà Diệp Hoan còn có thù phải báo, gã làm việc ắt sẽ có chỗ kiêng dè, không như anh. Anh chỉ cần bảo vệ người mình muốn bảo vệ là được rồi.
Chờ đến khi Bạch Diệc Phi quay lại phòng khách thì hội đấu giá vẫn còn tiếp tục.
Bạch Diệc Phi ngồi xuống, anh nhìn Lý Tuyết một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Có vừa ý cái gì không?"
Lý Tuyết lắc đầu.
Vương Lâu thấy vậy thì chen miệng nói: "Thuyền đã quay lại đúng lộ trình rồi".
Bạch Diệc Phi gật đầu, vừa rồi ở bên ngoài anh cũng đã thấy, đúng là đã quay lại, cũng đúng lúc ngày mai là ngày cuối cùng.
"Cậu có vừa ý thứ gì không?", Bạch Diệc Phi hỏi Vương Lâu.
Vương Lâu cũng lắc đầu: "Tôi không hứng thú với những thứ này".
Bạch Diệc Phi nhún vai, hầu như đều là các bức thư pháp cổ, đúng là không có hứng thú thật, vì vậy Bạch Diệc Phi nhìn sang Lý Tuyết rồi nói: "Vợ à, dù sao cũng không thích, hay chúng ta về sớm nghỉ ngơi một chút?"
Lý Tuyết bỗng khựng lại, khuôn mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, cô còn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh... nghĩ gì vậy?"
Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh nở nụ cười đen tối: "Vợ à, em nói xem?"
Hai ngày nay tâm trạng anh luôn căng thẳng, bây giờ rất vất vả lắm mới có thể thả lỏng một chút, Bạch Diệc Phi đương nhiên muốn làm chút chuyện vợ chồng rồi.
Hơn nữa trên du thuyền này không có nhiều người dẫn vợ tới.
Lý Tuyết thẹn thùng trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Muốn về thì anh về đi, em xem thêm một lúc nữa".
Bạch Diệc Phi nào có chịu, anh kéo Lý Tuyết: "Vợ à, phải về cùng nhau chứ!"
Lý Tuyết thấy vậy thì dường như có chút do dự, cô nhìn Vương Lâu bên cạnh lần nữa, thấy Vương Lâu đang tập trung xem đấu giá thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô định thỏa hiệp.
Đúng lúc ấy người chủ trì hội đấu giá bỗng đổi giọng, là phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô, Hứa Xương.
"Xin chào mọi người".
"Tôi sẽ không nói vòng vo, tiếp theo tôi sẽ giới thiệu tâm điểm đồ bán đấu giá lần này".
"Món đồ này rất quan trọng".
Bạch Diệc Phi ngừng một lát, anh có chút nghi ngờ, quan trọng sao? Chắc chắn là giới thiệu đồ đấu giá không đấy?
Trong phút chốc Bạch Diệc Phi có chút tò mò, anh quyết định ở lại xem thử.
Lý Tuyết tất nhiên cũng tò mò, cho nên Bạch Diệc Phi không đi thì cô cũng ở lại theo.
Mọi người cũng vừa nghi ngờ vừa tò mò.
Hứa Xương nhìn mọi người rồi cười một tiếng, anh ta giơ lên một thứ giống như bộ bài tây: "Thấy đồ trong tay tôi rồi chứ?"
"Cái này gọi là thẻ thăng cấp".
"Vòng thứ hai đã kết thúc, cuối cùng đã chọn ra hai mươi ứng cử viên thăng cấp, như vậy trong vòng cuối cùng sẽ chọn ra ba người thăng cấp từ hai mươi ứng cử viên đã trúng tuyển".
"Cái gì?"
Mọi người mất bình tĩnh.
Ban đầu mọi người chỉ cho là có ba vòng tuyển chọn, nói đúng ra là ở vòng cuối cùng sẽ trực tiếp chọn ra người thích hợp từ hai mươi ứng cử viên.
Bây giờ lại tăng thêm một vòng.
Lúc này Hứa Xương vẫn tiếp tục nói: "Trong tay tôi có ba tấm thẻ thăng cấp, chỉ cần có được nó thì có thể thuận lợi tiến vào vòng cuối cùng".
"Mẹ kiếp! cái mẹ gì thế này?"
"Cái này thật sự không công bằng?"
"Hai mươi vào ba, vừa đúng là ba tấm thẻ thăng cấp, có phải vòng tuyển chọn thứ ba đã bắt đầu không?"
"Vậy nếu không có ai trong hai mươi người đấu giá được thì sao?"
Câu hỏi này được nêu ra trước mọi người, Hứa Xương trả lời: "Cho dù có nằm trong top hay không, chỉ cần lấy được thẻ thăng cấp là có thể thăng cấp vô điều kiện".
Dứt lời mọi người trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp, anh ta làm ra việc này mà không xấu hổ sao?
Như thế thì hai đợt tuyển chọn hai ngày trước còn có ý nghĩa gì nữa? Định đùa bọn họ sao?
Bạch Diệc Phi ngây người hồi lâu, sau đó anh mới nghĩ sâu xa hơn, làm như vậy rõ ràng không phải để moi tiền sao?