Một Bước Lên Tiên

chương 662: kỳ kỳ bị bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù Bạch Diệc Phi không còn sức, nhưng đánh lén như vầy cũng có chút tác dụng, anh khóa chặt Kinh La lại, kéo dài thời gian cho Kỳ Kỳ.

Sau khi Kinh La phản ứng lại thì hắn cầm con dao lên định đâm Bạch Diệc Phi.

Nhưng lúc Kinh La nhìn thấy người đang giữ hắn là Bạch Diệc Phi thì con dao trên tay dừng lại giữa không trung.

Bạch Diệc Phi hơi ngây người, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều về việc tại sao Kinh La lại dừng tay, anh tiếp tục dùng sức.

Bây giờ anh không còn mạnh như trước nữa, so với Kinh La thì sức của anh chẳng đáng là gì, vì vậy Bạch Diệc Phi lại bị Kinh La đạp bay ra ngoài.

Bạch Diệc Phi bay đến dưới chân Lý Chúc, thấy vậy thì anh lại đổi mục tiêu sang gã.

Nhưng cú đạp của Bạch Diệc Phi lại bị Lý Chúc dễ dàng tránh được, hơn nữa Lý Chúc còn tiện chân kéo một băng ghế dài qua đánh ngất anh.

Trước khi ngất đi Bạch Diệc Phi còn nghĩ: Lý Chúc cũng là một cao thủ sao?

Lý Chúc vứt băng ghế dài xuống rồi nhìn về phía Kinh La: "Anh Kinh La đang nương tay hả!"

Kinh La không quan tâm Lý Chúc, hắn cầm dao đi về phía Kỳ Kỳ.

Lúc này Kỳ Kỳ đã nghỉ ngơi đủ, cô ta nhanh chóng tránh khỏi nhát dao của Kinh La.

Lý Chúc nhìn Bạch Diệc Phi đang ngất trên đất, dường như gã cảm thấy không đủ nên lại cầm băng ghế dài định đập thêm hai cái nữa.

Đúng lúc ấy Trần Ngạo Kiều đã kịp thời tỉnh lại.

Trần Ngạo Kiều nhào tới, đạp bay băng ghế trong tay Lý Chúc, sau đó xoay người đạp một cước vào bụng gã.

Lý Chúc không chịu được nên lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa đụng phải Kinh La.

Kinh La quay đầu lại, hắn thấy Trần Ngạo Kiều thì trong lòng kinh hãi, vội vã nói: "Mau rút lui!"

Nhưng Lý Chúc không hiểu, gã nghe Kinh La nói vậy thì rất tức giận: "Tại sao phải rút lui? Đốt lửa! Bây giờ mau đốt lửa! Thiêu chết những người này đi!"

Kinh La nghe vậy thì lạnh giọng nói: "Thực lực của Trần Ngạo Kiều không kém chúng ta đâu, hơn nữa còn có cô ta nữa, chúng ta đánh không lại".

Trần Ngạo Kiều tỉnh lại khiến cho Kinh La không dám tiếp tục mạo hiểm.

Dù sao thực lực của bọn họ cũng rất cao, hắn nên cẩn thận một chút.

Cùng lúc đó dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Kinh La nhất thời kinh ngạc: "Trừ khi giết tất cả những người ở đây, nếu không nhà họ Bạch và nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua cho anh đâu".

Kinh La nói xong thì mặc kệ Lý Chúc, một mình hắn xông thẳng ra ngoài.

Thật ra nếu bây giờ bọn họ kết hợp lại nói không chừng có thể đánh thắng, dù sao Trần Ngạo Kiều cũng vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao thường ngày.

Nhưng Kinh La không dám mạo hiểm.

Lý Chúc thấy vậy thì không cam lòng, gã khẽ cắn răng, sau đó chuẩn bị xông ra ngoài.

Nhưng Trần Ngạo Kiều lại thoắt cái đứng chắn ở cửa, sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen.

Kinh La và Lý Chúc cũng đã nghe qua về những người mặc đồ đen này, nhưng lúc nhìn thấy bọn họ thì vẫn không tự chủ được lui về sau hai bước.

Bây giờ bọn họ muốn trốn cũng không trốn được rồi.

Kỳ Kỳ nhân cơ hội bay lên đạp Lý Chúc một cú.

Nhưng Lý Chúc quả thật là cao thủ, gã dễ dàng tránh được cú đá này, hơn nữa còn nhanh chóng xoay người bóp cổ Kỳ Kỳ: "Tránh ra hết cho tao! Nếu không bây giờ tao sẽ giết cô ta!"

Kỳ Kỳ bị Lý Chúc bóp cổ nên cũng không dám động đậy.

Kinh La thấy vậy thì tháo thắt lưng trên người trói tay Kỳ Kỳ lại.

Trần Ngạo Kiều không dám tiếp tục chặn bọn họ, đành tránh ra.

Lý Chúc và Kinh La áp giải Kỳ Kỳ ra ngoài, đi theo phía sau là bọn đàn em của Lý Chúc.

Nhưng bọn họ vừa mới đi ra đến cửa thì một tên đàn em đột nhiên bị cứa cổ ngã xuống.

