Phùng Tiên Tiên lập tức chất vấn: "Phiếu của những người khác đâu? Ngoại trừ lá phiếu này không còn ai bỏ phiếu cho anh ấy nữa hay sao?"
Hứa Xương gật đầu: "Đúng là chỉ có một mình Diệp Giả bầu cho Diệp Hoan".
“Làm sao có thể như vậy?”, Phùng Tiên Tiên không thể tin được.
Hứa Xương không trả lời câu hỏi của Phùng Tiên Tiên mà quay sang hỏi Bạch Vân Bằng và Lâm Dụ Xương: "Phiếu của nhà họ Bạch và nhà họ Lâm đều bầu cho Lý Tuyết, đúng không?”
“Đúng”, Hai người cùng lúc gật đầu.
Hứa Xương mỉm cười gật đầu: “Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng bầu cho Lý Tuyết, như vậy Lý Tuyết có phiếu, số phiếu bầu này, có vấn đề gì không?”
"Cái gì?"
Những người có mặt tại đây không kiềm được sự kinh ngạc mà xôn xao hết cả lên.
Tính như vậy thì quả thực số phiếu bầu này không có vấn đề gì cả.
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là, tại sao lại bỏ phiếu cho Lý Tuyết?
Phùng Tiên Tiên là người nghĩ gì nói nấy không giữ được trong lòng nên mở miệng hỏi thẳng: “Tại sao lại bầu cho Lý Tuyết?”
“Ông đây thích bầu cho ai thì bầu, ông đây quyết là được, cô làm được gì không?”, Hứa Xương lạnh mặt hầm hừ: “Còn về việc hai người khác, làm sao tôi biết được?”
Sắc mặt Phùng Tiên Tiên lập tức lại thay đổi, Diệp Hoan kịp thời kéo cô ta lại, sắc mặt gã cũng rất khó coi: “Tiên Tiên!”
Nhìn vào Phùng Tiên Tiên lúc này, Diệp Hoan cảm thấy cô ta quả thực ngu như heo.
Lúc này, Bạch Vân Bằng lên tiếng: “Lý Tuyết là con dâu tôi, tôi bỏ phiếu cho nó thì có vấn đề gì không?”
Lâm Dụ Xương thì hờ hững nói: "Tôi nghĩ, tôi bầu cho ai thì có liên quan gì đến mấy người hay sao? Chẳng lẽ tôi bầu cho ai còn phải hỏi ý kiến cô à?”
Lời nói vừa dứt, cả hội trường liền yên lặng như tờ.
Ba người này là ai?
Một người có sự hậu thuẫn hùng hậu của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, một người là chủ của nhà họ Bạch, một người là ông Hai nhà họ Lâm, trong ba người này có ai không phải là người có uy tín có danh dự, bỏ phiếu cho ai còn phải hỏi ý kiến người khác nữa à?
Đương nhiên không cần!
Loại câu hỏi chất vấn này rõ ràng là đang tỏ thái độ bất mãn với ba người họ, càng nghiêm trọng hơn là sự thách thức đối với thân phận địa vị của ba người này.
Những người khác bất giác nhìn về hướng Phùng Tiên Tiên và Diệp Hoan, đều cảm thấy thương hại cho Diệp Hoan, thế nào mà cưới phải một người vợ ngu ngốc như vậy?
Loại câu hỏi như này mà cũng dám hỏi à? Lại còn hỏi một cách khí thế hào hùng, như lẽ đương nhiên nữa chứ.
Diệp Hoan toát hết cả mồ hôi lạnh, lập tức đứng dậy nói xin lỗi với ba người trên khán đài: "Thực xin lỗi các vị, vợ tôi không hiểu chuyện, mạo phạm đến ba vị, tôi ở đây thay mặt vợ mình xin lỗi ba vị”.
Phùng Tiên Tiên rụt người lại, cúi đầu xuống không dám mở miệng nói gì nữa.
