Sa Phi Dương nói xong thì đưa đồ trong tay cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhận lấy, anh cầm ngắm nghía kĩ càng một lượt, đây là một món đồ hình tròn, bên trên được khảm bạch ngọc và đồng thau, chất liệu bạch ngọc nhiều hơn đồng thau, ngoài ra không có gì khác lạ.
Bạch Diệc Phi hiếu kỳ hỏi: "Đây là đồ nhà Thanh sao?”
Sa Phi Dương lắc đầu: "Không phải nhà Thanh, mà là nhà Đường”.
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi không khỏi sửng sốt.
Nếu người khác nghe thấy thế thì chắc chắn sẽ không tin, nhưng Bạch Diệc Phi lại khác, anh tin tưởng lời của Sa Phi Dương, ông ta chắc chắn không thể sai được, phải biết rằng Sa Phi Dương là một trong những thầy phong thủy nổi tiếng nhất bây giờ, tất nhiên ông ta rất hiểu biết những loại đồ như thế này.
Chủ quán thấy vậy thì dừng lại một chút rồi nói: "Vẫn là người anh em này tinh mắt, dùng ngàn mua một món đồ thời Đường, như vậy không phải lời lắm sao? Nói như thế thì tôi mới là người không may mắn, vì vậy muốn hoàn tiền thì cũng phải là tôi mới đúng, hai người...”
Chủ quán đang nói thì dần ý thức được mình lỡ lời, sau đó không nói nữa, chỉ nhìn bọn họ.
Mà lúc này Sa Phi Dương lấy lại miếng ngọc đó, ông ta hơi dùng sức bóp, lớp bột màu trắng trên miếng ngọc lập tức rơi ra, sau đó lộ ra màu đỏ tươi ở bên trong.
Bạch Diệc Phi đứng hình: "Đây...”
Sa Phi Dương ném thứ đó cho Bạch Diệc Phi rồi cười nói: "Cầm đi, cái này có ích cho cậu”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì đỡ lấy, lần này anh không dám cầm túy ý nữa mà dùng hai tay nâng miếng ngọc, chỉ sợ nó rơi xuống đất.
Chủ quán há hốc mồm, vô cùng hối hận, anh ta không ngờ người đàn ông trông thành thật này lại là một chuyên gia, anh ta cũng không ngờ rằng món đồ bản thân không thèm để ý kia lại là đồ quý.
Đồ quý như vậy mà chỉ bán với giá ngàn, hơn nữa còn là trong tình huống bản thân cứng rắn quyết bán đi nữa.
Chủ quán tỉnh táo lại thì trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Người anh em, hay là chúng ta thương lượng một chút đi?”
Bạch Diệc Phi cầm báu vật, trong lòng vô cùng vui sướng, anh nghe thấy lời của chủ quán thì lập tức dùng lại câu của anh ta: “Đây là đồ anh kiên quyết bán đi, hơn nữa anh cũng nói tiền tới tay thì không còn liên quan gì đến anh nữa”.
Chủ quán cười ngượng: "Đúng đúng, việc này đương nhiên tôi cũng hiểu, mà tôi cũng chính xác đã nói như thế, anh có thể bán lại cho tôi không?”
“Bán lại cho anh?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Chủ quán gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi trả ngàn!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười lạnh: "Anh cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao?”
Chủ quán tỉ mỉ đánh giá Bạch Diệc Phi một lượt, sau đó nghiêm túc gật đầu, anh ta vẫn thấy bản thân ra giá rất cao: "Phải!"
Bạch Diệc Phi: “...”
Bạch Diệc Phi cúi đầu xuống nhìn lại trang phục của mình, anh cảm thấy hơi bất lực, vì quả thật là như chủ quán kia nghĩ.
Dù bây giờ bản thân có tiền nhưng anh vẫn giống như trước, không chú ý quan trọng vấn đề trang phục, anh chỉ mặc làm sao bản thân thoải mái nhất, thuận tiện nhất thôi.