Lý Chúc thấy vậy thì đen mặt lại, gã hung dữ trợn mắt nhìn bọn họ, lực tay cũng tăng thêm mấy phần: "Mẹ nó đừng lộn xộn, nếu không tao sẽ giết cô ta!"

"Nếu mày giết cô ta thì tao bảo đảm mày sẽ sống không bằng chết", Trần Ngạo Kiều lạnh giọng nói.

Lý Chúc nghe vậy thì hơi nới lỏng lực tay, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ tức giận: "Để bọn tao đi, tao sẽ không giết cô ta!"

Đám người phía sau Trần Ngạo Kiều đều nhìn về phía anhh ta.

Trần Ngạo Kiều lạnh nhạt nói: "Mấy người đi xem ông chủ thế nào? Thả bọn họ đi".

Bạch Diệc Phi được một người mặc đồ đen đỡ dậy, lúc này anh cũng đã tỉnh lại, anh hỏi: "Bọn họ đâu?"

"Lý Chúc bắt Kỳ Kỳ chạy rồi", người mặc đồ đen trả lời: "Nhưng thủ lĩnh cũng đã đuổi theo".

Cùng lúc đó, một chiếc xe cứu thương dừng ở cửa toà nhà.

Dương Xảo đẩy Từ Lãng ra.

Sau đó bọn họ lại thấy một chiếc xe công vụ chạy nhanh qua hai người.

Một lát sau đám người Trần Ngạo Kiều chạy tới, cũng lên xe đuổi theo.

Từ Lãng thấy vậy thì hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Ngạo Kiều trả lời: "Bọn họ bắt Kỳ Kỳ đi rồi".

Trần Ngạo Kiều nói xong thì lên xe, bảo tài xế nhanh chóng đuổi theo.

Còn Từ Lãng như bị sét đánh, anh ta ngây người tại chỗ.

Kỳ Kỳ bị bắt đi.

Kỳ Kỳ là em gái anh ta.

Kỳ Kỳ...

Kỳ Kỳ bị bắt đi!

Em gái anh ta bị người ta bắt đi!

Từ Lãng chợt sôi máu.

Dương Xảo thấy vẻ mặt Từ Lãng không đúng thì lo lắng hỏi: "Anh Lãng, bây giờ chúng ta đi lên thôi".

"Đi lên?"

Từ Lãng đột nhiên hoàn hồn, anh ta mặc kệ Dương Xảo, tự mình đẩy xe lăn.

Dương Xảo sợ hết hồn, cô ta nhanh chóng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp.

Từ Lãng tìm được một chiếc xe, anh ta chịu đựng cơn đau từ vết thương, đẩy tài xế ra rồi ngồi vào.

Tài xế ngã xuống đất, sau khi bò dậy thì mặt mày ngơ ngác hét lên: "Này! Đây là xe của tôi!"

Từ Lãng mặc kệ tài xế, anh ta đóng cửa lại, khởi động xe đuổi theo.

Dương Xảo và tài xế đều không đuổi kịp.

Trên con đường rộng lớn, mấy chiếc xe đang đuổi nhau, nhìn giống hệt như đang đóng phim.

Từ Lãng phóng nhanh, vết thương trên người vì đợt kích động vừa rồi nên bị rách ra, vết thương rỉ máu nhuộm đỏ băng gạc.

Từ Lãng cắn răng chịu đựng cơn đau từ vết thương, sau khi biết em gái mình bị người ta bắt đi thì trong lòng anh ta tràn đầy tức giận và lo lắng, làm gì còn tâm trạng để ý đến vết thương nữa chứ?

Một lát sau mấy chiếc xe đều đi về phía ngoại ô, dần dần đến đường đất, rồi cuối cùng đi đến núi.

Vì đường đất rất gập ghềnh, mà xe bọn họ không phải xe suv, nên phải giảm tốc độ lại.

Nhưng Từ Lãng theo sau, anh ta vẫn không hề giảm tốc độ, chiếc xe lao vun vút trên con đường đất.

Cuối cùng Từ Lãng cũng đuổi kịp được chiếc xe công vụ kia.

Trên đỉnh núi có một cái chòi nhỏ.

Chiếc xe công vụ đỗ cạnh cái chòi kia, có lẽ vì xe không còn xăng nên bị bọn họ bỏ lại.

Kinh La và Lý Chúc định đi vào trong rừng, tốc độ của Kinh La nhanh hơn, nên đã vào trước, còn tốc độ của Lý Chúc chậm hơn, vì thế lúc Từ Lãng lái xe đến suýt chút nữa đã đâm vào gã.

Lý Chúc lăn qua bên cạnh chiếc xe, gã tiện tay kéo Kỳ Kỳ ra ngoài.

Bây giờ Kỳ Kỳ đang hôn mê, không còn sức lực nên bị Lý Chúc bóp cổ.

Từ Lãng phanh gấp xe một cái rồi dừng lại.

Sau đó Từ Lãng mở cửa xe cái "rầm", anh ta từ bên trong ngã xuống.

Lý Chúc vốn đang trong trạng thái phòng bị thì chợt ngây người.

Cả người Từ Lãng đều là máu, rõ ràng bị thương không nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio