Các nhân viên bảo vệ bị Bạch Diệc Phi đánh đến bất lực, Hạ Côn cũng chết lặng.
Phải biết rằng bên người hắn ta có mấy chục người, mà đám Bạch Diệc Phi còn chưa tới mười người, nhưng bọn họ vẫn bị đối phương đánh cho không ngóc đầu lên được như thế.
Hạ Côn nuốt nước bọt, cuối cùng cảm thấy kinh hãi, hắn ta thấy tình hình không ổn thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Vừa quay đầu lại đã thấy Lưu Đầu Trọc đang đứng trước mặt.
Lưu Đầu Trọc giơ tay tát một cái.
"Bốp!"
Hạ Côn bị tát thẳng vào mặt.
"Dám khiêu chiến sếp chúng tao hả, chán sống rồi phải không!", Lưu Đầu Trọc hằn học nói.
Ngay khi Hạ Côn định nói gì đó thì Lưu Đầu Trọc đã tát thêm một cái nữa: "Đừng nói nhảm với ông mày, lại đây!"
Cuối cùng Lưu Đầu Trọc túm tóc Hạ Côn, sau đó không quan tâm hắn ta phản ứng thế nào mà kéo thẳng đến chỗ Bạch Diệc Phi.
Cùng lúc đó những nhân viên bảo vệ khác đều bị người của Bạch Diệc Phi đánh ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.
“Quỳ xuống!”, Lưu Đầu Trọc đá vào chân Hạ Côn rồi nhấn hắn ta xuống đất.
Hạ Côn quỳ trên mặt đất, tóc bị Lưu Đầu Trọc giật mạnh, hắn ta không dám ngẩng lên, xung quanh có tiếng la hét của các nhân viên bảo vệ, Hạ Côn run lên vì sợ hãi.
Hắn ta chưa bao giờ ngờ tới người của đối phương lại mạnh như vậy, có câu hai đánh một không chột cũng què, nhưng khi đối mặt với người có thực lực mạnh mẽ thì số lượng có nhiều cỡ nào cũng vô ích.
Thật ra không có ai ở Thiên Bắc có thể so sánh được với Bạch Hổ, chứ chưa nói đến còn cả Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều nữa.
Những người khác trong phòng nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc, đồng thời bọn họ cũng có cái nhìn khác về Bạch Diệc Phi.
Lưu Đầu Trọc nhấc đầu Hạ Côn lên rồi tát hắn ta một cái nữa: "Còn không xin lỗi sếp tao hả?"
...
Cùng lúc đó, trong phòng tổng giám đốc, Vương Giai vừa mới vận động xong nên trong người đang cảm thấy rất khỏe khoắn, nhưng đột nhiên người phục vụ xông vào nói: "Không ổn, không tốt rồi, giám đốc Vương!"
Người phục vụ xông vào nhìn thấy cảnh lộn xộn trong văn phòng thì lập tức cúi đầu, mặc dù run sợ nhưng vẫn nói: "Giám đốc Vương, ở phòng có đánh nhau..."
Sắc mặt Vương Giai không tốt, gã đẩy cô thư ký xinh đẹp ra khỏi người rồi nói với phục vụ: "Không biết gõ cửa hả? Cút ngay cho tôi!"
Người phục vụ tái mặt vì sợ hãi, sau đó lập tức chạy ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.
Vương Giai đứng dậy mặc quần áo, gã bóp má cô thư ký xinh đẹp: "Đi thôi cưng, đi xem kịch đi, chắc là Bạch Diệc Phi bị Hạ Côn đánh rồi".
Giờ gã đi qua chỉ để góp mặt vào tấm ảnh thôi, đến lúc Liễu Chiêu Phong nhìn thấy thì nhất định sẽ khen ngợi gã, có lẽ gã có thể được thăng chức cũng nên!
Vương Giai nghĩ một lúc rồi đưa tay ôm eo cô thư ký xinh đẹp, thong thả đi tới phòng riêng.
Bên ngoài phòng riêng, Vương Giai đẩy cửa ra, giả bộ nói: "Tiểu Hạ, chỉ cần cho hắn ta một bài học thôi. Để hắn ta nhớ lâu một chút, sau này không dám tới đây nữa".
Vương Giai nghe thấy tiếng hét thì mỉm cười, trong đầu đã hiện lên hình ảnh bản thân đang thăng chức, lát nữa gã còn muốn để Bạch Diệc Phi quỳ xuống cầu xin gã tha tội nữa.
Ngay khi cửa phòng riêng mở ra thì mọi âm thanh đều biến mất.
Vương Giai còn chưa nhận ra, gã cười nói: "Tiểu Hạ, làm rất tốt..."
Nhưng khi nhìn rõ mọi thứ trước mắt thì Vương Giai sững sờ.
Trong đầu gã không còn cảnh Bạch Diệc Phi bị đánh đến nỗi quỳ gối van xin nữa, thay vào đó là hình ảnh Hạ Côn bị Bạch Diệc Phi đánh cho cúi rạp đầu, còn đám nhân viên bảo vệ thì nằm dưới đất gào khóc.
Cô thư ký xinh đẹp của Vương Giai nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi hét lên: "Á!"
Tiếng hét này đã khiến Vương Giai đang sững sờ lập tức tỉnh táo lại, gã lập tức rùng mình quỳ xuống.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì chế nhạo: "Phép lịch sự của giám đốc Vương lớn ghê".
