Vì chỉ có một người nên chỉ có thể chọn Bạch Diệc Phi làm chủ tịch!
Diệp Hoan được Phùng Tiên Tiên nhắc nhở nên đột nhiên nhìn về phía Bạch Diệc Phi, chẳng lẽ Bạch Diệc Phi thật sự làm như thế chỉ để đối phó với gã?
Không, Bạch Diệc Phi sẽ không làm vậy!
Bạch Diệc Phi không ngốc, sẽ không vì một lần này mà dốc cạn hết tất cả tài sản!
Lý Tuyết và Vương Lâu không phản ứng gì, bởi vì bọn họ biết lần này Bạch Diệc Phi sẽ không ra giá nữa.
"Chủ tịch Diệp, đây là vòng cuối cùng rồi, anh có ý định từ bỏ sao?", Bạch Diệc Phi ăn chắc vị trí chủ tịch nên đã khiến Diệp Hoan rơi vào tình thế bắt buộc phải đối đầu, mà đây còn là tấm thẻ thăng cấp cuối cùng, đồng nghĩa với cơ hội cuối cùng.
Diệp Hoan thấy vậy thì cắn răng giơ bảng lên: ", tỷ!"
Mọi người thấy vậy thì thầm cảm thán: Xem ra tấm thẻ thăng cấp cuối cùng này sẽ là của chủ tịch Diệp rồi.
Phùng Tiên Tiên thấy Diệp Hoan ra giá thì đắc ý ngẩng đầu lên, lần này cuối cùng Diệp Hoan cũng chịu ra giá, cô ta thở phào một hơi, không còn bực bội nữa.
Diệp Hoan nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, gã thầm nghĩ: Anh nên biết điều một chút, tốt nhất đừng trả giá nữa!
Bạch Diệc Phi không để ý đến ánh mắt của Diệp Hoan, anh bình tĩnh ngồi đó, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Xương trên sân khấu.
Mọi người thấy Bạch Diệc Phi yên lặng không ra giá thì nghĩ anh không theo nữa?
Cũng đúng, nếu cả ba tấm đều trong tay Bạch Diệc Phi thì bọn họ ở đây làm gì nữa?
Diệp Hoan thấy Bạch Diệc Phi không trả giá nữa thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Xương lập tức mở miệng: ", tỷ lần đầu tiên!"
", tỷ lần thứ hai!"
", tỷ lần thứ ba! Chốt!"
"Chúng ta cùng chúc mừng Diệp Hoan của tập đoàn Diệp Thị, cuối cùng cũng có được một tấm thẻ thăng cấp!"
Tiếng nói vừa dứt thì lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Cuối cùng buổi đấu giá này cũng kết thúc.
Mà ba tấm thẻ thì có hai tấm thuộc về Bạch Diệc Phi, còn Diệp Hoan của tập đoàn Diệp Thị chỉ có một tấm thẻ thăng cấp, xem ra Diệp Hoan vẫn bị Bạch Diệc Phi ép.
Mọi người lập tức thấy rõ được tình thế, bọn họ nhân cơ hội này tâng bốc nịnh bợ.
"Chúc mừng chủ tịch Bạch!"
"Chúc mừng chúc mừng!"
Phùng Tiên Tiên thấy mọi người rối rít đến chúc mừng Bạch Diệc Phi thì bất mãn nói: "Một lũ nịnh bợ!"
Diệp Hoan bình tĩnh, không nói gì.
Thật ra giá ba tấm thẻ thăng cấp hôm nay đều như nhau, mỗi tấm thẻ thăng cấp đều giá , tỷ.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết coi như tính thành một, nếu tính trung bình thì bọn họ mất hẳn tỷ?
Như vậy buổi đấu giá này người được lợi nhất không phải là liên minh doanh nghiệp thủ đô sao.
Đấu giá lúc bắt đầu thì không nói, nhưng về sau giá cả còn tăng vọt hơn cả tỷ!
Hứa Xương vui mừng tuyên bố buổi đấu giá kết thúc, sau đó thì rời đi.
…
Trong một khoang nghỉ ngơi, sau khi nghe thấy tiếng "mời vào" không biết của ai thì Hứa Xương lập tức đẩy cửa vào.
Cửa đóng lại, sau đó có người khẽ cười một tiếng: "Nằm không kiếm được tỷ như vậy, đúng là hời ghê!"
"Đúng thế!", Hứa Xương vui vẻ đáp lại.
Người nọ lại nói: "Chẳng trách người của liên minh doanh nghiệp thủ đô đều muốn tới đây, nhưng đáng tiếc số tiền này cuối cùng vẫn không thuộc về anh?"
"Ai bảo tôi có quan hệ rộng cơ chứ?", Hứa Xương ngồi xuống, khuôn mặt anh ta nở nụ cười châm biếm.
Dứt lời thì lại có một tiếng nói vang lên: "Quan hệ rộng thì rộng, nhưng số tiền đó đều là của nhà họ Diệp và nhà họ Bạch? Anh yên tâm thoải mái cầm tiền hả?"
Hứa Xương ngừng một lát, sau đó anh ta phản bác: "Tại sao không thể? Đây là một cuộc đổi chác công bằng, mọi cuộc đấu giá đều như vậy, ai có thể bảo tôi sai?"