Hứa Xương cảm thấy thái độ của mình lúc nãy quá hung hăng, lại thêm lời nói có chút thô lỗ thì cảm thấy hơi xấu hổ, bây giờ Diệp Hoan đứng ra xin lỗi, ngược lại khiến anh ta có cơ hội xuống nước mà vẫn giữ được thể diện.
"Khụ, các người nên tin tưởng vào tính công bằng của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, thêm nữa, việc bỏ phiếu cho ai e rằng không phải là việc mà các người có thể hỏi, đúng không?”
Bạch Vân Bằng và Lâm Dụ Xương đều không nói chuyện.
Diệp Hoan khom lưng gật đầu, thấp giọng nói vâng.
Diệp Giả bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày liếc nhìn Phùng Tiên Tiên, trong ánh mắt còn mang theo chút không vui nhưng cũng không nói gì.
Sau đó, trong hội trường vẫn im ắng không một tiếng động.
Vào lúc này, Bạch Diệc Phi mới thực sự ý thức được rằng, vợ của mình, Lý Tuyết, đã thắng cử trở thành chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải.
Trong một khoảnh khắc anh cứ ngỡ như mình đang mơ.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, mục đích ban đầu khi Lý Tuyết đến đây, cũng là vì Bạch Diệc Phi, cô cũng chỉ ôm hy vọng có thể giúp đỡ được cho anh, nhưng thật không ngờ lại thực sự trở thành chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp.
Lúc này, Hứa Xương lại hắng giọng: "Vậy thì, tiếp theo đây, xin mời Lý Tuyết chủ tịch nhiệm kỳ mới của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp lên đài phát biểu”.
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lý Tuyết.
Lý Tuyết cười nhẹ với Bạch Diệc Phi, sau đó tự tin đứng lên, từng bước bước lên vị trí của người dẫn chương trình.
Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh về cuộc đối thoại tối hôm qua của mình và Bạch Vân Bằng.
"Bố, con có thể xin bố một chuyện được không?”
"Chính con đã nói, đều là người một nhà, đừng nói xin với không xin cái gì”.
“Bố, bố có thể giúp con trở thành chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải không”, Lý Tuyết do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết tâm nói ra.
Lời này vừa nói xong thì Bạch Vân Bằng ngẩn ra tại chỗ.
Ông không ngờ được Lý Tuyết lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng ông vẫn cười nói: "Tại sao lại không phải là giúp đỡ tên nhóc kia?”
Lý Tuyết cắn môi, nhưng tia sáng trong ánh mắt lại cực kỳ chói lọi: “Con muốn giúp anh ấy”.
"Chẳng lẽ không phải là giúp nó lấy được vị trí chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp hay sao? Tại sao lại là giúp cho chính con?”, Bạch Vân Bằng khó hiểu hỏi.
Lý Tuyết im lặng một giây sau đó mới trả lời: “Anh ấy còn có nhiều việc khác phải làm, để con làm hậu thuẫn cho anh ấy”.
Kỳ thực đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong đó, mà nguyên nhân chính vẫn là bởi vì bản thân cô, cô không thể sinh con nữa rồi.
Mặc dù hiện tại cô quyết định tạm thời sẽ ở bên cạnh Bạch Diệc Phi, nhưng không có nghĩa là sau này khi chuyện đã được phơi bày ra ánh sáng thì cô vẫn còn tư cách để lưu lại bên cạnh anh, cho nên bây giờ cô phải trở nên mạnh mẽ, ít nhất sau này cô vẫn còn có thể giúp đỡ cho anh.
Bạch Vân Bằng đang suy nghĩ, bởi vì ông cảm thấy đây không hẳn là tất cả nguyên nhân, nhưng nghĩ một hồi xong thì ông cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Diệc Phi có con, là phúc của nó”.
“Cảm ơn bố”, Lý Tuyết đã hiểu, câu nói này có nghĩa là ông sẽ giúp cô.
...
Chuyển suy nghĩ về với thực tại, Lý Tuyết bước từng bước lên khán đài.