Vương Giai trước đây chỉ là một quản lý nhỏ, sau này khi Liễu Chiêu Phong trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì gã lập tức cun cút theo đuôi Liễu Chiêu Phong, sau đó được Liễu Chiêu Phong thăng chức thành tổng giám đốc như hiện tại.
Vương Giai sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, gã cười khan nói: "Chủ tịch Bạch, chuyện này... là hiểu lầm thôi? Ha ha..."
Lưu Đầu Trọc đi tới trố mắt nhìn Vương Giai: "Hiểu lầm? Hiểu lầm ở chỗ nào?"
Vương Giai cũng biết Lưu Đầu Trọc, gã nhìn thấy Lưu Đầu Trọc thì cảm thấy bực bội, tại sao tên này lại ở đây?
“Chuyện này… bọn họ chắc nhận lầm người rồi, đúng thế, bọn họ đã nhận nhầm người", Vương Giai giải thích.
Lưu Đầu Trọc tát gã một cái: "Nói thật mau!"
"Nghĩ ông mày ngu hả?"
"Á?"
Cô thư ký xinh đẹp thấy thế thì hét lên, rõ ràng không phải đánh cô ta, nhưng cô ta lại có cảm giác như đang đánh mình vậy.
Lưu Đầu Trọc quay đầu lại hét lên: "Đừng hò hét nữa! Im ngay!"
Cô thư ký đã bao giờ nhìn thấy cảnh này đâu, vì thế cô ta lập tức sợ hãi che miệng, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Bạch Diệc Phi nhìn về phía Vương Giai: "Tao chỉ tới đây ăn cơm. Mày bảo những người này đập phá bữa ăn của tao, thế có được không?"
"Vâng, vâng...", Vương Giai đâu dám phản bác: "Hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí hết tất cả cho anh".
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Mang theo người của mày cút ra ngoài!"
"Dạ dạ".
Vương Giai lồm cồm đứng dậy bước ra ngoài.
Bạch Diệc Phi lại ngăn cản gã: "Chờ đã".
“Chủ tịch Bạch, anh có chuyện gì muốn nói ạ?", Vương Giai cúi đầu hỏi.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu ra hiệu: "Gọi người đến thu dọn".
"Vâng vâng!"
Vương Giai lôi thư ký của mình ra ngoài, Hạ Côn và các nhân viên bảo vệ cũng được khiêng đi.
Một lúc sau một người phục vụ đến đưa bọn họ đổi sang phòng khác, coi như xin lỗi Bạch Diệc Phi.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Bạch Diệc Phi cầm ly rượu đứng lên.
"Tôi xin lỗi vì trò hề vừa rồi. Nào, tôi mời mọi người một ly".
Tất cả các ông chủ cũng nâng ly rượu đáp lại một cách lịch sự, sau đó uống cạn.
Bạch Diệc Phi uống cạn một hớp, sau đó lại rót cho mình một ly rượu tiếp tục nâng lên, anh trịnh trọng nói: "Mọi người, tôi nghĩ mọi người đều biết bữa tiệc hôm nay để làm gì rồi".
Mọi người nhìn thấy Bạch Diệc Phi nói thế thì biết có chuyện quan trọng, nên ai nấy đều ngồi xuống cẩn thận lắng nghe.
"Vợ tôi đã ứng cử thành công chức chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải, cô ấy sẽ nhậm chức vào ngày mai".
"Nhân cơ hội này mong sau này mọi người quan tâm đến cô ấy. Cô ấy có gì không hiểu xin mọi người góp ý thêm".
"Mọi người biết tôi là người có thù nhất định phải báo, mà có ơn thì cũng chắc chắn trả, nếu ai đối tốt với tôi thì tôi sẽ đối tốt lại. Đây là nguyên tắc của tôi".
"Vì vậy tôi sẽ nhớ kỹ ân tình ngày hôm nay, sau này mọi người cần thì cứ tới tìm Bạch Diệc Phi tôi!"
Bạch Diệc Phi nói xong thì uống cạn ly rượu trong tay.
"Chủ tịch Bạch khách sáo rồi!"
"Đúng, đúng rồi, Chủ tịch Lý đến từ thành phố Thiên Bắc, nên tôi đương nhiên phải giúp rồi!"
"Chủ tịch Lý sau này có chuyện gì thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Mọi người mỉm cười bày tỏ nguyện vọng, sau đó thì uống cạn ly rượu trên tay.
Bạch Diệc Phi thấy vậy rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, anh kêu người kê bốn bàn ăn, để mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn uống.
Sau khi ngồi xuống thì Bạch Diệc Phi tự mình rót thêm một ly rượu nữa.
Lý Tuyết không khỏi kéo ống tay áo của anh: "Chồng à, uống ít thôi, ăn một chút đồ ăn đi".
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Chén cuối cùng thôi!"
Lý Tuyết không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn anh cầm ly lên, nhưng anh lại đối mặt với cô.
"Anh muốn mời rượu em sao?”, Lý Tuyết kinh ngạc hỏi.
Bạch Diệc Phi cười tủm tỉm: "Đúng vậy, vợ anh quyền lực ghê, đã trở thành chủ tịch liên minh doanh nghiệp rồi, anh cũng nên mời em một ly chứ".
Lý Tuyết thấy thế thì không khỏi mỉm cười, cô cầm ly rượu lên cùng Bạch Diệc Phi cụng ly.
"Ồ, anh trai và chị dâu tình cảm quá đi!”, Trần Hạo cười trêu chọc.
Lưu Hiểu Anh gật đầu: "Đương nhiên rồi!"