Những người khác thì kinh ngạc đến không thốt nên lời.
“Ông ấy không phải là con riêng sao? Sao lại…”.
“Ông ấy… là chủ tịch tập đoàn Tân Tây sao?”.
Lý Phàm không thể tin nổi, đập bàn gào lên: “Không thể nào!”.
Vừa rồi còn nói Lý Cường Đông là kẻ vô dụng, không có tư cách ngồi ở đây, thế nhưng người ta chính là chủ tịch tập đoàn Tân Tây, người không có tư cách nhất lại chính là Lý Phàm!
Ông cụ Lý nét mặt u ám đến đáng sợ.
Ánh mắt Lý Cường Đông thâm trầm nhìn về phía ông cụ Lý, nhàn nhạt nói: “Bố, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”.
“Ừ! Vẫn khỏe, chỉ là suýt chút nữa đã làm Lý Thị phá sản?”, ông cụ Lý khẽ hừ một tiếng: “Đúng là tôi đã xem thường anh rồi!”.
“Ông không phải là xem thường, mà là chưa từng ngó ngàng đến”, Lý Cường Đông nói tiếp.
Vừa dứt lời, không khí trong phòng họp như đông đặc lại.
Lý Cường Đông nhìn vẻ mặt xám xịt của ông cụ Lý, liền đặt tay xuống bàn, không nói tiếp chủ đề vừa rồi nữa mà lạnh lùng hỏi: “Chẳng phải muốn đàm phán sao? Nào, xin mời!”
Ông cụ Lý hít một hơi thật sâu, mới thả lỏng một chút.
Từ trước tới giờ, ông ta không hề nghĩ tới nguyên nhân Lý Thị bị tập đoàn Tân Tây chèn ép là bởi vì chủ tịch tập đoàn là Lý Cường Đông đang cố tình làm vậy để báo thù.
Ông cụ Lý khẽ khép mắt, rồi mở mắt và bắt đầu nói: “Được, đã như thế, thì bắt đầu đàm phán thôi!”
“Anh sát nhập tập đoàn Tân Tây vào công ty Trái cây Lý Thị, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho anh chức tổng giám đốc. Còn về cổ phần, đến lúc đó chúng ta sẽ tính toán kỹ lưỡng sau”.
Lý Cường Đông nhìn ông cụ Lý cười nhưng không đáp lời.
Lý Đại Hải thấy vậy vội khẽ gọi: “Bố”.
Trong tiếng gọi này có một chút không tán thành, và còn một chút không can tâm. Vốn dĩ sau này khi ông cụ Lý qua đời, thì Lý Thị sẽ là của ông ta. Giờ gã Lý Cường Đông kia lại xen vào, làm sao ông ta cam lòng cho được?
Còn Lý Cường Đông thì đã nhẫn nhịn hơn hai chục năm nay, sự nhẫn nại này quả thực là một loại bản lĩnh mà người thường không dễ gì làm được!
Ông ấy có thể lặng lẽ gây dựng nên một tập đoàn Tân Tây thì cũng có bản lĩnh để gây dựng thêm một tập đoàn khác.
Đương nhiên, những điều này đều không phải là trọng tâm, mà trọng tâm là hiện tại tất cả những điều Lý Cường Đông đã làm đều có âm mưu từ trước. Hiển nhiên điều ông ấy muốn là Lý Thị phải trả giá!
Mọi người có mặt đều im lặng, không dám mở miệng.
Ông cụ Lý suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành nhượng bộ: "Vậy thì thế này đi! Anh trả lại toàn bộ thị trường đã cướp của Lý Thị, từ nay về sau, Lý Thị và tập đoàn Tân Tây nước sông không phạm nước giếng".
Đáp lại vẫn là sự điềm nhiên của Lý Cường Đông: “Không được”.
“Anh!”, ông cụ Lý bực mình: “Tôi là bố của anh! Anh định đối xử với tôi như vậy sao?”
Lý Cường Đông nghe xong liền phá lên cười, sau đó mặt trầm xuống: “Thế thì đúng là phải cảm ơn ông, cuối cùng thì cũng đã nhận mình là bố của tôi rồi! Thế nhưng, tôi đối xử với ông như vậy thì có sao không?”
“Lý Cường Đông!”, Lý Đại Hải gào lên: “Đây là bố của chú đấy!”
Lý Đại Hải tuy không muốn thừa nhận, nhưng lúc này việc giữ được Lý Thị là quan trọng nhất.
Lý Cường Đông không buồn nhìn Lý Đại Hải, chỉ hướng về phía ông cụ Lý hỏi: “Bố? ông đúng là bố tôi. Nhưng tôi có một câu muốn hỏi ông”.
Ông cụ Lý không nói gì, chỉ tức giận nhìn trừng trừng Lý Cường Đông.
“Ông còn nhớ không? Năm đó, khi mẹ tôi khóc lóc cầu xin ông...”.
Nghe đến đây, mặt ông cụ Lý bỗng trở nên trắng bệch.
“Khi mẹ khóc và cầu xin ông, xin ông chăm lo cho đứa con trai này”, giọng Lý Cường Đông nhẹ như gió thoảng.
Mọi người đều nín thở, lắng nghe từng lời của Lý Cường Đông,
“Khi đó mẹ bị ung thư tuyến tụy, hàng ngày đều bị bệnh tật giày vò, đau đến chết đi sống lại, nhưng mẹ vẫn nén đau, không ngừng khóc và cầu xin ông, xin ông hãy chăm sóc cho đứa con trai này”.
