Lí do mà Tôn Vĩ quen biết với Thanh Ngư là do trước đây họ cùng chơi bời đàn đúm ở trong một câu lạc bộ, qua lại nhiều lần thành ra quen biết nhau.
Do ông ta biết rõ nguồn gốc của Thanh Ngư, thêm truyện Thanh Ngư thích tiền, vì vậy mới trả tiền thuê hắn làm việc, nhưng suy cho cùng, những đứa côn đồ thích tiền trong xã hội như thế này, ông ta thật sự không thích chút nào.
Có điều chỉ cần Thanh Ngư lần này hoàn thành nhiệm vụ, ông ta cũng coi như không lỗ.
Lại nghĩ đến Long Linh Linh cùng Lưu Hiểu Anh, ông ta lộ ra nụ cười dâm đãng: “Đợi ông đây bắt được hai đứa đó, xem Bạch Diệc Phi mày còn có thể kiêu ngạo được nữa không? Ông mày đến đàn bà của mày cũng chơi qua, mày cmn còn giám giở trò với tao à?”
...
Chuyện về khoản vay đã được giải quyết, và khi đã có tiền, dự án kia đi vào hoạt động chính thức rồi thì Bạch Diệc Phi có thể dành hiều thời gian hơn ở bên cạnh Lý Tuyết.
Nghĩ đến Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi liền gọi điện cho Chu Khúc Nhi.
“Tuyết Nhi thế nào rồi?”
Chu Khúc Nhi liếc nhìn Lý Tuyết đang ngồi trên sofa vừa xem phim hoạt hình vừa ăn đồ ăn vặt nói: “Rất tốt!”
“Vậy thì được, sau khi xong việc tôi sẽ đến đón cô ấy”.
Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi lại liên lạc với Lưu Hiểu Anh.
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Lưu Hiểu Anh đáp: “Tôi đang ở văn phòng của Linh Linh! Sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe à?”
“Không phải, tôi là muốn cô qua chỗ Tuyết Nhi, cô ấy hiện đang ở Lý Thị”.
Mặc dù Chu Khúc Nhi ở đó, nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy có Lưu Hiểu Anh ở bên, Lý Tuyết sẽ cảm thấy vui vẻ hơn, nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi lại nói: “Nếu cô muốn mua gì đó thì tính vào tài khoản của tôi!”
Lưu Hiểu Anh cười hi hi đáp: “Không thành vấn đề!”
Nửa tiếng sau, Lưu Hiểu Anh đến văn phòng của tập đoàn Lý Thị.
“Tuyết Nhi, chị đến rồi nè!”, Lưu Hiểu Anh nhao tới bên cạnh Tuyết Nhi.
Lý Tuyết cũng giang tay ôm cô ta vào lòng, cười ha ha rất vui vẻ.
Chu Khúc Nhi nhìn cảnh này thì có chút ghen tị, rốt cuộc ai mới là bạn tốt nhất của cậu chứ? Trầm mặc một hồi, lại hừ lạnh hai tiếng, Bạch Diệc Phi có ý gì đây? Để cô ta chăm sóc Tuyết Nhi, kết quả lại gọi cả Lưu Hiểu Anh đến nữa?
Là cảm thấy cô ta chăm sóc không tốt, thế nên mới gọi Lưu Hiểu Anh đến sao?
Lưu Hiểu Anh liếc nhìn Chu Khúc Nhi, cũng biết cô ta đang nghĩ gì liền nó: “Cô rất bận đúng không? Hay là để tôi đưa Tuyết Nhi đi ra ngoài chơi?”
Chu Khúc Nhi nghĩ ngợi một chút liền đồng ý, thật ra cô ta muốn đi cùng, nhưng còn nhiều việc bận, không dứt ra được.
Lưu Hiểu Anh khoác tay Lý Tuyết đưa cô ra ngoài, nhưng lúc đi đến đại sảnh thì nghe thấy vài tiếng bàn tán.
“Đây chẳng phải là Lý Tuyết sao?”
“Đúng là cô ta, sao cô ta lại đến Lý Thị nữa rồi?”
“Anh không biết à, đến từ sáng rồi, là giám đốc Khúc đưa cô ấy đến”.
“Giám đốc Khúc và Lý Tuyết là bạn thân”.
“Nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy rất kì lạ! Lý Thị chẳng phải thuộc về Hầu Tước sao? Sao lại để bạn thân của Lý Tuyết quản lý? Có phải là....?”
“Anh đừng có nói bậy!”
“Nhỡ như đó là sự thật thì sao?”
“Ai biết được đấy! Những người có tiền, chả có ai trong sạch cả!”
Âm thanh ngày càng nhỏ dần khi hai người bước ra khỏi sảnh.
Lý Tuyết căn bản không hiểu gì cả nên cô ấy không quan tâm.
Mà Lưu Hiểu Anh thì khẽ chau mày, Bạch Diệc Phi là người như thế nào, cô ta hiểu rất rõ, không phải như những người này nghĩ, nhưng bọn họ lại không quản được cái miệng của mình, cứ thích đi buôn chuyện linh tinh.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Lưu Hiểu Anh bắt một chiếc taxi đưa Lý Tuyết đến nơi náo nhiệt nhất của thành phố, bọn họ dạo phố mua sắm thỏa thích cả buổi.
Ở đây gì cũng có, cửa hàng quần áo, đồ ăn thức uống, nhiều không kể hết.
Ở một góc khác, biết được ở đây có rất nhiều đồ ăn, Lý Cường Đông nghĩ đến con gái mình nên ghé vào định mua vài thứ cho Lý Tuyết, kết quả vừa mới mua xong định ra về thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết.
Hai cô gái xinh đẹp khí chất nắm tay nhau cùng đi, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Rất lâu rồi ông chưa nhìn thấy Lý Tuyết cười hạnh phúc như vậy.
Sau khi nhìn một lúc, hình bóng Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đi xa dần, Lý Cường Đông bất lực lắc đầu, cũng không có dự định đi lên chào hỏi mà xoay người chuẩn bị đi về xe của mình.