Trước kia Lý Tuyết cũng mua cho anh mấy bộ đắt tiền, nhưng anh tiếc rẻ, vì vậy chỉ lúc có sự kiện quan trọng mới mặc.
Bạch Diệc Phi nói: "Không bán”.
Sau đó anh dứt khoát quay người bước đi.
Chủ quán thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, anh ta vội tiến lên một bước, kéo tay Bạch Diệc Phi lại: “ ngàn, tôi trả ngàn!”
Bạch Diệc Phi kéo tay của chủ quán ra, sau đó tức giận nói: "Không bán là không bán!”
Chủ quán càng hoảng hơn, anh ta lại nói: “ ngàn!”
Bạch Diệc Phi chỉ cười lạnh, ngàn? Đối với anh thì đáng là gì chứ? Nếu để anh ta biết được thân phận của anh thì sợ rằng đến cả mở miệng cũng không dám ấy chứ!
Lúc này Sa Phi Dương nói: " ngàn!”
Chủ quán lập tức đồng ý: “OK”.
Như sợ Sa Phi Dương nuốt lời nên chủ quán vội vàng rút điện thoại ra chuyển khoản, dù đang chuyển vẫn không quên nói: "Người anh em, đồ này là của anh ta, anh ta đã nói vậy thì tôi chuyển khoản đây”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Sa Phi Dương, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đồ từ thời Đường đừng nói tới ngàn, cho dù là ngàn cũng không đủ đâu!
Bạch Diệc Phi nghĩ, liệu có phải do Sa Phi Dương bế quan lâu quá rồi nên không biết giá cả thị trường bây giờ không?
Nhưng nghĩ lại thì anh cũng không có sở thích sưu tầm đồ cổ, hơn nữa món đồ này là của Sa Phi Dương, nếu như ông ta đã nói như thế thì anh cũng không nên nói nhiều nữa.
Sau đó anh đưa đồ trong tay cho Sa Phi Dương: "Ông đòi ít tiền quá rồi”.
Sa Phi Dương nghe thế thì ngạc nhiên: "Ít hả?”
Sau khi chủ quán chuyển khoản xong thì điện thoại của Sa Phi Dương cũng vang lên âm thanh chuyển khoản thành công.
“Ha ha… người anh em, tiền cũng đã chuyển rồi, anh cũng phải hiểu quy tắc chứ?”, chủ quán cười toét cả miệng, rồi chỉ vào món đồ trong tay anh ta.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì không còn cách nào khác, anh thầm thở ra một hơi, sau đó đưa đồ cho chủ quán.
Chủ quán vội vàng cầm lấy, ôm vào trong lòng: "Ở nhà còn có việc, tạm biệt, tôi đi trước”.
Chủ quán nói xong thì đến cả sạp hàng cũng không cần, trực tiếp ôm đồ chạy mất.
Như vậy mấy đồ trên sạp đều là giả rồi, nếu không sao có thể không thu dọn cái gì mà ôm đồ chạy luôn thế?
Bạch Diệc Phi lại thở ra một hơi: "Thôi, nói chung vẫn lãi ngàn”.
Sa Phi Dương nhìn Bạch Diệc Phi, ông ta cười rồi để lộ ra ngón tay cái của mình.
Sau khi nhìn thấy thì Bạch Diệc Phi lập tức sửng sốt.
Trên ngón tay cái của Sa Phi Dương có màu đỏ tươi, nói cách khác màu đỏ tươi trên miếng ngọc lúc nãy là do Sa Phi Dương bôi lên.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc không thôi, nếu như vậy thì Sa Phi Dương mới chính là kỳ tài làm ăn.
Sa Phi Dương cười nói: "Mọi việc không thể chỉ nhìn vẻ bên ngoài, mấy ngày gần đây tôi mới học được trên mạng, xem được nhiều thứ nên cũng học được nhiều hơn, cũng hiểu được sơ qua về tình huống bây giờ của cậu, lúc rảnh rỗi tôi đã bói cho cậu một quẻ”.