“Khi đó, ông đã nói như thế nào? Ông đã từ chối! Sau khi ông bỏ đi khoảng phút, mẹ vì quá uất hận mà qua đời, lúc ra đi còn không nhắm được mắt!”
“Ông không thể vì mẹ sắp ra đi mà nói với bà ấy vài lời tử tế, dỗ dành cho bà an lòng sao? Dù chỉ là một lời nói dối?”
Ông cụ Lý run rẩy nói: “Tôi chưa từng dỗ dành ai, cũng... không biết nói dối”.
“À!”, Lý Cường Đông bật cười.
“Không biết nói dối, mà lại dấu diếm vợ mình đi lừa gạt tình cảm của người phụ nữa khác?”
“Không biết dỗ dành, vậy mà mẹ tôi lại sinh con trai cho ông sao? Và cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn là một thằng con không được chấp nhận?”
Ông cụ Lý nhắm mắt lại, lưng còng xuống, dáng vẻ vô cùng bất lực.
Những chuyện cũ này, ông ta đều đã quên cả rồi.
Nhưng giờ đây, khi bị Lý Cường Đông sống sượng lật lại, bầy ra lồ lộ trước mặt mọi người.
“Ông biết không? Trong giây phút cuối đời, mẹ đã nói với tôi...”.
“Bố con có nỗi khổ riêng...”.
“Con đừng trách ông ấy...”.
“Ha ha... Nhưng ông là bố của tôi sao? Ông cần thiết phải thừa nhận đứa con trai này sao?”
Đột nhiên, Lý Cường Đông đập mạnh xuống bàn, đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Lý Phàm: “Mẹ kiếp, loại súc sinh như nó cũng dám gọi thẳng tên tôi, mở miệng ra là xỉ nhục tôi. Ông cũng chưa từng ngó ngàng tới, như vậy mà cũng xứng làm bố sao?”
Lý Phàm tức giận: “Ông nói ai là súc sinh?”.
“Súc sinh!”, Lý Đại Hải giơ chân tung một cước: “Xin lỗi chú mày ngay!”
Lý Phàm cãi cứng: “Sao con phải xin lỗi! Ông ấy chửi con!”
Lý Đại Hải đang định mở miệng nói, thì Lý Cường Đông cười nhạt: “Không cần đâu”.
“Tôi gọi ông một tiếng bố, đó là vì tôi vẫn thừa nhận mình có người bố này”, Lý Cường Đông tiếp tục nói với ông cụ Lý: “Cho dù là ông không muốn công nhận người con trai này”.
“Tôi cũng không muốn chọc giận ông, dù sao ông cũng là bố tôi, tôi còn mong ông sống thật lâu. Vì đôi khi sống để tự thấy hổ thẹn thì còn tốt hơn nhắm mắt xuôi tay gấp ngàn lần, có phải không, Bố?”
Ông cụ Lý run rẩy, giận đến nỗi không thốt nên lời.
Những người khác bỗng thấy ớn lạnh.
Trong văn phòng, Bạch Diệc Phi kinh ngạc đến ngây người.
Chuyện này, đúng là ngầu quá đi!
Bình thường ở nhà, bố vợ lúc nào cũng im hơi lặng tiếng, bị Lưu Tử Vân mắng chửi cũng chưa từng hé răng. Ở Lý Thị lúc nào cũng bị lờ đi, bị bài xích, bị châm chọc, cũng chưa từng nói nửa lời.
Mà giờ, ông ấy lại là chủ tịch tập đoàn Tân Tây, là người nắm trong tay quyền sinh quyền sát với Lý Thị, ông ấy muốn giữ thì Lý Thị còn, muốn đạp đổ thì Lý Thị sập!
Bạch Diệc Phi nghĩ lại, trước giờ Lý Cường Đông không cãi cự với người khác, không phải vì ông sợ hãi nhu nhược, mà chỉ là ông không buồn cãi cự mà thôi.
Trong phòng họp, ông cụ Lý như ngồi trên bàn chông.
Những chuyện đã qua này, ông ta vốn dĩ không bao giờ muốn nhắc tới. Nhưng giờ đây mọi người đều đã biết, ông ta thực sự là không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn tìm kẽ hở nào mà chui xuống.
Trước kia ông ta như vậy, cũng chỉ vì Lý Thị phải dựa vào thế lực của nhà vợ mới có thể phát triển được, ông ta không dám để gia đình họ biết chuyện của mẹ con Lý Cường Đông.
Sau này, khi vợ ông ta đã qua đời, Lý Thị cũng đã ổn định, nhưng ông ta vẫn còn rất nhiều điều cần cần nhắc.
Ông ta muốn quên đi, nhưng Lý Cường Đông thì không thể quên.
“Bao nhiêu năm nay, tôi sống mà không có chút sỹ diện, sống nhu nhược, nhưng vì có ngày hôm nay, mà tôi không hề hối hận!”
“Vậy anh nhất định phải đạp đổ Lý Thị, thì anh mới có thể buông bỏ mối hận thù này sao?”, ông cụ Lý trừng trừng nhìn Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông khẽ cười, không nói gì.
Lúc này, Lưu Tử Vân mới dần lấy lại tinh thần sau cú sốc: “Ông à, ông... thực sự định đạp đổ Lý Thị sao, Lý Tuyết đang là tổng giám đốc ở đó, ông định hại chết con gái sao?”