"Hơn nữa tôi cũng cho bọn họ một hy vọng, không phải sao?"
"Nhưng cuối cùng chỉ có một người lấy được hy vọng đó!"
"Hầy… cái này cũng không nên trách tôi! Cạnh tranh mà, có người thắng thì ắt cũng phải có kẻ thua, đây không phải là chuyện bình thường sao?", Hứa Xương vừa nghĩ tới điều gì đó, giọng nói cũng không còn cứng rắn như trước nữa.
Lại có tiếng nói vang lên: "Nói cũng đúng, dù sao cũng là đánh bạc, có thua thì có thắng. Huống chi tiền đó đều là do anh ta kiếm được, không liên quan gì đến nhà họ Bạch".
"Nói vậy thì tiền của Diệp Hoan cũng giống như tiền của nhà họ Diệp rồi".
Hứa Xương nghe vậy thì lập tức gật đầu, anh ta càng tự tin: "Cho nên tôi mới yên tâm thoải mái kiếm tiền".
Giọng nói ẩn nấp trong bóng tối lại vang lên lần nữa: "Nghe nói anh làm việc dựa vào liên minh doanh nghiệp thủ đô, nhưng sao tôi lại cảm thấy không đơn giản như vậy chứ?"
"Cứ đùa hoài", Hứa Xương lạnh lùng cười, anh ta không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào.
"Với tình hiện hiện giờ thế này, người đứng sau đã muốn ra tay chưa?"
"Nếu còn chưa ra tay nữa..."
"Nếu còn chưa ra tay thì có nghĩa là trong chúng ta…"
"Tối nay..."
…
Đại hội kết thúc, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cùng nhau trở về khoang nghỉ ngơi.
"Ôi..."
Bạch Diệc Phi than thở lần này đã là lần thứ tám, chủ yếu vẫn là vì việc bỏ ra tỷ mua hai tấm thẻ thăng cấp, tỷ đó, không đau sao được.
Lý Tuyết thấy vậy thì chủ động kéo cánh tay Bạch Diệc Phi: "Chồng à…"
Bạch Diệc Phi lập tức thu lại vẻ mặt đau lòng, anh dịu dàng nhìn Lý Tuyết: "Sao thế vợ?"
Lý Tuyết mím môi an ủi: "Ngày mai có thể biết kết quả cuối cùng rồi, chúng ta có / cơ hội, mặc dù bỏ ra rất nhiều nhưng ít ra chúng ta cũng có cơ hội lớn, không phải sao?"
"Vợ nói đúng", Bạch Diệc Phi khẽ mỉm cười, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như chúng ta được chọn, vậy chắc chắn phải đến thành phố Bắc Hải, vợ à..."
"Sao thế?", Lý Tuyết chớp mắt.
Bạch Diệc Phi hỏi: "Rời khỏi thành phố Thiên Bắc nơi em đã sống hơn năm, em làm được không?"
Lý Tuyết hơi ngừng lại, tất nhiên cô không nỡ rồi, hơn nữa không có Bạch Diệc Phi thì cô ở nơi đó còn có ý nghĩa gì?
Nhưng Lý Tuyết vẫn có suy nghĩ riêng, cô sợ rằng nếu bản thân liên tục ở bên cạnh Bạch Diệc Phi thì sớm muộn gì cũng có ngày bị phát hiện ra chuyện không thể sinh con, hơn nữa còn bị người ta bàn ra tán vào, đến lúc đó…
Lý Tuyết không dám nghĩ nhiều, cô miễn cưỡng cười một tiếng: "Đương nhiên không nỡ rồi, nhưng…"
Không đợi Lý Tuyết nói xong thì Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: "Nếu vợ không nỡ vậy chúng ta không tranh cử nữa, chúng ta sẽ sống ở thành phố Thiên Bắc!"
"Không được!", Lý Tuyết lập tức nghiêm túc: "Chúng ta đã bỏ ra tỷ mới có được thẻ thăng cấp, sao có thể từ bỏ được? Nếu từ bỏ không phải sẽ lỗ hơn sao? Anh không xót hả?"
Bạch Diệc Phi: "..."
"Nhưng anh không muốn khiến em buồn", Bạch Diệc Phi nói rất chân thành.
Trong lòng Lý Tuyết rất cảm động, Bạch Diệc Phi làm như vậy càng khiến cô không bỏ được anh.
…
Hai người vừa nói tới đây thì nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, bọn họ nghe được tiếng bảo vệ quát tháo.
"Không xong rồi! Có mấy chục chiếc thuyền đang tiến rất nhanh đến đây!"
"Mau đi thông báo cho chủ tàu!"
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thầm giật thót!
Đến rồi!
Mấy chục chiếc thuyền từ khắp nơi tiến đến gần du thuyền.
Nghe được tiếng kêu thì mọi người hầu như không quay lại khoang nghỉ ngơi, mà ở lại hết trên boong tàu.
Bạch Diệc Phi lên boong tàu, một lát sau thuyền nhỏ đã đến dưới du thuyền, sau đó nhanh chóng lấy dây thừng ra trèo lên trên.
Thấy những dây thừng này thì mọi người rối rít lui về phía sau, bọn họ thấy cảnh này thì sợ chết khiếp.
Những người đó bám vào dây thừng leo lên với tốc độ rất nhanh!