“Trên quẻ nói rằng đối thủ của cậu và chủ quán kia giống nhau”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì vẻ mặt nghiêm túc: "Sao lại nói như vậy?”
Sa Phi Dương quả nhiên không hề đơn giản, ông ta rốt cuộc muốn dùng chuyện này để ám chỉ cho Bạch Diệc Phi cái gì.
“Đều không phải người tốt”, Sa Phi Dương lạnh lùng nói.
Bạch Diệc Phi: “...”
Mẹ nó, cái này còn cần nói sao? Ai cũng biết bọn họ đều không phải là người tốt!
Nhưng nghĩ lại thì Sa Phi Dương chắc hẳn dùng việc này để ám chỉ cho anh, cũng chính là chỉ điểm cho anh, tuy nhiên ông ta lại không nói rõ ràng, đây cũng là phong cách của những bậc thầy tiếng tăm.
Nếu như muốn hỏi đến cùng thì chắc cũng chỉ có một câu, chính là: thiên cơ bất khả lộ
Lý Tuyết nói với Bạch Diệc Phi rằng Sa Phi Dương đã chết rồi, vậy người ở trước mặt này rốt cuộc là ai?
Thực lực vô cùng mạnh, còn biết xem quẻ, không phải là…
Bạch Diệc Phi nghĩ tới một cái tên, nhưng anh không muốn đi xác nhận.
Anh cũng không nghĩ nhiều, dù ông ta là ai, vì sao muốn có cái tên này, thì từ đầu tới cuối anh cũng là người đã cứu ông ta, đúng, anh có ơn với ông ta, anh không tin ông ta sẽ dùng trăm phương nghìn kế hãm hại anh.
Vì vậy dù người này là người tốt hay người xấu thì anh cũng không quan tâm, mà trước mắt Sa Phi Dương này cũng không làm hại anh, còn luôn luôn giúp đỡ anh nữa.
Thế là đủ rồi.
...
Buổi tối, Bạch Diệc Phi một mình đứng trên sân thượng bệnh viện, mắt nhìn về phương xa, một lát sau anh lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, muốn ngắm những ngôi sao trên bầu trời, nhưng vì đèn đóm sáng trưng trong thành phố mà ánh sáng của những ngôi sao kia không còn rõ ràng nữa.
Dù vậy anh cũng không để ý, anh vẫn yên lặng ngẩng đầu lên, trong đầu hiện lên bóng hình Lý Tuyết.
Dần dần anh dường như nghĩ thông cái gì đó, dù là Lý Tuyết hay là bản thân anh, thì phương hướng của họ đều sai rồi.
Đợi mọi việc kết thúc anh phải đi tìm Lý Tuyết, sau đó đặt dấu chấm hết cho tất cả, sau đó đưa Lý Tuyết cùng nhau tới nơi không có những phân tranh này, những ngày tháng sau chỉ có hai người bọn họ.
Trong mắt Bạch Diệc Phi dần kiên định, sau đó anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân: "Chuẩn bị hành động”.
Sau khi cúp máy thì Bạch Diệc Phi biết phía sau có người, anh cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: "Tôi định đợi việc này kết thúc thì sẽ nói cho cô”.
“Tôi biết”, Kỳ Kỳ đứng phía sau anh không xa, cô ta hừ lạnh nói.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười nói: "Vậy bây giờ cô còn đi theo tôi làm gì?"
“Tôi sợ anh chết rồi”, Kỳ Kỳ lạnh giọng đáp: "Thì không có ai nói cho tôi biết nữa!"
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, anh nhướng mày nhìn Kỳ Kỳ: "Ý của cô là phải một ngày giờ đi theo tôi?”
“Đúng vậy”, Kỳ Kỳ đáp.