Lý Tuyết nhìn Hứa Xương cười nhẹ tỏ ý cảm ơn sau đó xoay người hướng về phía mọi người: “Tôi rất vinh dự có cơ hội trở thành chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, tôi tin là mọi người đều không phục, nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, bây giờ tôi mới là chủ tịch của Hiệp hội doanh nghiệp”.
"Uy quyền của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp không cho phép người khác khiêu khích, bất kể là ai, có ý kiến phản đối thì đều nén lại cho tôi!”
Nói xong lời này, tất cả mọi người bị khí thế của Lý Tuyết khiến cho giật mình kinh hãi.
Ai có thể nghĩ rằng một người phụ nữ lại có thể nói ra những lời mạnh mẽ như vậy chứ?
Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì tức không chịu được, mới vừa rồi còn cười nhạo người ta chỉ có phiếu bầu, kết quả bây giờ thì sao? Chớp mắt đã trở thành chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, chẳng khác nào cô ta đang tự vả vào mặt mình.
Cho nên cô ta lại quên luôn bài học ban nãy mà tỏ thái độ không phục hỏi: “Vậy nếu như cô cố tình lấy quyền chung mưu lợi riêng thì sao? Như thế thì Hiệp hội liên minh doanh nghiệp còn có uy quyền gì nữa?”
Lý Tuyết nghe vậy thì chỉ hờ hững liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để công bằng”.
Cái gì?
Cố gắng công bằng?
Mọi người đều bị sốc.
Câu nói này cũng quá mức thẳng thắn đi?
Không thể nói uyển chuyển chút sao?
Hứa Xương ở bên cạnh gật đầu hài lòng, điều mà Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cần chính là một người có thái độ kiêu ngạo không thèm nói đạo lý như vậy, bởi vì Hiệp hội liên minh doanh nghiệp mới là tổ chức lớn nhất của giới kinh doanh, bọn họ mới là người ra quyết định giới kinh doanh phải làm gì.
Sắc mặt của Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên một lần nữa trở nên rất khó coi.
Chắc cũng chỉ có sắc mặt của Bạch Diệc Phi và Vương Lâu là dễ coi hơn một chút.
Lý Tuyết là vợ của Bạch Diệc Phi, bất kể thế nào cũng vẫn là người một nhà, Lý Tuyết làm chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Diệp Hoan thì khác, gã nhớ đến lúc trước mình đã nói chắc như đinh đóng cột là sẽ không nhường vị trí chủ tịch này cho Bạch Diệc Phi.
Nhưng kết quả cuối cùng thật bất ngờ, gã không hề thắng cử, Bạch Diệc Phi cũng không, mà người thắng cử lại chính là vợ của Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết.
Lúc này, Vương Lâu ngồi bên cạnh Bạch Diệc Phi thì thào nói: "Phen lật ngược tình thế này, thật đặc sắc”.
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi không trả lời Vương Lâu, mãi đến tận bây giờ anh mới cảm nhận được lòng mình vô cùng vui vẻ.
Anh không trở thành chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, nhưng Lý Tuyết lại thắng cử, điều này đã vượt xa so với dự liệu của anh nhưng lại khiến cho anh cảm thấy rất kích động.
Nhưng sau đó, sau khi sự kích động qua đi anh bèn cảm thấy lo lắng, làm chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp không dễ dàng như vậy, hơn nữa Lý Tuyết hầu như không có kinh nghiệm, cô lại là một phụ nữ, cô phải đối mặt với quá nhiều thứ.
...
Cuộc tranh cử cuối cùng đã kết thúc, Bạch Vân Bằng, Diệp Giả và Lâm Dụ Xương ba người lục tục rời khỏi hội trường.
Những người khác thấy vậy thì cũng từ từ rời đi.
Lý Tuyết cũng định bước xuống khán đài nhưng lại bị Hứa Xương gọi lại.
"Chúc mừng cô Lý”.
Lý Tuyết dừng lại, cười nhẹ: "Cảm ơn anh Hứa".
“Không có gì không có gì”, Hứa Xương cũng cười: “Sau này chúng ta là người một nhà rồi, đừng khách sáo, ha ha…”.